Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 10

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Thái Gia Tuyền nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh, không khỏi có chút hoài niệm Lâm Phong, nếu bây giờ ở bên cạnh là Lâm Phong thì tốt rồi, cùng nhau ngắm biển, cùng nhau ăn cơm hộp tình yêu. . .
Cũng không biết cứ như vậy ngây người bao lâu, một cơn gió biển thổi vào cửa sổ xe, Thái Gia Tuyền không khỏi rùng mình một cái, từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, phát hiện anh đã sớm ăn xong, đang nghiêm túc nhìn mình, lông mày trên gương mặt tuấn tú khẽ cau lại.
Thấy cô quay đầu, Hạ Cẩm Hiên mới dời tầm mắt đi. Không biết tại sao anh cực kỳ khó chịu dáng vẻ mới vừa rồi của cô, nha đầu này ngồi cạnh mình lại lộ ra biểu tình mất mát như vậy, quả thật không thể tha thứ.
Không đợi Thái Gia Tuyền lên tiếng, Hạ Cẩm Hiên khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lái lên một đoạn đường cao tốc.
Địa phương xa lạ làm cho Thái Gia Tuyền rất bất an, mà Hạ Cẩm Hiên hiển nhiên tâm tình cực kỳ không tốt, làm sao không tốt, Thái Gia Tuyền nhất thời cũng nghĩ không ra, lấy hết dũng khí, rụt rè mở miệng hỏi: “Chúng ta đây là đang đi đâu vậy?”
“Giáo đường!“
“A?” Thái Gia Tuyền không hiểu nói: “Đi giáo đường làm gì?” Mặc dù giáo đường Hamburg là một thắng cảnh di tích nổi tiếng, cô vẫn muốn bớt chút thời gian đi xem một chút, nhưng với tình huống hiện tại, cô tuyệt sẽ không ngây thơ cho là Hạ Cẩm Hiên sẽ đột xuất tốt bụng mang cô đi thăm danh lam thắng cảnh di tích.
Hạ Cẩm Hiên không trả lời, chỉ tập trung lái xe.
Thái Gia Tuyền quyết định không hỏi nữa, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa, kinh nghiệm nói cho cô biết, đàn ông hơn phân nửa tự đại lại còn hiếu thắng, thời điểm tâm tình không tốt thường thích một người chọi cứng, cũng sẽ không cùng ai nói chuyện dù là đôi câu vài lời. Lâm Phong không phải cũng như vậy sao?
Qua thật lâu, trời bắt đầu tối xe rốt cuộc mới dừng lại. Nhưng lại không phải là giáo đường Hamburg, mà là một giáo đường nhỏ bí ẩn ở trong rừng cây vùng ngoại ô. Kiến trúc được làm bằng gỗ theo phong cách cổ điển rất khác biệt, bốn bề tĩnh lặng, thế nhưng lại che lên một tầng thần bí nho nhỏ cho giáo đường nhỏ này.
Thái Gia Tuyền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hạ Cẩm Hiên, lúc này anh đang nhìn thẳng giáo đường phía trước, bình tĩnh nói: “Lúc anh vừa đến Đức, một người quen biết cũng không có, cộng thêm bất đồng ngôn ngữ, anh cơ hồ không có một người nào có thể nói chuyện, cuộc sống rất chật vật. Khi đó anh mắc chứng trầm uất nhẹ, thường xuyên loạng quạng lái xe khắp nơi không mục đích, vì vậy tình cờ phát hiện nơi này. Cũng chính là ở đây anh biết cha xứ Al, ông luôn rất kiên nhẫn, rất nghiêm túc nghe anh bày tỏ hết tâm sự, —— mặc dù anh dùng đều là tiếng Trung.”
Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn anh, hiển nhiên, anh là lưu học sinh Trung Quốc nổi bật kinh điển ở Đức, nhưng ai có thể tưởng tượng được, anh đã từng như thế, suy sụp tinh thần như thế? Công bằng mà nói cô thật quá may mắn, vừa đến Đức là có thể gặp nhiều bạn tốt chịu giúp đỡ như vậy.
Thái Gia Tuyền không mở miệng, nghiêm túc nghe anh nói. Mà Hạ Cẩm Hiên từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn giáo đường nhỏ phía trước, dựa lưng vào cửa xe, giọng nói bình thản như mặt hồ nước không gợn sóng, giống như đang nói chuyện của người khác: “Ba anh kỳ vọng ở anh rất cao, mặc dù ông không nói ra, nhưng anh có thể cảm thấy. Ông hy vọng anh có thể tiếp quản sự nghiệp của gia đình, có thể thực hiện khát vọng của ông. Cho nên anh lựa chọn học song song hai ngành quản lý tài chính cùng thiết kế chế tạo máy móc. Điều đó giúp anh chẳng những có thể quản lý hoạt động hành chính của công ty, còn phải nắm giữ cạnh tranh mấu chốt quan trọng của kỹ thuật. Phải thoát khỏi lệ thuộc vào kỹ thuật của người khác, tránh hiện trạng bị người khác quản chế. Loại áp lực này ép anh tới thở không nổi, khi đó có một lần anh cảm thấy sống không bằng ૮ɦếƭ. . .”
Thái Gia Tuyền hiểu đây là triệu chứng trầm uất, dù sao làm bác sĩ ngoại khoa phần lớn là phải học lớp tâm lý học.
“Nhưng mà bây giờ đều tốt rồi, anh phát hiện tâm sự thật có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, trước kia ở trong nước bởi vì có bạn bè, có người nhà, chưa bao giờ cảm thấy tịch mịch, cảm giác bất lực. Ở nước ngoài không giống nhau, nhất là đối với người Đức kết giao rất khó, em phải chủ động rộng mở tim của mình.” Nói xong, Hạ Cẩm Hiên từ từ quay đầu, ngưng mắt thật sâu nhìn Thái Gia Tuyền: “Anh phát hiện em luôn có tâm sự nặng nề, mặc dù bình thường nhìn qua đều tốt, nhưng mỗi sáng sớm mắt đều sưng . Anh cũng không tự tin cho rằng em sẽ tâm sự với anh, nhưng nơi này là một nơi tốt, em có thể dùng tiếng Trung nói với Al.”
Thái Gia Tuyền cho tới bây giờ đều cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng lúc này nước mắt của cô đã sớm bất tri bất giác rơi đầy mặt.
Ngày đó, Thái Gia Tuyền quyết định đi vào giáo đường nhỏ, thẳng đến rất khuya mới ra ngoài, cặp mắt sưng đỏ, nhưng hiển nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ngoài dự liệu của Thái Gia Tuyền chính là, cha Al là một cha xứ vô cùng trẻ tuổi, ước chừng mới vừa ba mươi, cũng không phải hình tượng ông già gì đó hiền lành hòa ái. Nhưng cha đúng là đối tượng thích hợp tâm sự, cả quá trình mặc dù cha một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng thủy chung cặp mắt có hồn cẩn thận lắng nghe, khi Thái Gia Tuyền bởi vì hoài niệm mà khóc thì ông ấy sẽ tốt bụng đưa khăn giấy qua, vỗ nhẹ vai của cô bày tỏ an ủi.
Khi Cadillac chạy trở về, trời đã tối đen rồi, Hạ Cẩm Hiên vẫn ngồi đợi trên xe, rồi cuối cùng chào tạm biệt cha Al một tiếng. Anh không nói một lời chỉ chuyên tâm lái xe.
“Cám ơn anh.” Thái Gia Tuyền nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng đáp, tựa hồ cũng không muốn đánh mất không gian trầm tĩnh. Hai người trên đường không nói một lời, nhưng hai trái tim đã khẽ mở ra một chút.
Đêm đó trở lại nhà trọ, Tề Minh đã sớm chuẩn bị pizza, đặt trong lò vi ba, học bộ dạng Thái Gia Tuyền viết tờ giấy nhắn dính vào trên cửa lò rồi lại đi đâu mất.
Hai người ngồi song song trên ghế sa lon, ăn pizza, uống cà phê Thái Gia Tuyền pha, mắt nhìn xuống cảnh đêm ở cảng cầu tàu. Hạ Cẩm Hiên vẫn trầm mặc, Thái Gia Tuyền có chút xấu hổ muốn hóa giải bầu không khí này, vừa định mở miệng, điện thoại di động lại vang lên.
“Này, mình còn đang đợi cậu điện thoại đấy, thế nào không có hồi âm rồi. Hai trai đẹp kia chủ nhật rốt cuộc có đi hay không?” Lâm Nhã Khiết lớn tiếng la hét, ngay cả Hạ Cẩm Hiên bên cạnh cũng nghe rõ ràng, lông mày khẽ nhướn lên, lộ ra biểu tình chế nhạo.
“Ách, có chút chuyện, mình còn chưa hỏi. . .” Thái Gia Tuyền vừa trả lời, vừa lúng túng nhìn sang người bên cạnh.
“Vậy cậu mau hỏi đi!“
“Được rồi, cậu đừng sốt ruột!“ Thái Gia Tuyền quay đầu hỏi: “Anh với Tề Minh chủ nhật có rảnh không? Lâm Nhã Khiết có mấy vé vào cửa nhạc hội sảnh Hoàng Kim. . .”
Hạ Cẩm Hiên khẽ trầm ngâm một hồi: “Được, chủ nhật không bận gì, Tề Minh cũng thế.”
Thái Gia Tuyền lặp lại câu trả lời của anh cho Lâm Nhã Khiết, cúp điện thoại, nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh khẳng định Tề Minh cũng rảnh?”
“Coi như không rảnh, cậu ấy cũng có biện pháp biến thành không bận.” Hạ Cẩm Hiên không chút do dự đáp.
“Ha ha.” Thái Gia Tuyền cười vui vẻ, bầu không khí hòa hoãn chút ít, hai người trò chuyện một chút nhưng tâm sự riêng của mỗi người không ai nhắc đến.
Suốt đêm không nói chuyện, cũng không biết Tề Minh khi nào trở về. Tóm lại một đêm này, Thái Gia Tuyền đặc biệt ngủ ngon, không ôm hộp nhạc trở mình trằn trọc, không mơ thấy Lâm Phong, cũng không khóc. Cô đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Hôm sau, Thái Gia Tuyền tinh thần sảng khoái dậy thật sớm, chuẩn bị ba suất bữa sáng. Đã rút ra được bài học kinh nghiệm, trước gọi Tề Minh dậy, sau đó để Tề Minh đi gọi Hạ Cẩm Hiên dậy. Dù sao ba người sáng sớm đều có chuyện phải dậy sớm, Tề Minh cũng không oán trách gì. Chỉ kỳ quái là, Hạ Cẩm Hiên mặc dù như cũ rất khó kêu dậy, vả lại tính xấu khi rời giường vẫn rất khó chịu, nhưng phương thức anh nổi cáu chỉ là nhìn chằm chằm Tề Minh khẽ nguyền rủa đôi câu, cũng không xảy ra hành động xx gì. Tề Minh vì vậy đem “thành quả” này quy công lao cho Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền cũng không quên len lén hỏi Tề Minh, bối cảnh nhà Hạ Cẩm Hiên, nghe được câu trả lời làm Thái Gia Tuyền giật mình, “Em biết Trác Kim Heavy Industries không, đó là công ty toàn cầu cũng như tên sản xuất các loại máy móc điện tử. Đó chính là công ty gia tộc nhà bọn họ, mà cậu ấy thì tương đương với Hoàng Thái Tử của Trác Kim Heavy Industries đó.”
Trác Kim Heavy Industries, hoặc gọi là tập đoàn Trác Kim, tuy chỉ hiểu lướt qua lĩnh vực này Thái Gia Tuyền cũng biết cái tên nổi tiếng này, về phần làm sao biết, đó là không muốn biết cũng khó khăn nha. Dường như tùy tiện đi ngang qua một công trình thi công, đều có thể nhìn thấy cơ khí to lớn có chứa dấu hiệu bọn họ; thang máy trường học dường như cũng thế; trước kia thực tập bệnh viện thiết bị y liệu, tùy tiện mở ra nắp sau cái máy vi tính hoặc là điện thoại di động, đều có thiết bị của bọn họ, đánh dấu với thương hiệu riêng của họ. Vừa mạnh mẽ vào thị trường thiết bị điện tử mà quảng cáo rầm rộ, vừa cường thế tiến vào thị trường đồ điện cũng ùn ùn quảng cáo tuyên truyền.
Thái Gia Tuyền không khỏi có chút lo lắng, anh ta rốt cuộc đã chịu áp lực lớn đến thế nào đây? Làm con trai độc nhất trong nhà, không có ai có thể cùng anh chia sẻ, một công ty khổng lồ như thế, trực tiếp hoặc gián tiếp có vài chục vạn người thậm chí nhiều hơn cần phụ thuộc, bất luận kẻ nào đoán chừng cũng sẽ mê man mà không biết làm sao thôi. . . Xem ra phải nói là cha Al đem anh từ bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ cứu vớt trở lại, một chút cũng không nói quá. . . . . .
Thoáng một cái đã đến thứ bảy, sáng sớm Thái Gia Tuyền mang theo “hai trai đẹp“ chạy thẳng tới trạm xe gặp Lâm Nhã Khiết rồi chuẩn bị ngồi tàu cao tốc đi Viên. Lâm Nhã Khiết theo thường lệ phạm tật xấu keo kiệt, nhất định đem vé dư lại của bộ phiếu khứ hồi năm người bán đi.
Chỉ thấy Lâm Nhã Khiết hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Tề Minh: “Biết các anh có tiền, không quan tâm mấy đồng Euro này, nhưng lãng phí là đáng xấu hổ!“
Tề Minh mặt vô tội: “Anh chưa nói không được ah... Em cứ bán đi.”
“Làm ơn, chúng ta như vậy cũng là hẹn hò bốn người chứ? Sao anh có thể để cho em - một cô gái đi làm chuyện này?” Lâm Nhã Khiết vừa nói vừa nhét phiếu vào tay Tề Minh.
Tề Minh giống như bộ dáng cầm củ khoai lang phỏng tay, vội đem vé xe nhét vào túi áo Hạ Cẩm Hiên. Hạ Cẩm Hiên đang nghiêm túc nghiên cứu bản đồ lộ tuyến trên tay, đột nhiên phát hiện huynh đệ cư nhiên không giải quyết được nữ sinh người ta liền đem cục diện rối rắm ném cho mình, hung hăng liếc một cái, xoay người nâng tay, hướng túi áo về phía Thái Gia Tuyền, chép miệng, chuyện đương nhiên ý bảo người bên cạnh lấy phiếu đi.
Thái Gia Tuyền cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, nháy mắt mấy cái, mặt vô tội nhìn Hạ Cẩm Hiên, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”
Hạ Cẩm Hiên ngây ngẩn cả người, tiểu nha đầu này lại làm nũng với mình. Trong lòng ấm áp, có chút xúc động muốn xông tới ôm cô, hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn. Lấy lại bình tĩnh, mặc dù cảm xúc sôi sục nhưng mặt ngoài như cũ sóng nước chẳng xao, thu hồi bản đồ, sải bước đi tới, đưa tay kẹp cổ Thái Gia Tuyền, nói nhỏ bên tai cô: “Có đi hay không? Không đi trừ tiền lương tháng này của em!“
Lại đột nhiên bị tập kích, vành tai nhỏ còn bị thổi khí nóng làm cho ngứa một chút, ghê tởm nhất chính là, lại dám lấy tiền lương uy Hi*p cô! Nhưng Thái Gia Tuyền tựa hồ cũng không bài xích động tác quấy nhiễu ám muội rõ ràng như vậy, dáng vẻ giống như bóng cao xu xì hơi, ngoan ngoãn từ trong túi áo Hạ Cẩm Hiên móc ra vé xe, kéo bước chân ỉu xìu hướng phía phòng bán vé đi tới. . . .
Thái Gia Tuyền thật ra thì cũng không phải là nữ sinh da mặt mỏng, chỉ chốc lát liền bắt được một bà lão người Đức, thành công nhiều hơn chính là đã bán được cái vé kia. Cầm năm đồng Euro, dẫn theo bà lão và mọi người cùng nhau lên xe.
Trên xe, Hạ Cẩm Hiên kéo Thái Gia Tuyền ngồi chung với mình, Tề Minh là ân cần kêu Lâm Nhã Khiết ngồi chung. Xe chuyển động, Thái Gia Tuyền đột nhiên cảm giác Hạ Cẩm Hiên bên cạnh đang khẽ run bả vai, không khỏi tò mò quay đầu sang nhìn.
Hạ Cẩm Hiên lúc này rốt cuộc không nhịn được cười khanh khách ra tiếng. Thái Gia Tuyền đá anh một cái thật mạnh, xem thường: “Cười đã chưa? Em bán rất thành công nha, so với vài người ngượng ngùng không chịu đi, không phải là ép buộc người ta sao.”
“Anh cười cũng không phải là cái này. Mới vừa rồi anh rõ ràng là cho em đi giải quyết Lâm Nhã Khiết, cũng không phải là để cho em giải quyết vé xe. Ai biết em ngốc như vậy, tưởng là như thế rồi đi làm cô gái nhỏ bán vé xe. Ha ha ha ha. . . Chỉ là quả thật rất thành công, chúc mừng.”
Thái Gia Tuyền lúc này mới ý thức được, thì ra Hạ Cẩm Hiên là muốn cho cô đi khuyên nhủ Lâm Nhã Khiết, không nên vì năm Euro mà keo kiệt như vậy, nhưng cô lại hiểu thành đi bán vé xe. Thái Gia Tuyền lúng túng cậy mạnh nói: “Ai bảo anh không nói rõ ràng. Hơn nữa, như vậy rất tốt a, năm Euro có thể mua không ít thứ nha ~. . . . . .”
Hạ Cẩm Hiên mắt tràn đầy ý cười nhìn cô thật sâu, trong mắt chỉ có cái miệng nhỏ nhắn kia hai mảnh khép khép mở mở màu hồng. Thái Gia Tuyền nói xong, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cứ như vậy ngơ ngác nhìn lại Hạ Cẩm Hiên. Từ trong mắt anh thấy được tràn đầy dịu dàng, còn có. . . Tình yêu. . . . . .
************************ ta là tuyến phân cách ************************
Ở Đức, thậm chí là toàn bộ Châu Âu, đường sắt chuyển vận đều tương đối phát đạt, có các loại vé suốt, bộ phiếu các loại, phiếu 5 người đồng trung chính là một loại thường thấy nhất. Thật ra thì không riêng lưu học sinh, rất nhiều dân bản xứ cũng sẽ giống như con bò ở trạm chào hàng bộ phiếu của mình, tiết kiệm chi tiêu. Cho nên đại khái làm vậy cũng không có gì đáng xấu hổ.

Còn tiếp....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc