Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 92

Tác giả: Tiểu Ni Tử

May mà sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Thiên Diệp chỉ bị thương nhẹ ở phần đùi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến buổi biểu diễn sắp tới của anh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, điện thoại di động đột ngột vang lên.
"A lô!"
"Chào chị, tôi là Tiểu Mộc. Chị có biết Chân Ni đang ở đâu không? Tôi không thể nào liên lạc được với cô ấy, làm thế nào bây giờ? Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?", người quản lý của Chân Ni lo lắng hỏi tôi.
"Chân Ni vẫn chưa liên lạc gì với cô sao?", tôi chau mày, đêm hôm qua Chân Ni cũng không về nhà, gọi điện thì di động của con luôn trong tình trạng tắt máy.
Tôi an ủi Tiểu Mộc một chút, sau đó tắt điện thoại, lúc tâm trạng đang rối bời chợt phát hiện ra trong hộp thư đến có một bức thư chưa đọc, là do Chân Ni gửi đến.
Tôi vội vàng mở ra, vậy là đọc được một tin nhắn dài dằng dặc của Chân Ni.
"Chị, em xin lỗi.
Có phải là chị lại đang lo lắng cho em không? Em biến mất là vì muốn đi thăm mẹ.
Để bảo vệ em, chị và bố đã từng xóa sạch ký ức của em đúng không? Vậy mà em vẫn luôn khiến hai người phải lo lắng.
Làn trước vào bệnh viện, cuối cùng em cũng nhớ ra tất cả, hóa ra người mẹ yêu thương mình nhất trên đời đã vì mình mà ૮ɦếƭ đi, còn em thì vẫn cứ oán hận bà vì sao bao nhiêu năm như thế mà không quay lại thăm con.
Thực ra, em là người hạnh phúc nhất trên đời này nhỉ, vì đã có bố, mẹ và chị.
Nhưng khi em biết việc mẹ vì em mà ૮ɦếƭ, em quả thực không thể nào chịu đựng nổi. Thế là em lại buộc bản thân mình hận chị, hận người luôn tỏa ra xuất sắc hơn em, cho em vì chị, nên em và mẹ mới hiểu lầm và tranh cãi. Nhưng cho đến ngày hôm qua, những lời nói của Hội trưởng Triệt mới khiến em không thể nào trốn tránh được nữa, buộc phải thừa nhận rằng chị đã phải hy sinh nhiều hơn cả mẹ.
Chị, hãy cho em một chút thời gian nữa, em sẽ quay về gặp chị."

Bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại không ngừng run bắn lên, tôi ngẩn ngơ nói một mình: "Chân Ni, Chân Ni. Cuối cùng em đã thừa nhận chị…"
Tôi bình tĩnh đi đến phòng bệnh của Thiên Diệp, đùi anh được quấn một lớp cố định dày bịch, khi nhìn thấy tôi bèn giả bộ cười với vẻ đáng thương.
"Ái Ni, Ái Ni, anh muốn ăn táo."
"…"
"Được rồi, bóc giúp anh một quả quýt đi."
"…"
"Ái Ni, em chẳng quan tâm đến anh một chút nào cả."
"…"
Tôi lặng yên ngồi xuống cạnh Thiên Diệp, tựa đầu mình vào *** anh.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi không phát ra một âm thanh nào, tôi nở nụ cười rạng rỡ, niềm vui như đang lớn mãi lên ở trong tim.
"Thiên Diệp, cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em…", tôi khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như không thể nào nghe thấy.
Còn cả Chân Ni, đứa em gái lớn lên cùng tôi…
Cũng cảm ơn em nữa.
Cơ thể bị đầu tôi tựa vào bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó tôi nghe thấy lời thổ lộ dịu dàng của Thiên Diệp.
"Ai bảo tất cả mọi ý nghĩ trong trái tim anh đều chỉ về hướng em, không ngừng nghỉ một phút giây nào kia chứ."
Những cơn gió nhẹ nhàng êm ái thổi tới.
Tôi nhắm mắt lại, nhớ đến câu Thiên Diệp nó hôm qua rằng sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ mình.
Niềm xúc động đó.
Liệu có phải là hạnh phúc?
Khoảnh khắc tôi cho rằng Thiên Diệp sẽ ૮ɦếƭ mà bất chấp tất cả mà nhảy theo anh từ trên tháp đồng hồ xuống.
Cảm giác không thể nào để mất đó…
Có phải là tình yêu?
Hóa ra, trong lúc trái tim tôi vẫn lung lay vô định ấy, tình cảm của tôi với Thiên Diệp đã có lời giải từ lâu. Không thể nào để mất là một kiểu phụ thuộc, nhưng là sự phụ thuộc của tình yêu.
Nhưng tôi vẫn luôn không nhận ra, cho đến khi sém chút nữa mất đi sự phụ thuộc đó, mới bị nhấn chìm trong nỗi sợ cùng cực như trái đất đến ngày tận thế.
Không thể nào thở nổi…
Trong tim tôi đột nhiên có một cảm giác vô cùng chân thực, cuối cùng đã không còn…
Lung lay bất định.
* *
Quảng trường trung tâm thành phố Mễ Á.
Trong màn đêm tịch mịch, những chiếc kim đồng hồ trên tháp vẫn dịch chuyển từng giây, từng giây.
Thôi Hy Triệt đứng một mình trên tầng tháp, vẻ mặt đau khổ và thất vọng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, tiếng kim đồng hồ dịch chuyển chợt được phóng đại đến vô cùng vô tận, giống hệt một lời nguyền độc ác dù thế nào cũng không sao thoát nổi.
"Mộ Ái Ni, làm thế nào bây giờ? Anh bắt đầu thấy sợ rồi, sợ em sẽ không còn quay về bên anh nữa…", Thôi Hy Triệt đau đớn nói với mình.
Trong tâm trí anh không ngừng hiện lên hình ảnh Ái Ni gạt tay anh ra, lao lên tháp đồng hồ, sau đó nhảy theo Thiên Diệp từ trên lầu cao nhất xuống…
Không ngừng giày vò anh…
Cùng với tiếng kim đồng hồ chạy tích tích cứ vang lên mãi không ngừng.
Tích!
Ái Ni đã không hề do dự lao thẳng từ trên lầu xuống đất:
Tích!
Hình ảnh Ái Ni nhẹ bẫng trong không trung:
Ái Ni và Thiên Diệp ôm ghì lấy nhau dưới chiếc đệm cứu sinh.

Cuối cùng không thể nào chịu đựng thêm được nữa, tất cả nỗi buồn đau nổ tung trong tai anh.
Oàng!
Toàn thân Thôi Hy Triệt loạng choạng một lúc, lắc lay không vững như vừa trúng đạn.
Ánh đi đến bên gờ mép tầng tháp, nhìn xuống dưới.
Gió thổi tung bay vạt áo lên, mắt anh còn sâu thẳm hơn cả màn đêm… nguy hiểm.
Nhảy từ đây xuống có cảm giác thế nào?
Anh đưa hai tay lên, gió luồn qua khe giữa mười ngón tay lạnh ngắt, cái bóng cao lớn màu đen không còn chút sinh khí nào, lay động như sắp rơi.
Lúc ấy Ái Ni không sợ hãi một chút nào ư?
Hoặc là nỗi lo sợ sẽ mất đi người ấy đã chiến thắng tất cả.
Cô ấy…, cô ấy thích người đó hay sao?
Trai tim cô ấy… đã hướng về phía đó?
Không! Nếu như không có 5 năm trời anh trốn chạy khỏi nơi đây, trái tim cô sẽ không thay đổi.
Một luồng sáng ảm đạm lóe lên trong mắt Thôi Hy Triệt, anh đứng vững lại, lùi về sau mấy bước.
"Ái Ni, anh không muốn từ bỏ… Anh muốn làm lại từ đầu, anh sẽ dùng thời gian hiện tại để bù đắp cho thời gian trong quá khứ, anh sẽ mang đến cho em một sự khởi đầu mới…"
Việc anh và cô càng lúc càng xa bắt đầu từ cái "đêm kỳ tích" ở La Đồ ấy, nếu như anh đem cô quay về vùng đất ấm êm đó, sau đó tránh hết mọi đau buồn để cùng bước đi trên một con đường mới, kết cục có lẽ sẽ khác đi, phải không?
Nhất định là sẽ khác đi, chẳng phải thế hay sao
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc