Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 08

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Hạ Cẩm Hiên ngốc, rất ngốc, anh lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, mặc dù bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt không kém Tề Minh, dưới sự “soi sáng” của Tề Minh, anh cũng không phải tên ngốc không biết gì, chỉ là anh chưa bao giờ có hứng thú đối với bất kỳ người con gái nào. Anh thậm chí còn hoài nghi mình có phải bị gay không, nhưng lại lập tức thấy buồn nôn bởi chính ý nghĩ đó. Cuối cùng vẫn là Tề Minh cho anh một kết luận đáng tin hơn: “Chẳng lẽ, cậu là yêu không làm gì?”
*Gay: giới tính thứ ba, người ta hay gọi là đồng tính nam.
*Yêu không làm gì: nguyên bản là “yêu vô năng” - mình đoán là chỉ nói chuyện yêu đương mà không có H, như kiểu chỉ có tình mà không có dục ấy.
Hạ Cẩm Hiên chào cũng không chào, trực tiếp cầm chìa khóa xe vọt ra ngoài. Thái Gia Tuyền sững sờ nhìn bóng lưng của anh, nhất thời không hiểu.
“Tề Minh, tên xấu xa kia, cậu đang ở đâu?” Hạ Cẩm Hiên vừa lái xe vừa nói với Tề Minh qua điện thoại.
Khi bọn họ ngồi trong coffee bar quen thuộc, Tề Minh nghi hoặc nhìn Hạ Cẩm Hiên, không phải cậu ta đuổi mình ra khỏi nhà sao, sao bây giờ cả cậu ta cũng đi ra rồi, chẳng phải mục đích của cậu ta là ở riêng một mình với Tiểu Tuyền sao? Hạ Cẩm Hiên uống nhanh cốc cà phê, ngẩng đầu nói với anh ta: “Mình nghĩ, mình thích cô ấy.”
Tề Minh sửng sốt thật lâu, mờ mịt hỏi: “Chỉ có vậy thôi?”
“Cậu đây là ý gì vậy? Cậu không cảm thấy mình. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên không biết nên hình dung thế nào, nhất thời cứng họng.
“Quá rõ ràng, cậu lại không che giấu.” Tề Minh trả lời với vẻ đương nhiên.
“Cậu sớm nhìn ra?”
Tề Minh gật đầu.
“Vậy sao không nói cho mình?”
“Hả? Đây là chuyện của cậu, còn cần mình đến nói cho cậu biết sao?”
“. . . . . . Mình nên làm gì?”
“Cái gì là làm gì? Theo đuổi chứ sao!“
“Thừa lời, mình hỏi nên theo đuổi thế nào!“
“Mình còn không hiểu cô ấy lắm, chờ mình tìm hiểu kỹ thì mọi việc sẽ đơn giản thôi.”
“Vậy cậu làm quen với cô ấy đi!“ Hạ Cẩm Hiên gần như buột miệng nói ra.
“. . . . . . Haha haha haha!“ Tề Minh chỉ vào mặt Hạ Cẩm Hiên, cười đến cười đi. Mà Hạ Cẩm Hiên bởi vì nhất thời lỡ lời mà lúng túng rót cà phê.
“Nhưng. . . ngộ nhỡ cô ấy có bạn trai thì sao?” Tề Minh nhắc nhở, mặc dù anh cũng chỉ là suy đoán, nhưng đối với việc người anh em tốt của mình vất vả lắm mới thích một cô gái, vẫn cảm thấy nên nhắc nhở cậu ấy trước thì tốt hơn.
Hạ Cẩm Hiên hừ nhẹ một tiếng “Mình không ngại, cô gái này, mình nhất định muốn.”
Chiều hôm ấy, bọn họ nói chuyện thật lâu mới cùng nhau về nhà, trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, hai người cũng ngây ngẩn cả người. Trong nhà trở nên sáng sủa sạch sẽ, thức ăn thơm ngào ngạt đặt trên bàn, Thái Gia Tuyền bê bát canh cá đầu đá vừa làm xong ra bàn ăn. Hạ Cẩm Hiên ra vẻ không có chuyện gì đi đến trước bàn ngồi xuống, Tề Minh nhịn cười cũng ngồi xuống theo, Thái Gia Tuyền đặt bát cá trước mặt Hạ Cẩm Hiên “Cá đầu đá bạn muốn ăn đây.”
“A, Tiểu Tuyền Tuyền, bạn thiên vị nha, mình cũng muốn ăn cái đấy!“ Tề Minh làm bộ như ghen ghét muốn đi giành cái bát, ai ngờ Hạ Cẩm Hiên nghiêng người cản trở anh ta, đem bát cá chuyển đến bên mấy cái bát con, đang định bắt đầu ăn, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói với Thái Gia Tuyền: “Lại đây ngồi đi, chúng ta ăn, không cần để ý đến cậu ta.”
Thái Gia Tuyền gật đầu một cái, dường như cảm thấy anh rất nghĩa khí, hoàn toàn bỏ quên Tề Minh, chạy đến cùng ăn cá với Hạ Cẩm Hiên. Tề Minh cũng không thật sự tranh giành, ngược lại vừa ăn cơm vừa thưởng thức bộ dạng giống như thân mật của hai người, chỉ là trong ánh mắt mang theo sầu lo không dễ nhận ra.
Ăn cơm xong, Tề Minh cùng Hạ Cẩm Hiên đều lộ ra vẻ mặt hài lòng. . . Tề Minh len lén chọc Hạ Cẩm Hiên, ý bảo anh nên chủ động làm công việc dọn dẹp. Hạ Cẩm Hiên bừng tỉnh, vội đoạt lấy bát đũa trong tay Thái Gia Tuyền, thần thái trầm ổn như cũ nói: “Em bận rộn cả ngày nay, mệt mỏi rồi, để anh rửa cho.” Nói xong cũng không xem Thái Gia Tuyền có phản ứng gì, trực tiếp vào phòng bếp bắt đầu rửa bát đĩa.
Thái Gia Tuyền đi theo vào, lí nhí nói tiếng cám ơn, dù sao cô nhận tiền lương thì nên làm việc, nhưng cô hôm nay nhân phẩm bộc phát, một hơi làm nhiều việc, quả thật có chút mệt mỏi nên vô cùng cảm kích sự khéo hiểu lòng người của Hạ Cẩm Hiên: “Sáng mai bạn dậy lúc mấy giờ, cần mình gọi không? Còn nữa bạn muốn ăn gì?”
“Bảy rưỡi Tề Minh sẽ gọi anh dậy, em nấu mì là được rồi.” Hạ Cẩm Hiên chuyên tâm rửa bát.
“Mình xem lịch học của hai bạn rồi, sáng mai Tề Minh không có tiết, chỉ có bạn đi thực tập thôi.” Thái Gia Tuyền thuận miệng nói: “Mình cũng có lớp vào sáng mai, nếu cần, mình sang gọi bạn dậy luôn.”
Hạ Cẩm Hiên dừng động tác, quay đầu nhìn Thái Gia Tuyền một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, lại tiếp tục rửa bát, trong lòng nghĩ Tề Minh mượn cớ thuyết phục cô khá lắm. Mà Thái Gia Tuyền chỉ cho anh là chấp nhận.
Bên kia Tề Minh vừa nghe Thái Gia Tuyền chủ động gánh nhiệm vụ gọi dậy, lập tức rất không nghĩa khí bỏ qua tính toán nhỏ của mình, đúng là anh đã nhận lời Hạ Cẩm Hiên thay cậu ta nói với Thái Gia Tuyền. Anh có nói rõ buổi sáng Hạ Cẩm Hiên có công lực bám giường thâm hậu, vả lại lúc bị gọi dậy tính khí vô cùng khó chịu. Nhưng thâm hậu đến trình độ nào, tính khí lại khó chịu đến mức nào thì Thái Gia Tuyền hoàn toàn không biết.
Hôm sau, Thái Gia Tuyền dậy thật sớm, dùng chân giò hun khói cùng rau cải nấu hai bát mì, lại chiên ba quả trứng nhỏ đặt lên lá rau xà lách, rót sữa nóng vào ba cái ly lớn. Bữa sáng của cô và Hạ Cẩm Hiên là mì trứng cùng sữa tươi, dọn lên bàn ăn, mà Tề Minh sẽ thức dậy muộn một chút, cho nên chuẩn bị cho anh ta sandwich kiểu Trung Quốc, gồm bánh bao, rau xà lách cùng một ít thịt xào, lại thêm cốc sữa tươi, bỏ phần ăn sáng của Tề Minh vào lò vi sóng, đính thêm tờ giấy lưu ý lên cửa lò. Bữa ăn sáng coi như xong, chỉ thiếu gọi Hạ Cẩm Hiên dậy cùng ăn.
Thái Gia Tuyền làm xong tất cả, tâm tình tốt, cởi tạp dề xuống là vừa đúng bảy rưỡi, thấy Hạ Cẩm Hiên còn chưa dậy, “Xem ra thật sự bám giường.” Vừa đi vừa nói thầm đến cửa phòng Hạ Cẩm Hiên. . .
Thử gõ cửa thật lâu, cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì, tính đợi thêm chút nữa, nhưng người Đức từ trước đến giờ luôn đúng giờ, đi muộn là chuyện rất nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến nhân phẩm. Thái Gia Tuyền chỉ đành phải nhắm mắt đẩy cửa vào.
Trong phòng đã không còn bừa bộn, giường sạch sẽ mềm mại, Hạ Cẩm Hiên vẫn đang ngủ say. . . Thái Gia Tuyền đứng nhìn anh, không khỏi có chút mất hồn, nhìn anh lúc ngủ có loại cảm giác nói không nên lời. Khuôn mặt góc cạnh sắc nét, sống mũi anh tuấn, vài sợi tóc nhẹ nhàng phủ lên trán, lông mày dày và đen, môi mỏng khẽ mở. Một tay trượt ra khỏi chăn, lộ ra mấy ngón tay thon dài, bộ dáng không hề đề phòng khiến Thái Gia Tuyền nhìn không chớp mắt, đột nhiên nhận ra anh còn dễ nhìn hơn so với Tề Minh. Khoang mũi tràn đầy hương cỏ nhàn nhạt, Thái Gia Tuyền lại có loại cảm giác không đành lòng đánh thức anh.
Lấy lại bình tĩnh, thu lại sắc tâm của mình, đưa tay chọc chọc cánh tay lộ ra bên ngoài của anh, nhỏ giọng gọi: “Này này, sắp trễ rồi.” —— không có phản ứng.
Bắt lấy ngón tay thon đẹp của anh lắc lắc vẫn không có phản ứng.
Đem tay anh lay mạnh hơn, lần này có phản ứng: lông mày hơi nhíu, rút tay về, lật người, ôm chăn tiếp tục ngủ. Lúc anh nghiêng người, chăn lại bị ôm lấy, lộ ra hơn nửa lưng trần, Thái Gia Tuyền đỏ mặt, bởi vì cô nhìn thấy bả vai rộng tuyệt đẹp của Hạ Cẩm Hiên, đường cong cương nghị kéo dài đến phần eo thì đột nhiên bị che khuất, biến mất ở trong chăn. . .
Thái Gia Tuyền không biết làm sao, luống cuống tay chân muốn kéo chăn qua phía sau thay anh đắp lại, ai ngờ anh ngủ vững như bàn thạch, chăn bị đè ép không cách nào lôi ra.
“Hạ Cẩm Hiên, anh đứng lên cho tôi!!!“ Tiếng rống truyền ra, ở phòng bên cạnh Tề Minh lặng lẽ mở mắt, khẽ lắc đầu một cái, tiếp tục nhắm lại. . .
Thái Gia Tuyền dùng sức kéo chăn mền của anh ra, cơ hồ dùng tới toàn bộ sức mạnh. Lúc này, Hạ Cẩm Hiên đã có chút thanh tỉnh, quay đầu mơ mơ màng màng liếc Thái Gia Tuyền một cái, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (giống vậy nè 川), hiển nhiên là tính xấu khi rời giường rồi. Một cái vồ đến, đem chăn chỉ phủ nửa người của mình vung ra kéo Thái Gia Tuyền vào trong chăn, áp đảo cô phía bên dưới.
Thái Gia Tuyền ngu ngốc không biết Hạ Cẩm Hiên đã tỉnh hoàn toàn. Trong một khắc đè lên, Hạ Cẩm Hiên liền có cảm giác không bình thường, đối phương sao tự nhiên dễ dàng như vậy liền bị mình chế phục, đây cũng không phải là tốc độ phản ứng của Tề Minh. Hơn nữa người ở phía dưới lại nho nhỏ, mềm nhũn, đệm ở phía dưới thật thoải mái. “Ưm” Hạ Cẩm Hiên không khỏi thoải mái than nhẹ một tiếng, theo bản năng ôm chặt vật mềm mại phía dưới.
Tình hình bất ngờ làm Thái Gia Tuyền bất động nửa ngày cũng không có phản ứng, ngơ ngác mặc anh ôm chặt mình. Mà Hạ Cẩm Hiên là tâm loạn như ma, không cần nghĩ cũng biết người mình ôm là ai, anh bây giờ hận mình không thể tiếp tục ngủ, nhưng đại não lại càng ngày càng thanh tĩnh.
Hạ thân cảm thấy bị thứ gì ***ng chạm, Thái Gia Tuyền rốt cuộc khôi phục thần trí, thân là bác sĩ, cô không thể không biết vật kia là cái gì, có thể tự hiểu đây là vấn đề phản ứng sinh lý lúc sáng sớm thức dậy của đàn ông. Thái Gia Tuyền xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Cẩm Hiên, phát hiện anh hai mắt nhắm nghiền. Thử đẩy một cái, không có phản ứng, không phải lại ngủ thiếp đi chứ? Vùng vẫy muốn tránh thoát ra ngoài, cô đã bị ép tới hô hấp đều không thoải mái rồi.
“Đừng lộn xộn.” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, trong nháy mắt chuyển thành tức giận nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy mà dịu dàng, bất giác có chút mê man. “Thật xin lỗi, bình thường đều là Tề Minh gọi anh rời giường, anh với nó đùa giỡn thành quen rồi. . .” Hạ Cẩm Hiên vừa nói vừa buông cô ra, lật người xuống giường, cứ như vậy để trần, chỉ mặc một cái ***, bắt đầu tìm quần áo mặc, từng món từng món một được mặc xong .”Em về sau đừng đến gọi anh rời giường, anh mỗi sáng sớm cũng sẽ có lúc không kiềm chế, để tiềm thức chỉ huy hành động. Như vậy, lần sau ôm cô gái mình thích lần nữa, anh không dám cam đoan mình không làm ra cái gì . . .”
Ách, người này vóc dáng thật đẹp a, tràn đầy cảm giác lực lưỡng nhưng lại không mất ưu nhã, lại còn có cơ bụng. . . Nhưng là, anh ấy mới vừa nói tới cái gì? Thái Gia Tuyền đột nhiên tỉnh ngộ, sợ hãi hỏi: “Anh. . . Nói gì?”
Hạ Cẩm Hiên đã mặc chỉnh tề, nhìn cô có bộ dáng hoa si ngu ngốc như đang có điều suy nghĩ, mặt trái xoan nho nhỏ, trên mặt ửng hồng còn chưa tan, mắt to mờ mịt rụt rè nhìn mình, hai tay nắm chăn ôm ***, vì mới vừa rồi bị tập kích làm cho tóc có chút tán loạn, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ cong lên. . .
Hạ Cẩm Hiên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc một hồi “Ách, không có gì, sắp trễ rồi.” Xoay người vào phòng rửa tay, không để ý cô nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc