Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 93

Tác giả: Tiểu Ni Tử

"1 giờ rồi", tôi nhìn giờ trên đồng hồ, từ giờ đến lúc Thiên Diệp bắt đầu buổi biểu diễn ở trung tâm Thể thao thành phố Mễ Á chỉ còn không tới một tiếng.
Khi Thiên Diệp xuất hiện, đã dặn đi dặn lai tôi rằng nhất định phải đến xem buổi biểu diễn, bởi vì đây sẽ là lần cuối cùng anh dồn hết lòng mình vào những phím dương cầm.
Lần cuối cùng?
Khi tôi còn đang muốn hỏi cho rõ, các cô y tá trong bệnh viện đã ào đến vây xung quanh Thiên Diệp.
Quái quỷ…
Vậy là tôi ngán ngẩm đứng sang một bên, không còn cơ hội để hỏi thêm anh điều gì nữa.
Cầm túi xách lên, tôi đang chuẩn bị đi đến trung tâm thể thao thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Tít tít tít!
"Hạ Nhạc Huyên, đừng có giục nữa", tôi không còn cách nà đành nhấc máy nghe.
Vừa sáng sớm hôm nay, tôi đã bị Hạ Nhạc Huyên gọi điện đến đánh thức. Suốt cả buổi sáng cô ấy còn gọi đến mười mấy lần nữa, thầm thà thầm thì dặn dò rằng tôi nhất định không được đến muộn.
Điên mất!
"Mộ Ái Ni, nếu cậu mà không đến, mình sẽ tới tận nhà bắt cóc cậu mang đến đó."
"Nhất định mình sẽ đến đúng giờ, bây giờ đang ra khỏi cửa rồi đây."
"Nhanh lên một chút, mình sẽ đợi cậu thêm vài phút nữa."
Tút tút tút…
Nói dứt lời cô ấyvội vàng ngắt máy luôn.
Ha ha, tôi bật cười lớn, đối với buổi biểu diễn này mà nói, Hạ Nhạc Huyên còn căng thẳng hơn cả tôi lẫn Thiên Diệp nữa.
Vừa mới đi ra khỏi cửa, tiếng chuông điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Tôi ngán ngẩm nhấn nút nhận cuộc gọi, gầm gừ: "Hạ Nhạc Huyên, vì điện thoại của cậu mà mình không thể ra khỏi nhà đấy."
"A lô, Ái Ni", máy bên kia vang lên một giọng nam trầm vô cùng quen thuộc.
Trái tim tôi bỗng hơi run lên nhè nhẹ không hiểu vì sao, trong trí não hiện lên hình ảnh người con trai ấy.
Không cần phải đoán, bằng linh hồn tôi cũng có thể nhận ra người con trai ở bên đó là…
"Triệt? Thôi Hy Triệt?", tôi đứng lại trước cửa, không khỏi ngạc nhiên.
Hôm đó tôi vả Thiên Diệp cùng nhảy xuống dưới tháp đồng hồ, anh đã trông thấy tất cả rồi phải không?
Giờ đây anh muốn nói điều gì?
Tôi bỗng dưng hơi mất tự nhiên. Từ hôm đó sau khi anh biến mất trên quảng trường, tôi dồn hết sự chú ý vào Thiên Diệp, thậm chí còn không nghĩ đến việc gọi điện cho anh.
Việc này… có cần giải thích không?
Xung quanh yên tĩnh vô cùng, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở của anh ở máy bên kia.
Những tiết tấu đều đặn như sóng biển vỗ bờ lan đến bên tôi.
"Cùng anh… đi về La Đồ nhé", giọng nói hơi khàn của anh mang vẻ cầu xin, nhưng vẫn cứ êm dịu và diệu kỳ như shisha (Shisha còn gọi là thuốc lào Ả Rập, thành phần chủ yếu là mật ong, lá và rễ cây được ướp hương các loại trái cây như nho, cam, táo, dâu, xoài…)
"La Đồ…" tim tôi lại ngấm ngầm đau. Vốn cho rằng sẽ nghe thấy anh truy hỏi dồn dập, hoặc là trách cứ bằng kiểu uy quyền thường thấy, nhưng vì sao anh lại chỉ nói có một câu như vậy?
"Ái Ni, nếu như không có 5 năm xa cách đó, chúng ta có thể ở bên nhau đúng không? Nếu như chúng ta cùng nhau quay về nơi tình yêu bắt đầu, tránh xa tất cả những đau thương, như vậy anh tin rằng chúng ta có thể lại yêu nhau, chẳng phải thế hay sao?"
"…", tôi mở miệng ra nhưng lại ngậm chặt vào mà không nói được gì.
Có phải như thế không?
Có phải như anh nói không?
"Hiện giờ anh đang ở bến xe lần trước chúng ta cùng đến La Đồ, em sẽ đến phải không?", anh hỏi bằng giọng lo lắng, mang theo một vẻ khẩn cầu tuyệt vọng.
"…"
"Anh sẽ đợi em, bất kể là em có đến hay không, anh sẽ vẫn đợi em."
Có đi hay không? Đi về La Đồ với những bông bồ công anh trắng xóa ngập trời.
Cùng với Thôi Hy Triệt…
Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, nhưng thời khắc ấy, tôi đưa ra câu trả lời mang tính quyết định: "Đợi em."
* *
Trên con đường trải nhựa dài dằng dặc, hàng xe tắc nghẽn tưởng chừng như không có điểm kết thúc. Hạ Nhạc Huyên lái chiếc Porsche dừng trong hàng xe ấy, vì lo sợ Ái Ni sẽ đến muôn nên lái xe đến đón.
"૮ɦếƭ tiệt, sắp bắt đầu rồi, vậy mà còn tắt tịt ở đây.", trong xa, Hạ Nhạc Huyên ra sức bấm còi. Khi đó điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, cô vội vàng nghe máy.
"A lô, Hạ Nhạc Huyên, là anh, Thiên Diệp đây."
"À, Ái Ni vẫn chưa đến à?"
"Chưa, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi", ở bên đó Thiên Diệp trả lời với vẻ lo lắng.
"૮ɦếƭ tiệt! Đường đang tắc quá, em sợ Ái Ni sẽ lề rề thế nên mới lái xe đến đón cậu ấy, kết quả là bị kẹt cứng giữa đường", Hạ Nhạc Huyên lại hạ kính xe xuống một lần nữa, có lẽ như mấy lời chửi thề của cô đã phát huy tác dụng, hàng xe cuối cùng cũng từ từ dịch chuyển, "được rồi, không nói với anh nữa, bây giờ em đi đón…"
Đang nói Hạ Nhạc Huyên bỗng dưng khựng lại, lúc nhìn trước nhìn sau, cô chợt thấy một bóng người quen thuộc ngồi trong chiếc taxi bên cạnh.
"Này, này, này…", bên kia Thiên Diệp còn định nói gì đó, nhưng Hạ Nhạc Huyên đã vứt máy sang ghế lái phụ.
Cô mở hết cỡ kính cửa xe, sau đó hét lên với người ngồi trong taxi: "Mộ Ái Ni, này, Mộ Ái Ni."
Nhưng ngay lúc đó những chiếc xe phía sau nhấn còi inh ỏi, khuất lấp hoàn toàn tiếng gọi của Hạ Nhạc Huyên.
"Tức ૮ɦếƭ đi được!", Hạ Nhạc Huyên nhìn chiếc taxi chở Ái Ni đi mỗi lúc một xa, đành phải nhấn ga tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa ngó cổ ra khỏi xe hướng về chiếc xe đó gọi toáng lên: "Ái Ni, Ái Ni!"
Nhưng tiếng gọi nhanh chóng bị gió cuốn bay đi.
Chiếc taxi đi xa hẳn rồi mất dạng sau một khúc ngoặc.
Hạ Nhạc Huyên bực bội dừng xe lại, ngẩn ngơ nhìn theo hướng Mộ Ái Ni mất hút.
Hướng đó không phải hướng đi đến trung tâm thể thao.
Mộ Ái Ni, rốt cộc là cô ấy đi đâu?
Thấy điện thoại vứt trên ghế lái phụ vẫn còn thông cuộc gọi với Thiên Diệp, Hạ Nhạc Huyên đưa lên tai, nói với vẻ hơi ấm ức: "Thiên Diệp, không biết Ái Ni đi đâu nữa."
"…"
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, như cổ họng bị tắc nghẹn đầy cát, đau khủng khi*p.
Vậy là không gian vi ✓út gió cũng đắm chìm vào một sự tĩnh tại buồn thương dài dằng dặc.
Chỉ còn lại một tiếng thở phập phồng cô đơn buồn tủi.
* *
Lại một lần nữa đến bến xe đi La Đồ, dù đã rất lâu, rất lâu rồi mới trở lại nơi đây, nhưng dường như tất cả mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
Cùng một địa điểm, cùng gặp một người.
Bất luận là phủ nhận tình cảm một cách dứt khoát, hay đối mặt một cách thản nhiên.
Tôi biết, đều khiến cho người ấy bị tổn thương đến ૮ɦếƭ.
Nhưng tất cả những hốt nhiên đều trở thành những tàn tro trong quá khứ, nỗi đau có lẽ cũng chỉ là tạm thời.
Tôi cắn chặt môi, từ xa đã nhìn thấy bóng hình không thể lẫn vào đâu của Thôi Hy Triệt.
Những ánh mặt trời màu vàng kim hội tụ thành một chùm ánh sáng chiếu từ sau lưng anh lại, dáng hình đẹp đẽ nhưng lạnh lùng ấy đổ thành một cái bóng hơi buồn bã.
Anh đang chăm chú nhìn vào một tấm biển quảng cáo, trên đó là những dòng chữ được viết bằng 乃út pháp mỹ thuật rất tươi sáng: Theo truyền thuyết, câu "Anh yêu em" nếu như được nói đến lần thứ 13 thì kỳ tích tuyệt vời sẽ xảy ra. Nhưng em thân yêu, trên cả thế giới này, chỉ có em mới là kỳ tích của anh.
Dường như cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi, Thôi Hy Triệt từ từ quay đầu lại, khuôn mặt anh hơi tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy tôi, trong đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng của sự vui mừng. Anh cầm lấy tay tôi, nói: "Em đến rồi à?"
Tôi bỗng nhiên ngậm ngùi vì biểu cảm đó của Hy Triệt, tim co thắt lại thành một đám, bắt đầu đau nhói.
Thế nên tôi rút tay mình ra, không dám nhìn tiếp vào đôi mắt màu xanh sẫm đang bị tổn thương đó nữa.
"Triệt, em đến đây để nói với anh rằng em sẽ không đi La Đồ cùng anh…"
Bàn tay buông thõng xuống của anh chợt nắm chặt lại, ánh mắt đột nhiên hoác ra những vết thương rộng ngoác. Anh như dốc hết toàn sức lực của mình để nói: "Vì sao vậy? Rõ ràng là hai chúng ta yêu nhau, nhưng em lại muốn phủ nhận, rõ ràng không thể rời xa nhau, vậy mà em lại để mặc cho anh đi tới một nơi mà đến không khí cũng hoàn toàn xa lạ; rõ ràng giờ đây chúng ta có thể làm lại từ đầu, nhưng vì sao em không cho anh bất cứ cơ hội nào?"
"…", tôi nhìn anh bằng ánh mắt bình thản, không hề che giấu bất cứ điều gì.
Khi anh cho rằng tôi sẽ không trả lời, tôi nói: "Bởi vì… bởi vì những cảm xúc, rung động đó đều đã là quá khứ rồi."
"Em nói dối!", Thôi Hy Triệt gầm lên đau khổ.
"Trong 5 năm sau khi anh ra đi, em vẫn luôn hận anh từng ngày, từng giờ", tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh mắt nặng nề đó khiến tôi gần như không thở nổi, nhưng tôi vẫn kiên trì nói tiếp: "Giờ đây, cuối cùng em cũng đã nhận ra em đã rất không công bằng với anh, anh cơ bản chẳng làm điều gì sai cả. Còn hận thù cũng là một việc hết sức, vô cùng mệt mỏi… nhưng tất cả những thứ đó đã không còn quan trọng nữa, bởi vì em đã tìm được một người vô cùng quan trọng đối với em. Anh ấy biết đứng đợi em trong mưa, biết tìm đến trong lúc em cô đơn và cõng em về nhà, biết dùng những lời lẽ thoải mái để che giấu đi những gì anh ấy đã phải hy sinh vì em, đám lấy tay đỡ mũi dao để bảo vệ em, dám vì em mà vứt bỏ tất cả… nhưng lại không vạch trần những lời nói dối làm tổn thương đến anh ấy của em, không hề mang đến cho em bất kỳ áp lực nào mà chỉ lặng lẽ đợi chờ em tự nhận ra tình cảm của mình…"
"Đủ rồi, đủ rồi!", Hy Triệt giữ chặt lấy hai vai tôi, những đốt xương ở các ngón tay nổi rõ lên, nỡi tuyệt vọng trong đôi mắt lạnh băng màu xanh sẫm ngưng tụ lại thành một giọt nước mắt, "Đối với em mà nói… anh đã trở thành một người không còn quan trọng nữa ư?"
Póc!
Giọt nước mắt ấy rơi xuống.
Âm thanh ấy bao trùm lên tất cả mọi thứ xung quanh, tạo thành các con sóng thủy triều đầy đau thương buồn tủi.
"Không còn quan trọng nữa ư? Thế thì thà rằng anh bị em căm hận…". Tôi cố nhịn nỗi đau đớn ở hai vai, đứng nhìn anh bất động, một giây, hai giây… Cuối cùng hai tay đặt trên vai tôi của anh buông thõng xuống một cách bất lực, "Ái Ni, như vậy đối với anh quá tàn nhẫn, em có biết không?"
"Quá tàn nhẫn…"
Tôi cắn chặt môi, cố không để những dòng nước mắt vỡ òa ra.
Trái tim tôi như bị những tảng đá lớn đập vào dữ dội, gây nên một nỗi đau không thể nào xoa dịu. Tôi lắc đầu nói với anh: "Không phải vậy, em thừa nhận đã từng thích anh, và đến giờ vẫn không thể nói rằng đã hoàn toàn hết cảm xúc đối với anh. Bởi tình cảm với một người không thể nào tiêu tan trong chớp mắt như vậy được, thế nên em vẫn cảm động vì những gì anh làm cho em, khi thấy anh đau lòng em cũng vẫn đau lòng, thế nhưng…"
"Đủ rồi!", Hy Triệt không muốn nghe tiếp nữa, cắt ngang lời tôi.
"Thế nhưng những thứ đó vẫn không đủ để lay chuyển vị trí của Thiên Diệp trong trái tim em", tôi kiên trì nói nốt.
Đúng vậy, có lẽ không phải là trong khoảng thời gian 5 năm đó, hay bắt đầu từ một thời điểm nào đó đã ở rất rất xa, Thiên Diệp đã bắt đầu thay đổi thế giới của tôi và bước vào trái tim tôi.
Từng bước, dần dần xâm chiếm lấy.
Có những lúc, chỉ là một khoảng thời gian nhỏ nhoi đã có thể khiến trái tim lay động, huống hồ Thiên Diệp đã luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi lâu đến vậy.
Giờ đây, tôi đã biết hướng đi của trái tim mình.
Thế nên, Hy Triệt, hy vọng rằng anh sẽ tha thứ cho em, tha thứ vì em đã nói ra những điều này.
"Không! Mộ Ái Ni, anh tin rằng cũng giống như trận mưa sao băng đó, dù rằng chưa xuất hiện, nhưng giữa chúng ta nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra". Đồng tử trong mắt Hy Triệt thu hẹp lại như muốn nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng.
Dưới ánh mắt tuyệt vọng sắp tắt ngấm của anh, tôi cố gắng hút thật sâu.
Cố giấu cảm xúc đang trộn trạo trong lòng, tôi bình tĩnh nói với anh: "Có lẽ trận mưa sao băng đó sẽ xuất hiện, nhưng…"
Em luôn hy vọng rằng nỗi đau sẽ là tạm thời, còn hạnh phúc mới nên kéo dài mãi mãi.
Thế nên, Hy Triệt, nói ra tất cả với anh để hy vọng anh sẽ không còn bị luấn quấn bởi quá khứ buồn thương.
Nhưng rồi nỗi đau đột ngột ập đến bên tôi như dòng nước thủy triều màu xanh ngắt, một cảm giác bất lực không sao ngăn nổi nhấn chìm tôi xuống đáy sâu.
Giống hệt như rơi xuống đáy biển đen ngòm, xung quanh là những giọt nước có mùi vị giống hệt mùi nước mắt của tôi.
Những giọt nước mắt nhàn nhạt đó bỗng xâu chuỗi thành một chiếc vòng dạ minh châu, tuyệt đẹp và sáng lấp lóa. Nghe nói những người con trai dưới đáy biển phải trải qua hàng trăm năm mới có thể ản sinh ra một viên ngọc màu đen, vì sao nước mắt của tôi lại dễ dàng bị nỗi buồn thương tấn công đến vậy?
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh tới mức đáng sợ, hệt như một cảnh tượng ૮ɦếƭ chóc hoàn toàn không còn sự sống.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh lần cuối, hình ảnh của 5 năm trước hòa vào làm một với hình ảnh hiện tại, hóa thành một bức tranh thủy mặc. Đường viền nhàn nhạt bên ngoài bức tranh là một nỗi tuyệt vọng và buồn đau không bờ bến.
Tôi hít vào thật sâu, khoảnh khắc yếu mềm đó bị giữ chặt lại trong lòng bàn tay.
"… Nhưng giữa em và anh sẽ không có kỳ tích xảy ra."
Trong sự tĩnh lặng của anh, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng cứ lan ra mãi, lan ra mãi.
Giống như một buổi sáng không đợi được ánh mặt trời, không gian bị bao trùm bởi màn sương mỏng màu xanh nhạt.
Giống như khi nàng tiên cá dưới dại dương khóc cho người tình trong mộng của mình, những giọt nước mắt tuôn rơi có màu xnah biếc.
Thít chặt lấy trái tim người ta, đau tới mức có thể ૮ɦếƭ ngay đi.
Cuối cùng tôi cũng không chịu được, phá vỡ sự im lặng đó: "Triệt, tha lỗi cho em. Chúng ta vẫn là bạn bè, sau này em, Thiên Diệp và anh có thể cùng đến La Đồ. Nhưng bây giờ thì không được, bởi Thiên Diệp có một buổi hòa nhạc, thế nên…"
"Em đi đi!", đột nhiên, Thôi Hy Triệt cất lời, sau đó quay đầu đi không nhìn tôi nữa.
Đường nghiêng của khuôn mặt cô đơn ấy trở thành một vết thương vĩnh viễn không thể lành trong ký ức của tôi.
Dòng máu màu hoa hồng không ngừng tuôn chảy, vùi lắp những sắc màu trong quá khứ.
"Ưm?", tôi hơi ngạc nhiên.
"Mau đi đi! Anh sẽ không bắt ép hay miễn cưỡng em nữa, nhưng… nhớ đừng có quay đầu lại", Thôi Hy Triệt cố gắng lấy lại giọng nói lạnh lùng thường thấy.
"Ưm."
Quay người đi, nước mắt trào ra khiến tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, nhưng…
Lần này tôi đã không còn cần đến mắt, vì đã biết phương hướng mình cần đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc