Chương 17: Anh ta quá giả tạo

Tác giả: Vũ Thu Trà

Nhìn thấy hai người chạy nhanh ra ngoài, mọi người mới dần bình tĩnh lại. Tưởng Nguyệt là người tỉnh táo trước tiên, cô mơ hồ đoán được người bị bắt đi là An Vân Thương, nhìn thấy Chu Ảm bỏ mặc tất cả chạy ra ngoài, cô vội lớn tiếng gọi: “Anh, lúc này anh đuổi theo không kịp nữa đâu.”
Đáng tiếc, cô nói gì Chu Ảm cũng không nghe thấy, vì anh đã vội chạy đi không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Vừa rồi Tưởng Nguyệt nhìn thấy rất rõ, khi anh mình chạy đi, thì người chạy theo sau anh ấy chính là Lương Mạc Sâm. Tưởng Nguyệt không biết tại sao Lương Mạc Sâm lại chạy theo, nhưng lúc này cô cũng rất lo lắng cho An Vân Thương nên không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy theo.
Mà sắc mặt của chủ nhà Lương Khải lúc này cũng rất khó coi. Ông vội trấn an khách khứa, sau đó bảo Lâm Trầm Nguyệt yên lặng đi báo cảnh sát.
Lâm Trầm Nguyệt lo lắng cho An Vân Thương nên đi báo cảnh sát ngay, gọi điện xong, trong lòng bà vô cùng sợ hãi ôm lấy chồng khóc nức nở.
Lương Khải an ủi bà một lúc, sau đó đưa bà trở về phòng, rồi mới đi xuống lầu sắp xếp cho khách ra về trước.
Sau khi An Vân Thương bị bắt lên xe, cô muốn dùng lời lẽ thuyết phục những người này, định dụ dỗ họ, để họ thả cô ra. Vì cô chợt phát hiện việc mình bị bắt cóc lúc này giống hệt như tình tiết nhân vật nữ chính bị bắt trong tiểu thuyết, cũng xảy ra trong cùng một thời gian. Cô không muốn mình bị cởi hết quần áo giống như trong tiểu thuyết, thật sự không muốn!
Cô đã nghĩ rằng để Lương Mạc Sâm kiềm chế Lương Mạc Tư thì cô có thể an toàn.
Nhưng thế quái nào mà cô lại quên mất kẻ đồng lõa Tả Lâm Lâm này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy? Tuy cô đã cùng cô ta thỏa thuận với nhau, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn không tin cô, còn cấu kết với người khác bắt cóc cô.
An Vân Thương vừa lên xe, chưa nhìn rõ những người xung quanh, cũng chưa kịp mắng Tả Lâm Lâm tiếng nào đã bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Cho đến khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy đầu và cổ của mình rất đau, hơn nữa xung quanh còn rất tối.
Nhất thời cô không biết mình đang ở nơi nào.
“Cô tỉnh rồi à? Nếu tỉnh rồi thì chúng ta bàn bạc vào chuyện chính đi.” Đột nhiên ở bên cạnh An Vân Thương vang lên tiếng nói, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một thân hình cường tráng của một gã đàn ông đang che mặt, hơn nữa gã này còn đang dựa sát vào cô.
“Anh là ai? Là Lương Mạc Tư bảo anh làm như vậy đúng không?” An Vân Thương nhớ rằng trong tiểu thuyết có viết, tối nay nhân vật nữ chính sẽ bị một người đàn ông khỏe mạnh do Lương Mạc Tư sai đến giữ ở trên xe, bị ૮ởเ φµầɳ áo rồi chụp ảnh lại, tuy không bị làm nhục, nhưng chuyện này cũng quá kinh khủng.
Cô bất giác di chuyển cơ thể mình đến bên cạnh.
Gã đàn ông thấy vậy lập tức duỗi bàn tay to lớn ra bắt lấy cánh tay của cô: “Tiểu mỹ nhân, cô trốn không thoát đâu, mặc kệ là ai sai tôi đến bắt cô, hôm nay cô đều phải phục vụ ông đây, có biết không?”
Gã cười xấu xa, bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo trên người An Vân Thương xuống. An Vân Thương rất muốn chống cự nhưng đáng tiếc cô phát hiện tay chân mình đều đã bị trói, vô lực chống cự lại được gã đàn ông khỏe mạnh này.
Không thể chống cự lại, chẳng lẽ cô sẽ bị chụp hình giống như trong tiểu thuyết sao?
Một lúc nữa, bên ngoài xe sẽ có người chụp lại hình ảnh trần trụi của cô, cô không muốn chuyện này xảy ra.
“Cứu tôi với…” Không thể làm gì khác, cô đành phải hét lớn kêu cứu.
“Ai cho cô la lên, câm miệng!” Gã đàn ông bị tiếng kêu cứu của cô dọa sợ giật mình, vội vàng dừng lại, rồi đưa tay bịt miệng An Vân Thương.
“…. ” An Vân Thương nhăn nhó, không biết nên làm sao bây giờ.
Đúng lúc này, bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt từ một chiếc xe khác chiếu vào chỗ hai người, ánh sáng vừa vặn rọi thẳng vào mắt gã đàn ông hung hãn kia, anh ta buông An Vân Thương ra, vội vàng lấy tay che hai mắt.
Ngay trong thời khắc quan trọng, An Vân Thương nhân lúc không bị giữ tay nhanh chóng mở cửa bên cạnh, nhảy xuống đất. Gã đàn ông thấy vậy, cũng muốn xuống theo bắt An Vân Thương trở về.
Nhưng gã đã chậm một bước, sau khi An Vân Thương ngã xuống đất, một bóng đen rất nhanh xuất hiện bên cạnh cô, đỡ cô đứng dậy, sau đó ôm cô thật chặt vào trong иgự¢, lùi sang bên cạnh vài bước.
“Cô không sao chứ?” Chu Ảm nhanh chóng cởi trói cho An Vân Thương, trầm giọng hỏi.
Khi nghe thấy giọng nói của Chu Ảm, An Vân Thương mới biết người vừa cứu cô là anh, cô vội ngẩng đầu nhìn anh cười nhợt nhạt: “Tôi không sao, may là anh tới vừa kịp lúc.”
“Phản ứng của cô cũng rất nhanh, tôi không nghĩ cô lại có thể kịp thời nhảy từ trên xe xuống.” Hình ảnh cô nhảy từ trên xe xuống làm anh phải bất ngờ. Sau khi cởi hết dây trói cho cô, anh kéo cô sang một bên, “Tốt rồi, cô đứng đây chờ tôi một lát, đừng tới gần bên này.”
Chu Ảm bảo An Vân Thương đừng tới gần cũng là có lý do, bởi vì trong lúc họ vừa cởi trói xong, thì gã đàn ông hung hãn kia cũng đã tức giận đến mức đầu sắp bốc khói.
Gã siết chặt nắm đấm, vẻ dữ tợn, hung ác nhìn Chu Ảm đang đi tới: “Mày là ai? Dám ςướק người trong tay ông đây.” Dứt lời, gã hung hãn đi tới trước mặt Chu Ảm, giơ nắm đấm lên chuẩn bị đánh Chu Ảm.
“….” Chu Ảm hơi nghiêng người, dễ dàng tránh được sự tấn công của gã.
Gã không nghĩ mình sẽ đánh hụt, nhất thời giận dữ, mắt hằn tia máu muốn liều mạng tấn công Chu Ảm, nếu không đánh được anh nằm dài trên đất thì hắn sẽ không thôi.
Đáng tiếc, người hắn gặp hôm nay không phải loại dễ chơi như vậy. Chu Ảm cũng là người luyện võ, gặp phải gã hung hãn càn quấy như vậy, anh đành thở dài, xắn tay áo lên, định đánh nhau với hắn.
An Vân Thương ở bên này nhìn thấy họ muốn đánh nhau, cô rất lo lắng và sợ hãi, sợ hắn ta sẽ đánh Chu Ảm bị thương. Chu Ảm đột nhiên xuất hiện, dù có ngốc đến mấy cô cũng biết anh chạy theo để cứu cô. Vì lý do đó, cô lại càng lo lắng cho anh hơn.
Nhưng, điều làm cô ngạc nhiên là, nhìn Chu Ảm không cường tráng như người đàn ông kia, nhưng khi anh xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau, dáng vẻ rất lợi hại và phong độ vô cùng. Chỉ trong chốc lát, anh đã đánh cho người đàn ông kia nằm bẹp trên mặt đất, miệng không ngừng kêu đau đớn.
Sau khi đã xử lý xong người đàn ông kia, anh phủi tay, đi về phía An Vân Thương.
“Anh không sao chứ, hắn có làm anh bị thương không?” An Vân Thương thấy Chu Ảm đi tới, vội vàng bước nhanh lại gần anh. Nhưng vừa bước được một bước, chân bỗng nhói đau, cô lập tức khuỵu chân ngồi xuống đất: “Đau quá…”
“Có phải do vừa nhảy từ trên xe xuống nên bị thương không?” Chu Ảm chạy tới, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng anh tỏ ra rất lo lắng làm An Vân Thương cảm thấy hơi xấu hổ.
“Chắc là vậy, vừa rồi tôi lo lắng các anh đánh nhau nên không để ý đến, hiện tại vừa đi đã đau muốn ૮ɦếƭ.”
“Đứng lên đi, tôi đưa cô trở về.” Chu Ảm không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, anh vươn tay ra, định bế An Vân Thương.
“Tôi vẫn có thể đi được, anh bế tôi như vậy không tiện…”
“Nơi này là bãi đỗ xe ngầm, xung quanh không có ai, cô định lết ra ngoài đến khi nào?” Chu Ảm buồn cười nhìn cô, ra vẻ tùy ý, xem cô bây giờ phải làm như thế nào.
An Vân Thương nhìn ngó xung quanh, phát hiện nơi này thật sự không có ai, thế là không ngại nữa, nói đồng ý.
Khi Chu Ảm bế An Vân Thương ra khỏi bãi đỗ xe, đúng lúc nhìn thấy Lương Mạc Sâm đi cùng cảnh sát và Tưởng Nguyệt đang chạy tới. Nhìn thấy An Vân Thương được Chu Ảm bế ra, chiếc áo khoác tây đen của anh được đắp trên người cô, áo sơ mi trắng anh đang mặc lại có nhiều nếp nhăn, cảnh tượng này khiến Lương Mạc Sâm và mọi người tại đây phải nghi ngờ.
“Cô ấy bị người ta trói lại, người đó đã bị tôi khống chế, hiện giờ đang ở bên trong.” Chu Ảm nói đơn giản tình huống với cảnh sát, giải thích sự việc rõ ràng.
Cảnh sát gật đầu, sau đó nhanh chóng tiến vào trong bãi đỗ xe.
Tưởng Nguyệt chạy đến bên cạnh An Vân Thương và Chu Ảm, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu có bị thương không? Cậu biết không, dì nghĩ là cậu sẽ ૮ɦếƭ nên ngất xỉu rồi.”
“Mình không sao, chân chỉ bị trầy da chút thôi, bây giờ chúng ta mau trở về đi.” An Vân Thương an ủi Tưởng Nguyệt: “Cậu đừng lo lắng, may mắn là anh cậu tới kịp nên mình chưa bị sao hết, chân trầy da là do tại mình đấy.”
“Được, chúng ta trở về thôi.” Tưởng Nguyệt biết đây không phải là lúc nên nói chuyện, trước tiên phải đưa An Vân Thương về kiểm tra, thoa thuốc đã, cô không muốn tiếp tục hỏi nữa.
Tưởng Nguyệt nhanh chóng tiến lên phía trước mở cửa cho Chu Ảm bế An Vân Thương vào xe, chuẩn bị trở về.
Lương Mạc Sâm đứng gần đó, khi Chu Ảm bế An Vân Thương đi ngang qua bên cạnh, theo bản năng hắn liếc nhìn An Vân Thương. Thấy cô không đi được mà phải nhờ đến người khác bế, hắn đoán ra ngay nhất định cô đã bị thương.
“An Vân Thương, cô có thấy rõ người đã bắt cô là ai không?” Lương Mạc Sâm đột nhiên lên tiếng, hỏi giật lại.
Nghe vậy, Chu Ảm hơi dừng bước, anh đang định lờ đi, tiếp tục bế An Vân Thương lên xe thì cô đột nhiên lên tiếng: “Tôi không nhìn thấy mặt người đó, nhưng tôi nghĩ có lẽ do anh ta không thích tôi hay vì lý do nào đó mà bắt tôi đi. Anh Lương, anh hỏi chuyện này làm gì? Anh muốn giúp tôi giải quyết chuyện này sao?”
An Vân Thương biết sự việc tối nay là do Tả Lâm Lâm và Lương Mạc Tư làm, bởi vì ngoại trừ việc Tả Lâm Lâm gọi cho cô thì trước đó người tìm cô cùng uống rượu chỉ có một mình Lương Mạc Tư, những người khác đều không có khả năng bắt cô. Lương Mạc Sâm và cô đã có thoả thuận, anh ta sẽ không nuốt lời như Tả Lâm Lâm, điều này An Vân Thương có thể khẳng định.
“Đương nhiên, dì của cô đã là người của Lương gia chúng tôi, cô là cháu gái của bà ta, cũng coi như người một nhà. Cô bị bắt ở ngay trước cửa nhà của chúng tôi, việc này tôi sẽ giúp cô điều tra rõ ràng.” Lương Mạc Sâm rất hào sảng đáp lời, người khác không biết sẽ thật sự nghĩ rằng anh ta đối xử với An Vân Thương rất tốt, nhưng thực ra, anh ta chỉ đang tùy tiện nói vậy mà thôi.
An Vân Thương cảm thấy buồn nôn, anh ta thật quá giả tạo, trước mặt người khác tỏ vẻ là người tốt, còn ở trước mặt cô thì chỉ mong sao có thể Gi*t ૮ɦếƭ cô đi cho rồi.
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn giả vờ nói: “Vậy cám ơn anh Lương, chuyện tiếp theo phải làm phiền anh rồi, giờ chúng tôi trở về xử lý vết thương trước, được chứ?”
“Đương nhiên là được.” Lương Mạc Sâm vốn thấy cô nói chuyện mệt mỏi, lòng cũng mềm đi, không khắc nghiệt với cô như thường ngày, dù sao tối nay cô cũng rất đáng thương. Ai ngờ cô ở trong иgự¢ của một người đàn ông khác lại nói chuyện với hắn ta rất lạnh lùng khiến hắn cảm thấy tức giận. Lạnh nhạt bỏ lại một câu, hắn lập tức đi vào trong bãi đỗ xe.
“Bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ?” Đợi Lương Mạc Sâm đi khỏi, Chu Ảm mới lạnh giọng nhắc nhở An Vân Thương đang ngẩn người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc