Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 07

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Đêm đó khi quay về căn phòng thuê cùng Lâm Nhã Khiết, Thái Gia Tuyền không khỏi xúc động, mình ở căn phòng này chưa đến một tháng, ngay cả chủ nhà cũng chưa gặp qua đã phải đi rồi. Ngẫm lại cũng thấy mình thật may mắn khi thuận lợi tìm được việc làm, chỉ là phải đi chăm sóc cuộc sống thường ngày của hai người con trai liền thấy có chút tủi thân, hơn nữa trong đấy còn có một người nổi danh hoa hoa công tử, cũng may còn lại một người có lý trí, chắc sẽ không có vấn đề gì. Quan trọng nhất là khoản tiền lương ba trăm Euro, tính ra cô có thể dư ra một khoản tiền “kếch xù” rồi, có tiền khiến cô cảm thấy việc mình tìm kiếm Lâm Phong càng dễ dàng hơn.
Còn Lâm Nhã Khiết, Thái Gia Tuyền không khỏi có chút đau lòng, không có ai chia tiền phòng cùng cô, không biết cô ấy sẽ ra sao đây. Nhưng sau khi Lâm Nhã Khiết nghe tin này, lập tức vui vẻ kêu to: “Oa, bạn quá hạnh phúc rồi, có thể ở gần một bạn nam đẹp trai như thế, tiện nghi cho bạn quá còn gì.”
“Hình như Hạ Cẩm Hiên đáng tin hơn.” Thái Gia Tuyền âm thầm nghĩ, bỗng dưng nhắc nhở cô: “Bạn không lo mình đi rồi, một mình bạn phải trả tiền phòng cho hai người sao?”
“Cái này bạn không cần lo, lúc trước mình làm đơn xin ở ký túc xá, mấy ngày trước nhận được thông báo, vừa đúng đến lượt mình cho nên mình nghĩ, nếu bạn đi xin việc không thành công, mình sẽ tiếp tục ở cùng bạn, nếu thành công, mình liền dọn vào ký túc xá. Mặc dù ký túc xá không thuận tiện lắm, nhưng cũng có chỗ tốt, mình có thể tiết kiệm được một khoản.” Lâm Nhã Khiết vẻ mặt phong phú, diễn tả lại suy tính của mình.
Thái Gia Tuyền bị chọc cười ha ha: “Thì ra đến cả đường lui bạn cũng suy tính kỹ rồi, khó trách bắt buộc mình đi phỏng vấn công việc kia. Nói, có phải bạn sớm đã muốn đuổi mình đi rồi phải không?”
“Oan uổng a~“ Lâm Nhã Khiết kêu to, lập tức lại cười xấu xa nói: “Chỉ là nếu bạn chuyển vào đó ở, mình có thể thường xuyên đi thăm bạn~~ bạn nói có phải không?”
“Không sao, ngày mai bạn cũng có thể đi —— giúp mình bê đồ.” . . . . . . Hai bạn gái trẻ trò chuyện cả đêm, đề tài chỉ xoay quanh vấn đề những điều cần lưu ý khi ở cùng trai đẹp. Thái Gia Tuyền mặc dù trong lòng chỉ có Lâm Phong, nhưng đối với việc buôn chuyện này cũng làm không biết mệt.
Ngày thứ hai, Thái Gia Tuyền thu dọn đồ xong, chờ Tề Minh đến đón mình, Lâm Nhã Khiết thế nhưng lại sáng ra đã không thấy người đâu. “Còn nói muốn ngắm trai đẹp, giờ lại không thấy đâu, thật là.” Thái Gia Tuyền thì thầm nho nhỏ, cho rằng việc Lâm Nhã Khiết trốn mất là lười biếng không muốn bê đồ.
Đến giờ hẹn liền thấy xe đến, không nghĩ đến là xe Cadillac màu đen, Thái Gia Tuyền không khỏi sửng sốt “Không thể nào? Hôm qua còn nói không rảnh, sao hôm nay lại tự mình chạy đến?” Đang suy nghĩ, xe dừng hẳn lại, Tề Minh từ trên xe bước xuống “Tiểu Tuyền Tuyền, nhìn thấy mình có phải rất thất vọng không?” Thái Gia Tuyền sửng sốt, rốt cuộc đang diễn trò gì đây?
“Ha ha, ngại quá, xe của mình mặc dù đẹp, nhưng nếu dùng để chuyển đồ thì cái này tốt hơn.” Tề Minh giải thích. Cũng đúng, loại xe thể thao rêu rao đó quả thật không chứa được bao nhiêu đồ.
—— cảnh tượng cắt: Hạ Cẩm Hiên buồn bực mở cửa kính xe thể thao Porsche đang chạy băng băng trên đường, khẽ nguyền rủa: “Cái xe SB đáng ૮ɦếƭ này! Mất mặt quá!“
—— quay về cảnh trước: Thái Gia Tuyền gật đầu, cùng Tề Minh chuyển đồ lên xe, sau khi để lại tờ giấy cho Lâm Nhã Khiết, vào xe, lên đường tiến về ổ sói, a quên, tiến về ngôi nhà mới. Cuộc sống du học sinh hoàn toàn mới bắt đầu mở ra.
“Phòng này còn trống, đáng tiếc không có phòng vệ sinh, nếu như bạn muốn phòng có phòng vệ sinh, mình có thể đổi cho bạn a~“ Đưa Thái Gia Tuyền vào nhà, Tề Minh chỉ vào một căn phòng, rất có phong độ đàn ông nói.
“Vậy đổi đi.” Thái Gia Tuyền tuyệt không khách khí.
“. . . . . .” Tề Minh sửng sốt một chút, cười ha ha: “Không thành vấn đề, chỉ là bạn phải cho mình mượn bồn tắm để dùng a~“ (vệ sinh công cộng chỉ có tắm vòi hoa sen)
“Ha, đùa thôi..., mình ở phòng này cũng rất tốt rồi.” Thái Gia Tuyền bật cười một tiếng, vừa nói vừa kéo đồ vào phòng. Tề Minh cũng ân cần đi vào giúp đỡ.
Tề Minh thấy trong hành lý của Thái Gia Tuyền có hộp nhạc bằng thủy tinh, tiện tay cầm lên, mở chốt ra, giai điệu bài Memories truyền ra. Anh không phát hiện, hốc mắt Thái Gia Tuyền lặng lẽ đỏ, nhưng cô không quay đầu lại, vẫn dọn dẹp hành lý của mình.
Sau lưng Tề Minh vẫn đang loay hoay với hộp nhạc, đột nhiên một dòng chữ nhỏ lọt vào tầm mắt anh: “Chúc Tiểu Tuyền đáng yêu sinh nhật vui vẻ“, ký tên “Vĩnh viễn yêu em, Phong“. Thông minh như Tề Minh lập tức nghĩ ra ngay, câu đầu tiên Thái Gia Tuyền nói với bản thân, chính là hỏi mình có biết một người tên là Lâm Phong không, hơn nữa giọng nói kích động, chẳng lẽ? . . . . . .
Nhẹ nhàng đóng hộp nhạc lại, cẩn thận đặt nó trên tủ đầu giường, Tề Minh lại khôi phục vẻ cợt nhả như trước “Tiểu Tuyền Tuyền, cần giúp cái gì không?”
Giống như thoát khỏi bóng ma vậy, Thái Gia Tuyền cảm giác như mình lập tức khôi phục sức sống, xoay người cười cười: “Không cần, mình mới đến Đức chưa đầy một tháng, không có nhiều đồ.” Cô cũng là nói thật, nhanh chóng dọn dẹp thỏa đáng, căn phòng vốn trống không giờ lập tức có hơi thở cuộc sống.
“Được rồi, giới thiệu qua chỗ này cho mình biết đi~“ Thái Gia Tuyền vui vẻ nói.
Nhưng Tề Minh lại không vui, tối hôm qua hai người bọn họ đã dọn dẹp phòng mình cả đêm, nhưng băng dày ba thước, không phải một đêm có thể dọn xong. Chỉ là nói đi thì cũng phải nói lại, bọn họ rõ ràng là tốn tiền thuê người giúp việc, tại sao lại phải lo dọa cô gái này sợ chứ? Cuối cùng Tề Minh nhắm mắt nói: “A, phòng tụi này hơi loạn chút, bạn phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Yên tâm, mình đã chuẩn bị từ trước rồi, nếu không các bạn cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh phải thuê người đến chăm sóc cho hai bạn.” Thái Gia Tuyền ngược lại hiểu rõ tình cảnh.
Nhưng thực tế lại vượt xa so với tưởng tượng của cô, phòng của hai người bề ngoài thì dọn sạch, nhưng vẫn thoang thoảng ngửi thấy mùi là lạ, kéo hộc tủ ra, một đống quần áo đổ ầm ầm xuống, thiếu chút nữa đè bẹp Thái Gia Tuyền, không cần sờ cũng biết khắp nơi là bụi bậm, việc này đối với một nước Đức sạch sẽ thì thật sự là không phải người bình thường có thể làm được, tất thối bị phát hiện đang nằm cô đơn lẻ loi dưới gầm giường, ga giường lâu rồi chưa thay, bụi bám đầy vào rèm cửa sổ, bực nhất là phòng vệ sinh, dọc bồn tắm lại có thể thấy rêu xanh, cây chổi lau nhà vứt bừa bộn trên sàn. . . . .
Xem ra nhiệm vụ tương đối gian khổ, Thái Gia Tuyền hạ quyết tâm, nhất định phải tổng vệ sinh từ trong ra ngoài, hôm nay trước hết bắt đầu từ phòng Tề Minh. Trước dọn sạch tủ treo quần áo, kéo Tề Minh, bắt đầu từ trong đống quần áo rơi vãi, phân biệt ra đâu là bẩn, đâu là sạch, đồ sạch sẽ thì gấp gọn để vào ngăn tủ, đồ bẩn vứt hết vào máy giặt. Sau đó lau sạch bụi bặm trong phòng, cọ rửa sạch bồn cầu cùng bồn tắm, mấy việc này thôi đã mất trọn hai giờ, mắt thấy gần đến giờ cơm trưa, Thái Gia Tuyền mới cuống quít chạy vội vào bếp nấu cơm, cũng may hôm qua mua nhiều thực phẩm, giờ nấu một bữa cơm phong phú cho ba người là không thành vấn đề.
Hạ Cẩm Hiên về đến nhà, mùi thức ăn xông vào mũi, mà trên ban công, Tề Minh đang giằng co với đống quần áo vừa giặt xong của mình, cố gắng phơi chúng lên dây. Thái Gia Tuyền bưng thức ăn ra, thấy Tề Minh ngoài ban công, vội buông đồ trong tay, chạy đi giúp.
Hạ Cẩm Hiên ngây ngô đứng giữa nhà, nhìn qua cánh cửa đang rộng mở, thấy phòng Tề Minh đã sạch sẽ gọn gàng không ít, mà phòng của mình còn đang loạn xa, bừa bộn cả lên. Nhướn nhướn mày, kêu lên: “૮ɦếƭ đói rồi, mau vào ăn cơm!“
Lúc này Thái Gia Tuyền cùng Tề Minh mới thấy Hạ Cẩm Hiên đang đứng ở cửa, vội bỏ quần áo lại chạy vào ăn cơm.
“Cá đá đâu?” Mới động đũa, Hạ Cẩm Hiên lại hỏi.
“À, cả buổi mình dọn dẹp phòng Tề Minh nên không đủ thời gian… buổi tối mình sẽ nấu cho bạn.”
“A, vậy thì buổi tối thôi.” Hạ Cẩm Hiên cũng không có ý trách cứ, chăm chú ăn cơm. Chưa được hai miếng lại nói: “Giúp mình dọn dẹp phòng trước đi, mặc kệ cậu ta, cậu ấy thường có người quan tâm.”
Tề Minh nghe vậy suýt thì phun cơm trong miệng ra ngoài, không thể tin nhìn Hạ Cẩm Hiên, cậu đây là đang giành nuông chiều sao? Nhưng vì sao lại nói xấu mình chứ?
Thái Gia Tuyền khổ sở nhìn Tề Minh, dù sao phòng của anh ta mới dọn dẹp được một nửa.
“Trước tiên giặt quần áo của mình đi, nếu không thì không có đồ để thay.” Hạ Cẩm Hiên nhìn ra sự do dự của cô, bổ sung luôn việc ở bẩn của mình.
Thái Gia Tuyền vừa nghe anh nói như vậy, cảm thấy việc này khẩn cấp hơn, nên ưu tiên giải quyết trước, liền hỏi: “Quần áo bẩn ở đâu? Để lát mình tìm rồi mang đi giặt.”
“Đều để trong tủ. . . . . . Những cái bẩn. . . bạn ngửi cũng biết mà...”
“Gì? Ngửi?” Thái Gia Tuyền thật không thể tin được lỗ tai mình, mà Tề Minh cũng không thể nhịn được nữa, bị sặc ngụm canh đến chảy cả nước mắt.
“Tề Minh, lúc sáng gặp giáo sư của cậu, ông ấy bảo cậu mang bản báo cáo đến cho ông ấy.” Hạ Cẩm Hiên lườm anh ta.
“Cái gì!!“ Thật vất vả thuận khí, Tề Minh suýt thì sặc thêm lần nữa, rõ ràng cách hạn nộp còn một tuần nữa, giáo sư sao có thể vô cớ bắt nộp trước chứ. Nhưng thông minh như anh, lập tức phát hiện thấy có cái gì đấy không đúng. Bình hường, tình huống như thế, Hạ Cẩm Hiên dù không bỏ đá xuống giếng, thì ít nhất cũng sẽ có vẻ mặt như xem kịch vui, nhưng bây giờ cậu ta lại tiếp tục ăn cơm như thường. Trong lòng lập tức hiểu bảy tám phần, vô cùng biết điều nói: “Chiều mình đi tìm ông.” Đồng thời có chút đồng tình nhìn Thái Gia Tuyền.
Hạ Cẩm Hiên thầm dễ chịu trong lòng, tự nhận là làm không chê vào đâu được, mà quên mất Tề Minh là bạn hiểu anh nhất.
. . . . . .
Cơm nước xong, Tề Minh liền đi ra ngoài nhanh như làn khói, để lại Hạ Cẩm Hiên thoải mái ngồi trên ghế sa lon, thỏa mãn vuốt bụng, híp mắt nhìn Thái Gia Tuyền bận trước bận sau, rất bận rộn, không có ý giúp cô một tay.
Thái Gia Tuyền đáng thương, mở tủ quần áo Hạ Cẩm Hiên ra, bắt đầu tìm kiếm quần áo cần giặt sạch. Phải dùng mũi ngửi, đúng là phương pháp tốt để tìm quần áo bẩn, bởi vì quần áo anh đều không bẩn, dùng mắt phân biệt có chút khó khăn. Mà trên mỗi bộ quần áo anh mặc qua đều có một mùi hương nhàn nhạt, mùi này rất đặc biệt, có điểm giống mùi pha trộn giữa mùi cỏ xanh và mùi TL, Thái Gia Tuyền vô cùng không muốn thừa nhận rằng mình cũng không ghét mùi này lắm.
Hạ Cẩm Hiên bất ngờ nhìn cô bận rộn trước tủ quần áo của mình, chính xác hơn là đang tìm quần áo bẩn mà mình đã giấu kỹ với quần áo sạch. “Không hổ là cầm tinh con cún...” Anh oán hận nghĩ, trong lòng có chút mất mát khó hiểu, có lẽ là bởi vì Thái Gia Tuyền đáng thương không nhờ anh giúp đi. Không hiểu sao anh cứ muốn bắt nạt cô bé này thôi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh có thể cảm thấy cô là người Trung Quốc, nhưng cố tình dùng tiếng Đức nói chuyện với cô, còn bỏ cô lại trong sân trường lớn như vậy; sau đấy, phát hiện Tề Minh trêu cợt cô, chẳng những không vạch trần còn giúp cậu ta giấu giếm; hiện tại, đuổi Tề Minh ra ngoài, mình từ từ bắt nạt. . . . . .
Sai sử cô thật thích mà, sai cô lau sàn, sai cô lau đồ, sai cô cọ bồn tắm, sai cô trải lại ga giường cho mình. . . . . . Hạ Cẩm Hiên đột nhiên nhận ra cái gì đấy, trái tim bỗng nặng trĩu, anh luôn luôn là người thông minh, lý trí, có chủ kiến. Làm sao có thể có lúc không lý trí như vậy? Ngẩng đầu nhìn Thái Gia Tuyền bận rộn đi lại như con ong mật nhỏ, nguy rồi, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng muốn bắt nạt, càng nhìn càng muốn. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc