Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 91

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Đi ăn kem cùng Thôi Hy Triệt xong, chúng tôi cùng đến quảng trường trung tâm thành phố Mễ Á. Trên quảng trường là một tháp đồng hồ sừng sững được xây theo lối kiến trúc cổ với lịch sử vài trăm năm tuổi.
Đỉnh tòa tháp cao ✓út chĩa lên trời xanh, như đâm thẳng vào những tầng mây trắng.
Nhưng con chim bồ câu trên quảng trường thỉnh thoảng lại bay ào lên, những đôi cánh trắng miên man như che khuất cả bầu trời.
Khi trên màn trời trắng sáng lộ ra những khoảng trống, tôi nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng trên tầng đỉnh tháp đồng hồ, sự kinh ngạc và nỗi thấp thỏm đột nhiên siết chặt lấy tôi, ngay cả việc hít thở bình thường cũng trở nên quá khó khăn.
"Là Thiên Diệp? Thiên Diệp! Anh ấy đứng trên đỉnh tháp đồng hồ làm gì kia chứ?"
Trên tháp đồng hồ, Thiên Diệp đứng ngay ở bên bờ vực hiểm nguy, gió thổi qua áo anh khiến toàn thân lay động trông như sẽ lập tức bị thần ૮ɦếƭ mang đi.
Anh ấy muốn làm gì? Làm gì chứ?
Tôi hỏi liên tục, vì quá sợ hãi nên trong đôi mắt đang mở trợn trừng cũng chỉ có thể nhìn thấy mỗi bóng hình anh.
"Em bình tĩnh một chút đi, anh ấy có thể chỉ là đang đứng ngắm cảnh thôi, em không cần phải căng thẳng đến thế", Hy Triệt kéo tay tôi muốn an ủi cho tôi bớt căng thẳng.
Xung quanh Thiên Diệp như được bao phủ một lớp sương mỏng màu xanh lam, tôi ra sức vẫy tay về phía anh, nhưng anh không hề phát hiện ra.
Đột nhiên chuông đồng hồ trên tháp vang lên, Thiên Diệp cũng đồng thời bước ra bên ngoài mép tường, cơ thể anh hơi co lại như sắp sửa nhảy xuống đến nơi.
Thịch thịch thịch!
Tim tôi bỗng dưng đập mạnh ghê gớm!
Thiên Diệp, anh muốn làm gì chứ?
"Ái Ni!"
Nghe tiếng Thôi Hy Triệt gọi đằng sau, tôi mới ý thức được là mình đã lao lên tháp đồng hồ.
Trước mắt trở nên nhạt nhòa, còn trong đầu lại hiện lên hết sức rõ ràng nụ cười của Thiên Diệp. Tinh tế và mê hoặc.
Anh dịu dàng nói: "Nếu như em đi đến nơi làm em hạnh phúc, anh sẽ vì em mà đứng nguyên tại chỗ, thậm chí… sẽ không gặp lại em thêm nữa."
Không gặp lại nữa…
Không gặp lại nữa…
Má tôi đã ướt đầm từ bao giờ, không còn để ý đến bất cứ thứ gì, tôi cũng trèo lên đỉnh tháp, cổ họng đau đớn khó chịu như bị tắc đầy cát nóng, nhưng tôi vẫn gào lên thảm thiết "Thiên Diệp!"
"Thiên Diệp… đừng."
"… đừng rời bỏ em!"
Tôi sợ chỉ chậm mất một giây, chỉ một giây thôi, cũng đã muộn, đã muộn.
Sẽ hối hận đến ૮ɦếƭ cũng không thể vãn hồi.
Bên cạnh mặt đồng hồ kiểu cổ, cơ thể Thiên Diệp roạt một tiếng rồi lao xuống bên dưới như một cánh chim.
Tim tôi đột ngột ngừng đập, hoảng loạn nhìn cơ thể bị gió bao trùm rồi đưa lên bầu trời ấy.
"Thiên Diệp!", tôi lấy hết sức mình để hét lên.
Không gian hạn hẹp ấy vọng lại tiếng thét của tôi, Thiên Diệp chợt quay đầu lại.
Khuôn mặt tuyệt đẹp hé ra một nụ cười nhàn nhạt, một nỗi buồn thương lan ra từ đôi môi hơi hé mở của anh, rồi lan tỏa, lan tỏa.
Tim tôi bỗng nhiên hoác ra một lỗ lớn, bóng đen của cái ૮ɦếƭ bao trùm khắp nơi.
"Vào thời khắc chuông đồng hồ vang lên, số phận sẽ chỉ đường cho người lạc lối." Bên tai tôi vang lên giọng nói của bà lão chiêm tinh.
Là thời khắc này ư?
Tức là Thiên Diệp sẽ rời bỏ tôi ư?
Không thể nào!
Khi hình bóng Thiên Diệp mất hút trong tầm mắt, vô vàn những đám mấy trên bầu trời lọt vào nhãn giác của tôi.
Màu trắng tới lóa mắt, khiến trước mắt tôi trở thành một trảng đen ngòm.
Mù rồi hay sao?
Cơ thể dường như không còn thuộc về mình nữa.
Thế nhưng vì sao tôi vẫn cảm nhận thấy tiếng gió lùa vào tháp đồng hồ? Vì sao cơ thể tôi vẫn bất chấp tất cả mà đi thẳng về phía trước, sau đó nhảy xuống?
"Anh có nhớ không? Khi còn nhỏ, em từng nói với anh rằng, nếu như anh đi đến một nơi rất rất xa, em sẽ đi tìm anh."
"…"
"Xin lỗi anh, Thiên Diệp, khi đó em chỉ nghĩ đến chuyện tức giận vì anh đã biến mất mà quên không thực hiện lời hứa của mình."
"Ái Ni…"
"Nhưng còn lần này, Thiên Diệp, em sẽ vì anh mà đứng nguyên tại chỗ."

Cơ thể tôi lao vào bầu không một cách tự do tự tại, những thanh âm không thể nào quên được ấy vẫn cứ lẩn quẩn bên tai.
Thiên Diệp, nếu như anh đi đến một nơi rất xa, rất xa…
Bất kể đó là thiên đường hay địa ngục…
Em cũng sẽ tìm đến anh…
"Này, Mộ Ái Ni, em là đồ ngốc hả?", một giọng nói dịu dàng nhưng đầy trách cứ vang lên.
Tôi nghe thấy tiếng nói vô cùng quen thuộc, là Thiên Diệp ư?
Cơ thể tôi vẫn không ngừng chìm xuống, bóng đêm trước mắt đã dần dần tan biến, Thiên Diệp ở ngay trong tầm mắt đang cố túm lấy tôi, nhưng không được vì tốc độ rơi của anh nhanh hơn.
"Thiên Diệp!", có lẽ như chúng tôi sẽ vĩnh viễn bị ngăn cách, nỗi lo sợ chưa từng có từ trước đến nay ấylàm cho nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
Sẽ ૮ɦếƭ phải không?
Thiên Diệp, xin đừng!
Thời khắc đó, ý nghĩ không thể để mất Thiên Diệp đối với tôi trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức toàn thân đều phát ra những tiếng kêu bi thương.
"Đồ ngốc, đừng lo lắng, chúng ta sẽ đều còn sống", trong gió phảng phất lời an ủi của Thiên Diệp.
Còn sống ư?
Cùng với Thiên Diệp…
Tôi hé miệng cười, trong lòng trào lên một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng thấy.
Tất cả những nỗi thấp thỏm đều bị gió cuốn bay đi trong giây phút ấy.
Khoảng cách với mặt đất mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần.
Thế nhưng…
Đợi chút!
Đó là gì nhỉ?
Thứ màu xanh được trải ngay chính giữa điểm chúng tôi rơi xuống là gì thế nhỉ? Còn cả Hạ Nhạc Huyên đang đứng bên cạnh mắt tròn xoe, mồm há hốc nghĩa là gì?
Bịch!
Thiên Diệp rơi xuống trước, còn cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống sau đè lên người anh.
Thế nhưng vì sao cơ thể Thiên Diệp lại dày và mềm mại như vậy?
Tôi nghi hoặc mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy chúng tôi đang nằm trên một tấm đệm cứu hộ to đùng, còn Thiên Diệp mặt trắng nhợt vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.
"Thiên Diệp?", tôi hỏi với vẻ nghi hoặc, toàn thân vẫn còn run rẩy không ngừng vì nỗi hoảng sợ mới rồi.
"Ái Ni, sao cậu lại nhảy xuống đây?", Hạ Nhạc Huyên sững sờ hỏi. "Thiên Diệp và mình đang tham gia quay phim tuyên truyền cho kênh du lịch, sao cậu lại…"
Á!
My God!
Lần đầu tiên trong đời tôi đỏ mặt lên vì lúng túng.
"Thiên Diệp, anh mặc áo đệm khí bên trong rồi, nhưng vừa rồi Ái Ni đè xuống mạnh thế, liệu có bị thương không đấy?", Hạ Nhạc Huyên không tiếp tục hỏi tôi nữa mà quay sang quan tâm đến Thiên Diệp.
Phải rồi, Thiên Diệp đỡ cho tôi, anh ấy có làm sao không?
Tôi vội vàng hỏi Thiên Diệp: "Anh không vấn đề gì chứ? Có đau chỗ nào không?"
"Ái Ni ngốc, tai anh đã bị tiếng hét của em làm cho đau hết cả rồi, lại còn chân cũng đau nữa", Thiên Diệp tỏ vẻ không còn chí khí, đứng dựa vào người tôi. Tôi sợ anh nói thật nên đứng im không dám động đậy tí nào.
Mộ Ái Ni, mày ngốc thật đấy à?
Bây giờ làm sao lại để cho tên Phác Thiên Diệp đó bắt thóp như thế chứ?
Nghĩ đến đó, tôi không cam lòng lấy tay đẩy anh một cái: "Này, anh nằm xuống đất đi cho cái đệm dưới chân anh thoải mái một tí."
"Nhưng anh lại cảm thấy dựa vào người em thoải mái hơn", giọng Thiên Diệp nghe yếu ớt.
Với lời đề nghị hoàn toàn không có tí sức thuyết phục nào đó, tôi mất hết khả năng từ chối, cứ để cho anh dựa vào mình như thế.
Từng giây phút trôi qua chậm chạp.
Thiên Diệp không động đậy, tôi cũng chìm vào trầm mặc nhưng cơ thể không sao kiểm soát nổi khẽ run lên, bất chấp tôi đã nắm chặt tay lại để cố gắng che giấu.
"Ái Ni… Em đang sợ à?", Thiên Diệp cảm thấy sự khác thường của tôi, tựa vào vai tôi hỏi.
"Thực sự là anh không làm sao chứ?", hít một hơi thật sâu, tôi quay người lại nhìn anh, cố hỏi một cách thật bình tĩnh.
"Anh quả thực không sao, thật đấy!", Thiên Diệp thở phào một tiếng, đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
Lực ôm mạnh mẽ biết bao, cứ như anh muôn tôi cảm nhận sâu sắc về sự tồn tại của mình.
Dù rằng vòng tay đó khiến cơ thể tôi hơi đau, nhưng mọi sự lo lắng trong lòng và cả sự run rẩy bên ngoài thân thể đã biến mất không còn dấu vết, cảm xúc cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động trong bộ não trống rỗng của tôi.
Tôi không mất Thiên Diệp, phải không?
Vốn luôn cho rằng vĩnh viễn không bao giờ mất Thiên Diệp, vốn luôn cho rằng mối quan hệ của tôi và Thiên Diệp giống như cánh diều và sợi dây nối, dù là ở khoảng cách xa tới mức không thể chạm vào được, nhưng giữa hai người vẫn được kết nối với nhau bằng một mối tương quan nào đó, cả hai vẫn có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của người kia.
Thế nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi đã hoảng sợ vô cùng.
Một nỗi sợ từ trước đến nay chưa từng có.
Sợ rằng người ấy sẽ rời khỏi thế giới của tôi. Sợ rằng mối liên hệ đó sẽ không còn gì nữa cùng với sự ra đí của người ấy.
Phù…
Tôi hít thở thật sâu, cảm nhận Ⱡồ₦g иgự¢ mà anh vẫn để tôi tựa vào.
Cảm giác thực đến vậy, ấm áp đến vậy, không thể là ảo giác được.
Cảm ơn Thượng đế, Thiên Diệp không sao cả!
Hạ Nhạc Huyên đứng bên cạnh vội vàng gọi điện thoại, mấy phút sau một chiếc xe cứu thương đã có mặt ở hiện trường.
Khi hai người được y tá đỡ lên xe, Thiên Diệp vẫn còn thì thầm bên tai tôi: "Ái Ni, lúc ở giữa không trung, anh rất muốn nói với em!"
"Nói gì?"
"Anh yêu em!"
Tôi sững sờ đứng nguyên ở đó, còn thủ phạm khiến tôi rơi vào cảnh dở khóc dở cười này lại đang tựa thân mình vào hai nữ y tá xinh đẹp.
Thế nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn cứ lan tỏa ra khắp trái tim tôi, lan ra khắp toàn thân…
Nhưng, còn một việc rất quan trọng dường như tôi đã quên mất…
Tôi quay đầu nhìn khắp nơi, quảng trường đã vắng tanh, không nhìn thấy bóng Thôi Hy Triệt ở đâu.
Anh đã đi đâu rồi?
Trong tâm trạng hỗn loạn, tôi đột nhiên nhận ra mình đã đánh rơi anh.
Triệt, hy vọng anh sẽ không trách em…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc