Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 09

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Lúc cùng nhau ăn sáng thì không khí có chút kỳ lạ, Thái Gia Tuyền cảm thấy đối mặt Hạ Cẩm Hiên có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại, rõ ràng bị phi lễ là mình, thua thiệt cũng là mình, vì sao phải sợ anh. Giương mắt liếc trộm anh một cái, phát hiện Hạ Cẩm Hiên cư nhiên xem như không có gì tập trung ăn bữa sáng, cuối cùng ngay cả nước mì cũng uống đến không còn một giọt, biểu hiện khẩu vị anh hiện thật tốt.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Cẩm Hiên giơ tay xem đồng hồ, đứng dậy viết tờ giấy nhắn đặt ở trên bàn ăn, sau đó không nói một lời nào, động tác ưu nhã đi ngang qua Thái Gia Tuyền đang cầm đũa gắp vắt mì, “Nãy giờ không ăn, bây giờ bắt đầu ăn coi chừng đến trễ.” Thái Gia Tuyền mặt vô tội, nhỏ giọng nói thầm: “Không biết là người nào làm trễ nãi thời gian.” Nghiêng mắt nhìn thấy tờ giấy nhắn kia “Tề Minh, rửa chén!“ làm cô nhất thời im lặng.
Nhìn bữa sáng chưa ăn xong trước mặt, vô cùng miễn cưỡng đứng lên, đi theo Hạ Cẩm Hiên ra cửa.
Hôm nay Thái Gia Tuyền có tiết lớp lý thuyết về bệnh lý, phòng học ở phía tây, vừa đúng Hạ Cẩm Hiên cũng thực tập ở gần đấy, cho nên thuận đường đưa cô đi một đoạn. Đến cửa trường học thì bị bắt xuống, đang đi tới phòng học, liền nhận được điện thoại của Lâm Nhã Khiết: “Này, Tuyền nha đầu, mình tham gia một vai diễn, chủ biên Phương cho mình bốn vé vào cửa đại nhạc hội ở sảnh Hoàng Kim, cuối tuần đi không? Kêu hai anh trai đẹp nhà cậu cùng đi.”
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút: “Chủ yếu là muốn mời trai đẹp đi, rồi mới thuận tiện mời mình đi đúng không?”
“Ai da, cậu đã nhìn thấu mình rồi, người ta da mặt mỏng.”
“Đi thì đi, chủ nhật mình cũng không bận gì, còn về phần hai anh đẹp trai kia phải đợi mình về hỏi xem, buổi tối sẽ trả lời cho cậu.”
“Tốt, chờ tin tức của cậu.”
Cúp điện thoại, Thái Gia Tuyền vào phòng học, tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. . . . . .
Mười giờ sáng, Thái Gia Tuyền tan lớp, gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Hiên thì không có ai nhận, lát sau nhận được tin nhắn: “Anh có thể ở lại đến hơn mười hai giờ, em về trước đi.” Vì vậy Thái Gia Tuyền tự ngồi tàu điện ngầm về nhà, đi ngang qua siêu thị thuận tiện mua chút đồ ăn, trong đầu vẫn suy nghĩ về chuyện tìm kiếm Lâm Phong, cô thậm chí còn gọi điện thoại cho lãnh sứ quán, chỉ nhận được câu trả lời đó là quyền riêng tư, cho dù là bọn họ thì cũng không có quyền điều tra tài liệu của người khác. Khoảng thời gian trước có đăng tin tìm người trên website người Hoa thì cũng như đá chìm đáy biển. Thái Gia Tuyền không nghĩ ta phương pháp nào hữu hiệu nữa.
Đang đi dọc đường, đột nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen sang trọng dừng ở bên cạnh, vài người đàn ông cao lớn cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sau đó trở về cung kính đứng thành hai hàng trước xe, lát sau từ trên xe bước xuống một người. Thái Gia Tuyền vừa vội vàng lui về phía sau, vừa cẩn thận nhìn bọn họ, trong lòng oán trách: “Phô trương như vậy, có còn để ý đến người đi bộ hay không?” Bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ bọn họ đi qua mình vậy.
Bước xuống cuối cùng là người đàn ông rất cao, liếc mắt cũng đoán được chắc đã hơn 1m9, hơn nữa tương đối trẻ tuổi, mặc tây trang đen, trên dưới toàn thân đều màu đen, không thắt cà vạt mà buộc một cái khăn lụa màu đen rất đẹp, tôn lên vóc dáng khôi ngô cao lớn của người đó. Khuôn mặt như một bức tượng điêu khắc Tây phương, hợp với một đầu tóc vàng chói mắt, đeo cặp mắt kính to, khí chất thâm trầm, khiến người ta có một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Thái Gia Tuyền đột nhiên có loại kích động muốn quay người bỏ chạy, nhưng cô lại thấy rõ ràng người đàn ông đó quay đầu, gương mặt không biểu cảm ngưng mắt nhìn về phía cô. Vì người đàn ông đó đeo kính nên cô không xác định được có phải đang nhìn mình hay không. Thái Gia Tuyền có chút e sợ rồi, nhưng ngay sau đó cũng dũng cảm nhìn thẳng phía trước tiếp tục đi về nhà. Nếu so với mặt than, mình còn chưa chắc thua! Thái Gia Tuyền oán hận nghĩ.
Người đàn ông cong cong khóe miệng không dễ phát giác, sải bước đi vào một hội sở không có bất cứ vẻ sang trọng nào.
Lúc này Thái Gia Tuyền mới thở nổi, nhấc chân đi vào nhà. Vào đến nhà thì phát hiện Tề Minh đang say sưa ăn phần sandwich bữa sáng cô để lại, vừa lộ ra vẻ thú vị nhìn hai tờ giấy phía trước mặt, một của Hạ Cẩm Hiên để lại nhắc anh rửa chén, một của Thái Gia Tuyền để lại dán trên lò vi sóng.
“Tiểu Tuyền Tuyền, em về rồi. Sandwich ăn thật ngon a~“ Tề Minh nhiệt tình tiến lên đón, nhận lấy vật gì đó trong tay cô. Thái Gia Tuyền vừa mới vào cửa, Hạ Cẩm Hiên đã điện thoại đến: “Thực tập ***ng phải ít chuyện, tối mới về, nhớ chừa cơm cho anh.”
“Oh.” Tề Minh lắc đầu một cái, thở dài. Thái Gia Tuyền tò mò hỏi: “Thế nào?”
“Hạ Cẩm Hiên, anh ấy hôm nay có việc về trễ, nhắc tôi chừa cơm cho anh ấy.”
“Oh.”
Tề Minh thấy Thái Gia Tuyền không có phản ứng gì đặc biệt, bất giác có điểm nóng lòng: “Cậu ấy đi một năm, một năm mà hai lần nằm bệnh viện đều vì bệnh đau bao tử. Lớn như vậy rồi, nếu cứ như vậy sớm muộn gì sức khỏe cũng mất hết.”
Thái Gia Tuyền cả kinh: “Bảo anh ấy bên ngoài bớt bận rộn đi, không lại đói bụng.”
“Nếu là cậu ấy có cái tính tự giác này, cũng sẽ không như vậy. . .”
“Vậy. . . Tôi làm xong sẽ mang đến cho anh ấy, bây giờ còn sớm, vừa may tôi biết anh ấy đang ở đâu.” Thái Gia Tuyền không chút do dự nói.
Tề Minh có chút mừng rỡ, nha đầu ngốc này quá nóng lòng, mình mới vừa nói đôi câu mà cô đã tiếp thu được đến mức hiệu quả này, xem ra Hạ Cẩm Hiên có hy vọng không nhỏ.
Tề Minh đang đắc ý thì Thái Gia Tuyền quay đầu lại nói với anh: “Có thể phiền anh xuống lầu mua hộp đựng thức ăn được không? Tôi muốn bỏ cơm vào hộp cho anh ấy.”
“Không thành vấn đề.” Tề Minh cười, một chút cũng không chậm trễ, xoay người mở cửa ra ngoài.
Thái Gia Tuyền cười cười, bắt đầu nấu nướng, nấu cơm với cô, từ trước đến giờ là chuyện rất vui vẻ. . .
Chỉ chốc lát Tề Minh đã trở lại, tay xách theo cái hộp mới mua, lại là hình trái tim như phim hoạt hình, vô cùng đáng yêu. Thái Gia Tuyền liếc mắt, trêu ghẹo nói: “Thế nào, chàng đẹp trai còn thích loại đồ vật này của nữ sinh?” Tề Minh không thèm để ý đến cô, H**g phấn nói: “Tiểu Tuyền Tuyền, em tuyệt đối không nghĩ ra anh thấy được gì đâu?”
Thái Gia Tuyền vừa bỏ cơm đã nấu xong vào hộp, vừa thuận miệng hỏi: “Thấy cái gì?”
“Hắc bang đó, là hắc bang chân chính ở Châu Âu!“
Tay Thái Gia Tuyền run lên một chút, không biết vì sao vừa nghe Tề Minh nói, cô lại nhớ đến người đàn ông thần bí trên đường lúc nãy. Không thể nào?
Tề Minh thấy vẻ kinh ngạc của Thái Gia Tuyền thì nghĩ là cô không tin: “Là thật, anh thấy dấu hiệu trên xe của bọn họ, là Hắc bang số một số hai ở Italy. Đáng tiếc chỉ thấy xe dừng ở ven đường, không thấy người. . .”
“Có phải ở đường lớn B hay không?”
Tề Minh nghi ngờ gật đầu.
“Dấu hiệu trên xe có phải có một con hổ hay không?”
Tề Minh càng thêm nghi ngờ gật đầu: “Em cũng đã thấy qua?”
“Ừ, lúc em đi về đã thấy những xe kia đậu ở đó rồi.”
“Vậy em nhìn thấy những người đó không?” Tề Minh hào hứng hỏi.
“Ách. . . Không có chú ý. . .” Không biết vì sao a, Thái Gia Tuyền không muốn nhắc tới người đàn ông làm cho cô nhớ lại cái cảm giác áp bức kia.
Tề Minh tiếc nuối, bắt đầu ăn vụng mấy món Thái Gia Tuyền vừa làm xong.
Thái Gia Tuyền cười chế nhạo, véo cái móng vuốt ăn trộm: “Đem đi ra ngồi xuống mà ăn!“
Vội vã ăn xong bữa trưa, Thái Gia Tuyền cầm hộp cơm ra cửa. Vốn Tề Minh muốn lái xe đưa cô đi, nhưng lại nhận được điện thoại phải đi gặp người yêu, nên không thể làm gì khác hơn là để Thái Gia Tuyền ngồi tàu điện ngầm, cũng may đường không xa lắm.
Trên đoạn đường đi bộ đến trạm xe lửa, Thái Gia Tuyền lại đi ngang qua nhà hội sở, trước cửa hội sở không còn mấy chiếc xe kia nữa, hẳn là đã đi rồi, Thái Gia Tuyền vừa nghĩ, vừa mơ mơ màng màng vào trạm xe điện.
Đứng trước cửa công xưởng thực tập, Thái Gia Tuyền có chút khó xử, không biết nên đi vào thế nào. Đây là một công xưởng lớn, là công ty hợp tác hai nước Trung Đức, hơn nữa khu công xưởng rất lớn, căn bản không biết anh đang ở chỗ nào. Suy tính chốc lát, đang định gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Hiên nhưng nhân viên làm việc người Đức lại đi tới, hỏi: “Cô có phải là Thái tiểu thư?”
Thái Gia Tuyền sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng được: “Cai” (tiếng Đức) mà anh ta nói là chỉ mình, vội vàng gật đầu.
Đối phương dẫn cô ngồi xe điện đi thăm khu người Hoa ở, cả đường đi qua rất nhiều phòng của người Hoa rồi dừng trước lầu, chiếc Cadillac của Hạ Cẩm Hiên cũng đậu dưới lầu.
Đi theo anh ta lên lầu, từ xa đã nhìn thấy Hạ Cẩm Hiên đang nghiên cứu một thứ đồ điện cổ quái với hai người khác, thỉnh thoảng lại sửa đổi bản vẽ một chút.
Đều nói lúc đàn ông chăm chỉ làm việc là có sức quyến rũ nhất, Hạ Cẩm Hiên chưa bao giờ thiếu hụt sức quyến rũ, nhưng giờ phút này anh lại khiến Thái Gia Tuyền có cảm giác chỉ muốn yên lặng mà nhìn, đưa tay kéo người dẫn đường, ý bảo anh ta không nên đến quấy rầy. Sau đó lẳng lặng đứng chờ một bên.
Hạ Cẩm Hiên mặc đồng phục làm việc màu xanh, chăm chú nhìn bản vẽ, vẻ mặt chuyên chú, hơi nhíu mày. Đột nhiên như nghĩ ra cái gì, rút ra một cái tuộc vít (screw driver), sải bước đi tới trước một cái máy cơ khí loay hoay hai cái, quay đầu nói với đồng nghiệp câu gì, sau đó đồng nghiệp đè xuống chốt mở, cơ khí vận chuyển, ba người đồng thời cơ hồ thốt ra tiếng hoan hô.
Thái Gia Tuyền bất giác cũng cười vui vẻ, mặc dù cô không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Hạ Cẩm Hiên vui vẻ cười lớn như trẻ con. Bình thường thấy anh phần lớn là thâm trầm, cơ hồ không có vẻ mặt gì, thỉnh thoảng cười khẽ trong chớp mắt thôi. Giờ phút này anh thật không giống ngày thường.
Thái Gia Tuyền đột nhiên ý thức được mục đích của mình là vì không muốn Hạ Cẩm Hiên bị đau dạ dày đe dọa tính mạng mà đi điều trị. Vì vậy khẽ gọi: “Hạ Cẩm Hiên.”
Lúc này đoàn người bị kinh động mới phát hiện ra Thái Gia Tuyền bên cạnh, Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, lúng túng bỏ dụng cụ, lại hoa tay múa chân, ho khan hai tiếng, nở nụ cười để không lúng túng nữa nhưng vẫn không được nên bước nhanh về phía Thái Gia Tuyền. Đứng lại ở trước mặt cô, nhẹ nói: “Em đã đến rồi. . .”
Thái Gia Tuyền vui vẻ giơ hộp đựng thức ăn trên tay, quơ quơ: “Đây là cơm hộp của anh, anh phải ăn đúng giờ.”
Hạ Cẩm Hiên xoay người lên tiếng nói cùng hai người sau lưng, rồi kéo Thái Gia Tuyền đi ra ngoài. Trực tiếp lên xe, mặc cho Thái Gia Tuyền hỏi thế nào, cũng không nói câu gì, trực tiếp lái xe đến bờ biển mới dừng lại, sau đó vươn tay: “Cơm hộp, đói ૮ɦếƭ anh rồi!“
Thái Gia Tuyền liếc mắt, đưa hộp cơm tới. Hạ Cẩm Hiên thấy thế liền kích động, lập tức bị Thái Gia Tuyền dội cho một gáo nước lạnh: “Tề Minh đi mua cơm hộp, không ngờ cậu ta thích cái này. . .”
Hạ Cẩm Hiên thầm may mắn mình không lộ ra vẻ mặt kích động, bình thản mà nói: “Cậu ta thường như vậy.” Vừa nói vừa mở nắp ra ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc