Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 04

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Vừa mở cửa phòng ra, một mùi hương đặc trưng của động vật giống đực phả vào mặt, nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ngày mai nhất định phải về sớm giặt sạch mấy thứ này."
"Haha haha." Phía sau T Minh cời to một cch khoa trơng.
"Cời đã cha? Chỗ cậu chc giờ tt hơn chứ? Đ mnh vo xem thử chút?" Hạ Cẩm Hin mỉm cời trả lời.
T Minh đổi sc mặt trong nhy mt "Ách, đừng. . ." Ngay sau đ ý tởng le ln: "Chỉ l hnh nh sng mai ai đ c lp, m ngời đy lại khng tự dậy đợc. . ."
Bị chạm vo nỗi đau, Hạ Cẩm Hiên liền thu hồi nụ cười, nghiêm túc vứt lại một câu "Nhớ gọi mình!" Sau đó đóng sầm cửa lại, nghe ngoài cửa vang lên một tiếng cười quái dị không ngoài ý muốn.
Lại nói, căn hộ này vốn là mẹ Hạ Cẩm Hiên mua cho hắn, địa điểm ngay gần thắng cảnh nổi danh của Hamburg – bến tàu, căn hộ còn cố ý thiết kế thêm một khoảng sân ngắm cảnh lộ thiên. Bởi vì Hạ Cẩm Hiên từ bé đã thích ngắm biển, thích ra biển, cho nên liền mua chỗ này.
Mà Tề Minh dọn về đây ở, thứ nhất là do hai người thân quen, thứ hai, quan trọng hơn là đảm nhận chức năng làm đồng hồ báo thức cho Hạ Cẩm Hiên. Hạ Cẩm Hiên có một tật xấu trí mạng, đó chính là buổi sáng ngoan cố, hoàn toàn không dời giường được, hơn nữa tính khí lúc ngủ dậy đặc biệt lớn, cho nên khi Tề Minh dọn vào đây ở liền đặt ra “Quy ước ba điều – đánh người không cho phép đánh vào mặt”. Theo cách nói của Tề Minh, người quá thông minh, ít nhiều tính cách đều có chút quái dị, cho nên đối với sự kỳ cục này của Hạ Cẩm Hiên, hắn cũng nhìn mãi thành quen, không nói gì được.
Lúc này lại không như vậy, đến sáng hôm sau, Tề Minh vừa tỉnh đưa tay đè xuống đồng hồ báo thức đầu giường, ngồi dậy một cái, tiếng quần áo rơi loạn xuống đất. Kiểu tóc tinh tế thường ngày giờ chỉ mềm mại rơi trên trán, khuôn mặt còn buồn ngủ, dưới cằm lởm chởm râu mới mọc, ***g *** gợi cảm… (mê ૮ɦếƭ người không đền mạng~ing)."A! ~~~" bi phẫn hét lớn một tiếng, phát tiết oán niệm trong người, rõ ràng là không có thời gian lại phải dậy sớm.
Tùy tiện lấy một cái áo khoác từ đống quần áo vừa rơi xuống đất khoác lên người, gian nan bước ra phòng, đi đến phòng Hạ Cẩm Hiên, lịch sự gõ hai cái rồi đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy trong phòng vang lên tiếng chuông của điện thoại di động, đồng hồ báo thức, đồ chơi chạy bằng điện náo loạn như một bản hòa âm – phàm là cái gì có thể hẹn giờ được đều được dùng làm đồng hồ báo thức, nhưng người này lại đang làm gì? Cư nhiên ôm gối ngủ say sưa! Thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng ngáy nhỏ.
Căn cứ kinh nghiệm từ trước, Tề Minh biết bất kỳ hình thức tranh cãi ầm ĩ la hét nào cũng không có ích lợi gì, bao gồm cả nói cho hắn biết có cháy kìa. Vì vậy trực tiếp vén một góc chăn lên, đưa bàn tay lạnh như băng của mình đi vào…
"A!!!" …
—— sau cảnh tượng phối nhạc: "Nhanh sử dụng Song Tiết Côn, hừ hừ hắc hắc…"
Sau một loạt xét duyệt nghiêm cẩn cùng giao nhận giấy tờ, Thái Gia Tuyền rốt cuộc cũng hoàn tất thủ tục nhập học, lấy thẻ học sinh, mới thấy thanh thản. Cô sẽ phải bắt đầu con đường học hành nơi đất khách quê người, không còn là c gi nhỏ v u v lo, sng an nhn trong trờng đại học, đợc b mẹ lo cho, c cần phải dựa vo hai bn tay mnh đ tự nui sng bản thn.
S tin b mẹ đa cho trc khi sang Đức chỉ giúp c cầm cự đợc ba, bn thng, mặc dù thi đợc học bổng nhng sinh hoạt phí cùng tin thu phòng th phải tự mnh lo, c phải nhanh đi lm thm ở ngoi mi đợc.
Còn đang lo nghĩ nên cô đi bộ trong vô thức trên sân trường, vô tình đi đến cạnh một rừng cây nhỏ, mơ hồ nghe thấy tiếng cười. Tò mò quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, thoáng có chút giật mình, lại có hai người quần áo xộc xệch đang ôm nhau nằm trên bãi cỏ đã sớm khô héo. Thời tiết cuối đông đầu xuân, trời lạnh như thế mà hai người có nhã hứng như vậy, điều này làm cho Thái Gia Tuyền không khỏi hoài nghi những lời đánh giá trong nước dành cho người Đức – hàm súc, kín kẽ, cẩn thận có phải là thật hay không. Giật mình cũng chỉ trong nháy mắt, Thái Gia Tuyền cẩn thận thu hồi tầm mắt, không đem lực chú ý đặt quá nhiều trên hai người, chỉ cho là nước nào cũng sẽ có người tuổi trẻ khí thịnh. Cô không chú ý tới, lúc này một đôi mắt đã lặng lẽ nhìn chăm chú cô, ánh sáng khác thường chợt lóe lên. . .
Tiếp tục đi về phía trước, Thái Gia Tuyền rơi vào một sự buồn bực khác, sân trường quá lớn, kiến trúc lại phân tán cả thành phố Hamburg, có thể nghĩ tương lai đi học là một quang cảnh mệt mỏi như thế nào. Cũng may chỉ có năm thứ nhất mới cần học lớp giảng dạy đàng hoàng, mục đích là để cho lưu học sinh có thể thích ứng khóa trình y học cùng quen thuộc một số danh từ chuyên môn, nói đơn giản là để cho bạn từ một người làm bác sĩ nước Trung Quốc chuyển sang thành bác sĩ nước Đức. Từ năm thứ hai mới bắt đầu thực tập ở bệnh viện cùng với làm chuyên đề nghiên cứu ... Rồi.
"Aiz..." Thở dài một hơi. Đột nhiên một thứ sáng long lanh hấp dẫn lực chú ý của Thái Gia Tuyền - là một chiếc xe, một chiếc xe việt dã dừng ở ven đường, không biết của hãng nào (sau đấy được người khác cho biết là Cadillac). Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời mùa đông lại tỏa sáng lấp lánh. "Không biết một chiếc xe có đủ cho mình ăn trong một năm… " Lúc này Thái Gia Tuyền còn đang rối rắm sinh hoạt phí nên không nghĩ đến, tương lai không lâu, mình sẽ cùng chiếc xe này gắn bó keo sơn. . .
Bên kia, Hạ Cẩm Hiên sáng sớm bị Tề Minh lấy cách thức không phải của con người gọi dậy, lại lấy cách thức cũng không phải của con người trả thù lại, mới hệt cơn tức rời giường, tinh thần sảng khoái, vội vã gặm mấy miếng bánh bao đã sớm chán ngán mà Tề Minh mới mua lúc sáng về, đổ hai cốc sữa lạnh từ trong tủ lạnh, bụng dạ một trận sôi trào, vô cùng hoài niệm cuộc sống sữa đậu nành cháo quẩy.
Xuống thang máy, lên chiếc xe Cadillac yêu thích, chạy thẳng đến trường học… Hôm nay có tiết quan trọng, giảng viên là người cố chấp đứng đầu nước Đức, đã từng bởi vì có học sinh đi trễ mà bị ông ấy trực tiếp đuổi ra phòng học, liền ngay cả cấp cao trong trường học ra mặt đều không thay đổi… Hạ Cẩm Hiên cũng không muốn trở thành người thứ hai bị đuổi ra phòng học.
Chạy như bay trên đường rộng rãi sạch sẽ, rốt cuộc cũng đến lớp trước giờ vào học.
"Xu­an!" Vừa đến lớp thì có bạn học lớn tiếng gọi hắn, Hạ Cẩm Hiên theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bạn nam mập mạp người Đức, để tóc húi cua quy củ, khoác trên người áo lông hoa văn ô vuông cực lớn, ngồi ở cạnh cửa. Lúc này đang giơ cao một tay ý bảo tự mình đi đến.
Hạ Cẩm Hiên sửng sốt một chút, lửng thững đi đến, cách một bàn thì ngồi xuống, dùng tiếng Đức lưu loát nói: “Sao hôm nay lại qua đây học vậy?” – bên này là chỉ khoa cơ giới. Ngồi cách một bàn là vì hắn quá mập, Hạ Cẩm Hiên không mun bị đè bẹp.
Bạn học mập mạp ngời Đức ny tn l Jacob, l sinh vin khoa kinh doanh, đồng thời cũng l bạn của Hạ Cẩm Hin cùng T Minh, nhng hn c nhin lại xut hiện trong lp khoa cơ gii, đy quả thật l c chút khc thờng.
Jacob ngồi lại gần Hạ Cẩm Hin ni: "Khng c thời gian rồi, hm qua cậu biến mt cả ngy, tm khp nơi đu khng thy bạn, hôm nay không thể làm gì hơn là trực tiếp đến tìm cậu, dù sao nay bên khoa kinh doanh không có lớp, chúng mình tìm được thuyền rồi, nhưng chỉ mượn được một ngày, từ chiều nay đến chiều mai, đợi một lúc là chúng ta có thể ra biển rồi, cậu có đi không?"
Hạ Cẩm Hiên vui vẻ, kế hoạch ra biển hơn mấy tháng trước rốt cuộc có thể thực hiện được rồi, đối với người thích biển mà nói thì đây thật sự là một tin vui vô cùng. Cũng vì thế nên Jacob mới vội vã như thế tìm hắn, thuyền thật sự là rất khó tìm, bọn họ tìm nhiều cách thật không dễ dàng gì mới mượn được một chiếc như thế, lại còn chỉ có thể thuê một ngày. Trong số bọn họ chỉ có Hạ Cẩm Hiên là người có giấy cho phép ra biển, hắn nếu không rảnh, cả kế hoạch liền bị nhỡ…
Lúc này, một thầy giáo già người Đức đeo cặp kính lão dày đi vào, cả phòng học trong nháy mắt an tĩnh lại. Không cần hỏi, đây chính là vị giáo sư cố chấp nhất trong truyền thuyết kia.
Jacob đành phải ngậm miệng lại, lúc này không đi được rồi. Giật lấy một quyển sách từ chỗ Hạ Cẩm Hiên, bộ dạng giả vờ như nghiêm túc nghe giảng, Hạ Cẩm Hiên im lặng nhìn tên mập không khách khí này, ném cho hắn một ánh mắt đồng tình.
. . . . . .
Khi lớp sắp hết tiết, Jacob đã sớm buồn ngủ, cách hành như cách sơn*, thử phép tính thử lại cơ học dài dòng đối với hắn mà nói giống như thiên thư*. Liếc nhìn Hạ Cẩm Hiên bên cạnh, thấy hắn đang nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng còn phụ họa vấn đề giáo sư đưa ra, hoặc là nhanh chóng tính toán cái gì đấy trên giấy, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục thiên nhân giao chiến với bản thân.
cách hành như cách sơn*:không trong nghề không biết tình hình nghề đó.
thiên thư*: sách trời, văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu.
"Vị bạn học kia, xin hỏi anh có nơi nào không hiểu sao?" Thanh âm lão giáo sư truyền đến, không may, cái thanh âm này là nói hướng về phía Jacob…
. . . . . .
Jacob như bị điện giật cứng tại chỗ, hiển nhiên, giáo sư đã sớm chú ý thấy tâm hồn hắn không để ở đây, thân thể "khổng lồ" của hắn thật không muốn chú ý cũng khó khăn.
"Em… Em toàn bộ cũng không hiểu… " Jacob thành thật trả lời. Một bên Hạ Cẩm Hiên ảo não lấy tay đỡ trán… Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, giáo sư cũng không làm khó hắn, mà là mỉm cười nói với Jacob: "Em có thể hỏi thêm bạn bên cạnh hoặc trực tiếp đến tìm thầy. Tốt lắm, tiết học hôm nay dừng tại đây, tan lớp thôi." Trong mắt mọi người, Hạ Cẩm Hiên tuyệt đối là kết hợp hoàn mĩ giữa thiên tài và chăm chỉ, suy nghĩ nhanh nhẹn, logic rõ ràng, mị lực cá nhân mãnh liệt, liền giảng viên cố chấp nhất cũng đối với hắn vài phần kính trọng.
Đợi mọi người ra bớt khỏi phòng học, Jacob mới rất cung kính đi lên giảng đài giải thích với giáo sư rằng mình cũng không phải là sinh viên khoa cơ giới, đến nơi này đơn thuần là cơ duyên xảo hợp, cũng bày tỏ áy náy, giáo sư tốt bụng nhận lời áy náy của hắn. Người Đức thẳng thắn tương giao* làm cho người ta kính nể.
cơ duyên xảo hợp*:cơ hội và duyên phận.
tương giao*: kết bạn, làm quen.
Rốt cuộc ra khỏi phòng học, Hạ Cẩm Hiên vẫn ôm bụng cười xấu xa, theo phía sau Jacob trường thư liễu nhất giọng điệu sau oán niệm nhìn của hắn. Lúc này các bạn học đều gần như đi hết rồi, chỉ còn lại chiếc xe Cadillac cô đơn của Hạ Cẩm Hiên dừng ở ven đường, mà một cô gái phương Đông đang ngốc lăng nhìn chằm chằm vào xe, không cần hỏi cũng biết là bạn học Thái Gia Tuyền cuả chúng ta.
Jacob nhìn Thái Gia Tuyền đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ, mà Hạ Cẩm Hiên chỉ là sững sờ một chút, nghiêm trang hỏi bằng tiếng Đức bản địa: "Tiểu thư muốn đi nhờ xe sao?"
"Không, không cần" Thái Gia Tuyền nghe được âm thanh mới lấy lại tinh thần được, vội vàng trả lời một câu sau đó quay đầu nhìn về bên này…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc