Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 02

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Dường như cảm giác được tầm mắt đang phóng đến trên người mình, Tề Minh nhíu nhíu mày, ngầng đầu lên, nhìn thấy hai cô gái trẻ đang thì thầm đánh giá mình, tóc ngắn ngại ngùng mỉm cười nhìn đi chỗ khác (tốt nhất nên trở thành người xa lạ trước mắt con gái), nét mặt tc di vẫn khng thay đổi nhn thẳng vo mnh.
“Xin hỏi anh biết Lm Phong khng? Anh y cũng l ngời Trung Quc, đến nc Đức khoảng hai năm trc?”. Thi Gia Tuyn mở miệng ph tan bầu khng khí im lặng, trực tiếp dùng tiếng Trung Quc, lại còn hỏi thng vo chủ đ, lúc ny c c nhin căng thẳng nm chặt hnh quả đm.
T Minh buồn cời nhng nhng lng mày, vẻ mặt giả vờ:”Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì?”. Biểu cảm, nhất thời rơi vào tình thế bế tắc, Thái Gia Tuyền không hiểu đang bắt đầu nghi ngờ vào sức phán đoán của chính mình, Tề Minh khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:”Xin lỗi, tôi mới đến hai tháng trước, chỉ quen có một người Trung Quốc, đương nhiên, có thể tính hai người làm người thứ ba”.
Thái Gia Tuyền tự đông xem nhẹ giọng nói trêu cợt và ý muốn kết bạn của Tề Gia Minh, cúi đầu uể oải. Đúng vậy nha, vốn cũng không nên ôm ấp hy vọng sẽ tìm ra anh ấy dễ dàng, đúng là thật sự rơi vào thất bại, nhưng vẫn bị đả kích, nhất thời rơi tình trạng như đi vào cõi thần tiên.
Lâm Nhã ngược lại, trong lòng vội vã nhưng ra tới bên ngoài trở thành nụ cười dịu dàng:”Xin Chào, tôi tên Lâm Nhã Khiết, là người Hồ Nam, đến nước Đức được một năm, cô ấy gọi là Thái Gia Tuyền. Hôm nay vừa mới đến Hamburg. Còn anh?”.
Đang xấu hổ vì theo đuổi Thái đại mỹ nữ bị xem nhẹ vội phục hồi lại tinh thần, Tề Minh mỉm cười cũng tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân:” Tề Minh, người Bắc Kinh”.
……………..
Hai người anh tới tôi đi từ từ làm rõ ràng, Tề Minh cũng là học sinh du học đại học Hamburg, học trường kinh doanh chính sách chủ yếu là nghiên cứu học buôn bán bên ngoài châu Âu.
Sau cùng, Tề Minh và Lâm Nhã Khiết trao đổi cách thức liên lạc, rời khỏi siêu thị. Mà Thái Tuyền lúc này bởi vì mới đến, ngay cả điện thoại đều không có, công việc cũng không. Vì vậy đương nhiên không có khả năng trao đổi số điện thoại.
“Nhiều người Trung Quốc như vậy, gặp phải ở đâu cũng không phải điều kì lạ, nhưng mà đẹp trai như vậy vẫn là lần đầu tiên nha, hôm nay quá may mắn~~”. Lâm Nhã Khiết giơ cao túi lớn túi nhỏ kích động nói to, mà Thái Tuyền ở bên kia trợn trừng mắt, tiếp tục đi vào cõi thần tiên.
Đi đến bãi đỗ xe, nhìn thầy Tề Gia Minh mở cửa lái chiếc xe thể thao Porscher gầm rít mà đi. Trong mắt Lâm Nhã Khiết coi chừng đã trở về bản chất.
“Xe lạ lắm sao? Đoạn đường này tớ nhìn thấy xe nổi tiếng cũng không ít, chỉ có chiếc xe rởm của cậu làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố. Nhìn bãi đỗ xe xem, có mấy chiếc xe so với cậu rởm hơn hả?”. Thái Gia Tuyền tàn nhẫn châm biếm, Lâm Nhã Khiết bên cạnh vẫn trong tình trạng đờ đẫn:” Mau lái xe đi, mấy thứ này nặng ૮ɦếƭ mất!”.
“Biết rồi, mặc dù xe của tớ rởm, nhưng cũng là tự tớ cực khổ làm ra. Ngày mai tớ định sang Ba Lan đổ dầu”.
“……Ách….Cậu nói cái gì? Muốn đi Ba Lan đổ dầu”.
“Cậu không hiểu đâu~ tớ điều tra giá dầu Nước Pháp thấp nhất, tiếp theo Ba Lan, mấy ngày nay nước Đức rất đắt”. Lâm Nhã Khiết đắc ý nói:”Dù sao ngay mai vừa đúng lịch tớ đi diễn. Đúng rồi, nói cho cậu nha, ngày mai là tiệc sinh nhật của một doanh nhân nổi tiếng, có rất nhiều ông trùm nha, đây chính là cơ hội tốt để mở mang tầm mắt, có muốn đi cùng tớ hay không hả?’.
Thái Gia Tuyền sớm đã trợn mắt há hốc mồm ánh mắt sùng bái nhìn cô nói:” Ngày mai tớ phải đến trường báo danh, để lần sau đi”.
“Ừ, cũng tốt, lần sau tớ dẫn cậu đi Paris”.
“Nhưng tớ không có tiền”………
Đm đầu tin nơi đt khch qu ngời ny Thi Gia Tuyn mt ngủ, m hộp m nhạc bng pha l, nghe đi nghe lại ca khúc “Memory” truyn ra từ chiếc hộp nhạc đy. Hộp nhạc bnh thờng, ai nghe cũng thy vui, nhng c th khc, lần ny nghe c lại khc, ký ức lại quay trở v năm đầu đại học…
Năm y Thi Gia Tuyn thi đỗ đại học y H trong nước với thành tích cao, quyết tâm trở thành một tên ***. . . . . . Ách, không đúng, là bác sĩ ngoại khoa mổ mà không chớp mắt. Cô có một vẻ đẹp thanh thuần nên vừa vào học liền đã được các bạn nam bầu chọn là hoa khôi của trường.
Vĩnh viễn cũng không thể quên được ngày đấy, cô đang chọn giáo trình học kỳ này ở cửa hàng sách của trường, giơ tay lên định lấy quyển “Giải phẫu học con người” trên giá sách, đúng lúc ấy, trước khu sách “Giải phẫu học con người”, một cánh tay khác cũng đưa về phía này, cứ như vậy tay hai người chợt chạm vào nhau. Thái Gia Tuyền giật mình rút tay về, sửng sốt một chút lại giơ tay lên lấy một quyển “Giải phẫu học con người” khác bên cạnh, đem quyển kia tặng lại cho chủ nhân của cánh tay vừa chạm vào mình.
‘Ha ha!’ Tiếng cười khẽ của bạn nam kia, rất có từ tính. Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái, liền bị bạn nam cao lớn, đẹp trai trước mặt hấp dẫn. Mà không lâu sau, Lâm Phong cũng nói, mình cũng chính bởi vì cái nhìn kia mới thích Thái Gia Tuyền, hai người đồng thời đã trải qua “vừa gặp đã yêu” trong truyền thuyết.
“Học muội học năm mấy?” Lâm Phong trêu ghẹo hỏi.
“Sao anh có thể khẳng định em là học muội?” Thấy ánh mắt tự tin của Lâm Phong, Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ bổ sung: “Năm một.” Aiz, cả đại học cũng không tìm đâu ra năm nào thấp hơn năm một được rồi, nhận thua! . . . . . .
“Anh cũng là năm một.” Đúng vậy, nhất định là cùng năm cùng khóa mới có thể muốn mua loại sách giống nhau, Thái Gia Tuyền đang đắc ý nghĩ làm thế nào để chế giễu anh ta rằng mình cũng là năm một, còn gọi người khác là học muội, Lâm Phong lại lên tiếng: “Nhưng là nghiên cứu sinh năm một.”
. . . . . .
Nhìn Thái Gia Tuyền nội tâm kinh ngạc, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, không gợn sóng, Lâm Phong buồn cười hỏi: “Các em bắt đầu học môn này khi nào? Anh đang muốn đi nghe giảng lâu rồi, năm một chỉ lo chơi bời, không chăm chú học, hiện tại đi làm thực tế, phải cố gắng học bù lại một chút.”
"Chờ em tìm một chút." Thái Gia Tuyền cúi đầu kéo khóa ba lô kiểu học sinh của mình ra, tìm thời khóa biểu mới chép từ khoa xuống, trong lúc lơ đãng làm rơi thẻ học sinh xuống đất, Lâm Phong giúp cô nhặt lên nhưng cũng không trả cho cô, ngược lại tự nhiên xem rồi nói: “Thái Gia Tuyền, tên không tệ, anh có thể gọi em là tiểu Tuyền." Giọng nói là câu khẳng định mà không phải nghi vấn, Thái Gia Tuyền ném cho anh ta một cái xem thường, trong lòng trực tiếp gọi anh ta là tự đại cuồng, ngoài miệng cũng không phát biểu ý kiến phản đối gì.
Sau khi hai người kiểm tra đối chiếu thời gian học “Giải phẫu học con người” xong, cũng không trao đổi phương thức liên lạc, Thái Gia Tuyền thậm chí ngay cả tên tuổi Lâm Phong cũng không hỏi, bởi vì cô cảm thấy, nếu muốn đi học chung, sớm muộn sẽ gặp lại. Mà Lâm Phong vì sao cũng không lưu lại phương thức liên lạc, về sau sự thật chứng minh - tên giảo hoạt này tuyệt đối là cố ý. Ngày đó hai người trực tiếp về phòng ký túc xá của mình.
Thái Gia Tuyền bắt đầu có chút mơ hồ chờ đợi hai buổi chiều học “Giải phẫu học con người” mỗi tuần, thậm chí còn đi học sớm dành chỗ, giành đủ chỗ cho bốn người cùng phòng, vừa may một hàng ghế phòng học có năm chỗ ngồi, còn thừa lại một chỗ, bình thường cũng chả có ai vô duyên ngồi chen vào đấy cả.
Thế nhưng sau hai tháng học môn này cũng không thấy bóng dáng Lâm Phong, chỗ trống khiến cho bao bạn nam muốn mà không dám ngồi bên cạnh Thái Gia Tuyền vẫn trống không. Thái Gia Tuyền sau đấy bắt đầu hối hận ban đầu tại sao không hỏi phương thức liên lạc với anh ấy, nhưng mình dù sao cũng là con gái, hơn nữa còn là mỹ nữ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không bỏ được mặt mũi chủ động hỏi thăm cách thức liên lạc với một bạn nam. Vì vậy ngày tháng trong sự mong đợi cùng thất vọng lặp đi lặp lại từ từ trôi qua.
“Gia Tuyền, bạn nghe nói chưa? Chiều mai phải đi học lớp thực hành giải phẫu học đấy, giải phẫu thi thể thật ấy, thật đáng sợ, bạn có đi không?” Liễu Khê, bạn cùng phòng và cũng là bạn học cùng lớp, buồn bã nhìn Thái Gia Tuyn ni.
“Đơng nhin mun đi rồi!” Thi Gia Tuyn thay đổi giọng ni bnh thản hng ngy bng giọng kích động ho hứng ni: “Mnh từ sm đã mun xem tận mt giải phẫu thi th!” Dĩ nhin giọng điệu ny tuyệt đi c phần khoa trơng, hon ton v đ phi hợp vi giọng điệu của Liễu Kh.
“Biến thi!”
“Cảm ơn đã khen.”
Đm đ, bốn bạn gái trong phòng ngủ tăt đèn, cùng nhau đắp chăn chăm chú nhìn màn hình máy tính xem phim “Saw”, theo cách nói của Thái Gia Tuyền, để lấy thêm can đảm. . . . . .
Sáng hôm sau, Liễu Khê lại ầm ầm ĩ ĩ chạy tới “Gia Tuyền, buổi chiều chúng ta nhất định phải đi học lớp giải phẫu kia!”
“Thay đổi chủ ý rồi sao? Tối qua không xem phim không phải nói rõ quyết tâm bùng học của bạn à?” Đối với Liễu Khê, việc xem phim “Saw” không có tác dụng thêm sự can đảm, ngược lại nó còn dọa cô hơn.
“Mình vừa nghe nói, thực hành giải phẫu chính là đàn anh khóa trên của học viện chúng ta, đặc biệt đẹp trai, mới vừa học xong năm ba liền được đặc cách cấp chứng chỉ bác sĩ, bắt đầu thực hiện các ca mổ ở ngoại khoa tim mạch. Không lâu trước đây còn được giải thưởng “Kim đao” gì nữa ấy. Còn nghe nói…”
Lời còn chưa nói hết, Thái Gia Tuyền đã cắt đứt cô: "Ngừng, bạn liền tóm tắt nói rằng buổi chiều có trai đẹp để ngắm là được rồi!”
"Ách, bạn học Gia Tuyền thật giỏi về nắm trọng điểm, là tấm gương học tập cho mọi người.” Liễu Khê cố ra vẻ nghiêm túc trả lời.
"Aiz, tại sao thực hành cho chúng ta không phải là anh ấy chứ!" Một ít bạn học xung quanh vô cùng buồn bã, mặc dù ngủ chung phòng, nhưng chỉ có Thái Gia Tuyền cùng Liễu Khê là cùng khoa, hai người còn lại học khoa khác, chương trình học sắp xếp có chút khác nhau.
Xế chiều hôm đấy, hai bạn gái dưới động cơ tuyệt đối không thuần khiết, bước vào phòng thực hành giải phẫu. H**g phấn đứng ở bên tường, đôi mắt lóe sáng chờ thu hoạch “trai đẹp cùng thi thể”.
Dưới góc nhìn của Thái Gia Tuyền, kết quả thu hoạch được ở trận này tuyệt đối đủ rung động, bởi vì trợ thủ đẹp trai trong truyền thuyết đẩy thi thể đi tới không phải là ai khác, chính là học trưởng nổi danh Lâm Phong mà cô đã thầm mắng vạn lần trong lòng, dĩ nhiên cái tên Lâm Phong này là cô nhìn thấy ở tờ giới thiệu lớp học bên ngoài. Mà Lâm Phong khi vào cửa nhìn qua một vòng cũng thấy được Thái Gia Tuyền đầu tiên, giảo hoạt trừng mắt nhìn cô, nhận lại được là cái xem thường cực kỳ lớn hơn của Thái Gia Tuyền.
Khóe miệng cười nhẹ không dễ nhìn thấy, sau đó Lâm Phong nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung, lưu loát thực hiện quá trình rửa tay trước khi thực hành giải phẫu, trừ độc, mặc “trang bị”, mà một nhóm học muội, học đệ nhìn cái gáo nước trước mặt mà hốt hoảng.
“Lúc gặp phải cuộc phẫu thuật khẩn cấp, trình độ thuần thục một loạt động tác này có lẽ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống ૮ɦếƭ của bệnh nhân. Không thể xảy ra lỗi, cũng không thể kéo dài lâu.” Giọng nói nghiêm túc tràn đầy từ tính vang lên. Tiếp theo anh ấy lại giới thiệu các công cụ dùng để giải phẫu và cách dùng.
“Oa, đẹp trai quá đi!” Liễu Khê đi đến bên cạnh Thái Gia Tuyền H**g phấn, nhỏ giọng thét chói tai.
Chỉ là tâm tình vui vẻ ngắm trai đẹp của cô lập tức bị đả kích nghiêm trọng, bởi vì sau khi cúi đầu vái chào thi thể ở trên bàn mổ, Lâm Phong chính thức bắt đầu thực hành giải phẩu.
Bỏ qua vô số chữ miêu tả cảnh tượng hạn chế đáng sợ…
Các bạn học có người chứng kiến, chạy trốn hoặc quay lưng lại không dám nhìn thẳng, Thái Gia Tuyền đem công phu mặt than (khuôn mặt tê liệt, có thể hiểu là mặt không đổi sắc ấy) phát triển đến cực hạn, nhưng nếu như quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện cô hai mắt trống rỗng nhìn thẳng, bởi vì trong đầu cô đã tự động cho rằng đây là cuộc thi mặt mũi. Điều này không tránh khỏi đôi mắt nhạy bén của Lâm Phong, khóe miệng dưới khẩu trang rõ ràng đã cong thành một đường, chỉ là không có người có thể nhìn thấy thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc