Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 88

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Chân Ni, Chân Ni đi đâu rồi?
Một mình tôi chạy theo hướng Chân Ni vừa bỏ đi để tìm kiếm, trong đầu lại hiện lên vẻ biểu cảm đầy cuồng dại mới rồi của con bé, một nỗi bất an sâu scắ cứ quây chạt lấy tôi.
Hết con đường này lại sang con phố khác, nhìn thấy bóng ai hơi giống đều chạy lên giữ lại.
Nhưng đều không phải.
Tim tôi như rơi vào một lỗ đen khổng lồ, mỗi bước đi càng rơi xuống sâu hơn.
Chân Ni, rốt cuộc em đã đi đâu?
Cảm giác bất an đó giống hệt tôi hồi lên 8 tuổi, Chân Ni nói ghét mẹ sau đó bỏ chạy ra ngoài. Tôi và mẹ vừa tìm vừa gọi. Những tiếng gọi đầy lo lắng phiêu dạt trong không trung, mang theo một nỗi cô đơn hoảng hốt hệt như giữa ngày nắng mình bỗng nhiên không trong thấy cái bóng mình.
Tôi và Chân Ni, người này là cái bóng của người kia.
Bất kẻ là ai thiếu vắng ai
Đều không thể nào trở nên hoàn chỉnh.
Còn bây giờ, liệu có phải tôi đã mất đi cái bóng của mình…
Thịch thịch thịch…
Tiếng tim đập chợt được phóng đại trong không gian vô hạn định xung quanh, trong tầm mắt tôi, bầu trời xanh thẳm cứ kéo dài, kéo dài mãi ra…
Khi thấy những con chim đập cánh loạn xạ rồi cất lên những tiếng kêu, tôi không ngừng lẩm bẩm.
Chân Ni, em là cái bóng không thể nào mất đi của chị…
Xoạch!
Một chiếc Porsche nhẹ nhàng đỗ xịch bên cạnh tôi.
"Em yêu à?", một người mặc áo jacket da màu đen bước ra từ trong xe, cặp kính râm che khuất khuôn mặt. Nhưng nghe cách xưng hô với tôi như vậy, bộ óc tôi lập tức phản ứng, người đó chắc chắn là gã đàn ông dù co hóa thành tro bụi tôi vẫn có thể nhận ra – Cam Trạch Trần.
"Cam Trạch Trần, anh có nhìn thấy Chân Ni đâu không? Trên đường đi có nhìn thấy nó không?", tôi hoảng hốt không biết phải làm sao, vội kéo anh ta hỏi.
"Không có", nhận thấy vẻ thất thần trên khuôn mặt tôi, Trạch Trần kinh ngạc hỏi, "Em làm sao thế? Quần áo đều ướt hét cả, rơi xuống hồ nước nào à, em yêu?"
"Không thấy Chân Ni đâu cả, không thấy đâu", tôi lắc đầu, liên tục lặp lại câu đó, hai tay ôm gọn lấy cơ thể mỗi lúc một lạnh ngắt của mình. nhưng cái lạnh đó dù thế nào thì cũng không thể so sánh với nỗi sợ hãi trong tim.
"Không có gì đâu, chắc cô ấy đã về nhà rồi. Cô ấy là em gái em, sẽ không vứt bỏ em đâu. Lại đây, em yêu, đi theo anh đã, tim một chỗ nào đấy để thay quần áo khô trước đã", Cam Trạch Trần ôm lấy hai vai rồi đẩy tôi vào trong chiếc Porsche.
Tôi nhìn Trạch Trần, không biết có phải vì anh ta đang đeo kính râm nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt, hay là vì ngữ khí có vẻ không giống ngày thường hay không, tôi bắt đầu tin lời anh ta nói.
Chân Ni là em gái tôi, nó nhất định sẽ không bỏ rơi tôi.
"Em vừa từ biệt thự nhà Triệt ra phải không?", khi đến một khách sạn gần đó, Trạch Trần bỏ kính râm ra, hỏi tôi.
"…", những ngón tay tôi hơi run lên, nỗi đau mới rồi còn nằm trong lòng bàn tay lại chậm rãi quay về trái tim, "Ưm, anh đến tìm anh à?"
"Không, em nhìn cách ăn mặc của anh thì biết, thực ra anh đang đến thổ lộ tình cảm với người anh thích. Thế nhưng bị người ấy từ chối một cách thẳng thừng, thật là không cam lòng", Trạch Trần xoa xoa đầu, nói tiếp một cách tự mãn, "Từng là một anh chàng đẹp trai khiến cho bao nhiêu cô gái phải đi tu, khiến cho bao nhiêu chàng trai khác ôm hận suốt đời vì không được làm phụ nữ, cuối cùng cũng được nếm mùi đau khổ, đây là do các vị thần ghen tức với anh mà trừng phạt hay sao?"
Tôi đột nhiên nhìn thẳng anh ta, hỏi với vẻ nghiêm túc: "Anh sẽ từ bỏ chứ?"
"Ưm?"
"Cô ấy từ chối anh, anh có từ bỏ không?"
Trạch Trần nở nụ cười, ngại ngùng trả lời: "Không đâu. Anh sẽ mãi mãi giữ tấm thân trong sạch và tình yêu sâu sắc đó. Nếu như ngay cả một chút như vậy mà còn không làm được, cô ấy sẽ càng không thể thích anh."
"Nếu như cô ấy hết lần này đến lần khác từ chối anh, lần này đến lần khác làm tổn thương anh, anh có còn kiên trì theo đuổi không?", tôi hỏi tiếp.
"Có, nếu không thể kiên trì có thể gọi là tình yêu được không?", Cam Trạch Trần đột nhiên nói ra câu đầy khí phách ấy, sau đó đắc ý bổ sung thêm, "Oa, hóa ra mình cũng là một người rất sâu sắc nhỉ."
Tôi lắc lắc đầu, không theo nổi sự vô nghĩa của anh ta. Trạch Trần đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: "Em yêu à, có thể nhờ em một việc được không?"
"Ưm?"
"Em hãy chăm sóc cẩn thận cho Triệt, sống cùng với cậu ấy đi! Triệt không thể chịu đựng được việc mất em thêm một lần nữa đâu."
Những ngón tay tôi duỗi thẳng ra, sau đó nắm chặt vào, cuối cùng trả lời với vẻ lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi không thể nhận lời anh được. Tôi và Thôi Hy Triệt cơ bản là hai người đã sai lầm gặp nhau trong một thời điểm sai lầm."
Không khí bỗng nhiên rơi vào lặng lẽ, tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Tấm rèm màu gà con tung bay trong gió, ánh nắng nhẹ nhàng hôn lên những bức tường nối tiếp chân trời.
Dường như có thể nghe thấy tiếng đàn từ một nơi rất xa xôi vẳng đến, khúc nhạc tấu lên từ chiếc đàn lia mà người đẹp bị quái thú bắt đi vẫn nghe thấy đêm đêm.
Khúc nhạc bày tỏ một tình yêu cô độc và ngang ngược, u buồn mà mạnh mẽ.
"Em yêu à, em có biết vì sao 5 năm trước Triệt lại tốt nghiệp với điểm 0 không?", thái độ của Trạch Trần trở nên nghiêm túc khác thường, dường như muốn nói với tôi một bí mặt vô cùng quan trọng, "Là vì em đấy. Cậu ấy biết khoản tiền học bổng đó đối với em cực kỳ quan trọng, thế nên không viết một chữ nào vào phần trả lời của bài thi. Nhưng còn câu trả lời có thích em không, thì cậu ấy đã trả lời hàng trăm ngàn lần từ lâu rồi."
"...", tôi quay đầu lại kinh ngạc nhìn Trạch Trần, không sao tin nổi.
Hóa ra có những điều bí mật được giữ kín thì vẫn tốt hơn, hễ được tiết lộ ra đều có thể khiến người ta không sao chịu nổi.
"Triệt sang Pháp học Đại học, một quãng thời gian dài như vậy vẫn không sao thoát khỏi trạng thái sa sút tinh thần. Bên đó cậu ấy luôn bị những người khác giễu cợt về điểm 0 tốt nghiệp, hầu như không có bạn bè. Có một người từng biết chuyện giữa em và cậu ấy, đã giới thiệu cho Triệt mấy cô sinh viên, Triệt đều không để ý. Người đó bực bội nói mấy câu không hay về em, Triệt lập tức động chân tay với hắn ta. Cậu ấy bị đánh gãy ba chiếc xương sườn, mặt mày be bét máu. Vậy mà Triệt nhất quyết không cho hắn lên xe cấp cứu, chỉ để bắt hắn phải nói một câu xin lỗi."
"Xin lỗi?", mất hết khả năng ngôn ngữ, tôi không thể nào tưởng tượng nổi về trận đánh lộn kinh khủng đó.
"Phải, Triệt muốn người đó phải nói lời xin lỗi với em, dù rằng em không hề ở bên cậu ấy. Người đó cứ gào lên, Triệt điên rồi, điên rồi", Trạch Trần cười rồi nói tiếp, "Nhưng anh thì biết cậu ấy phát điên vì tình yêu, phát điên vì em."
"Không đúng, anh ta vẫn hận tôi, hận đến mức muốn *** tôi, muốn tôi biến mất như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện", tôi phủ nhận lời Trạch Trần, gằn giọng nói nhưng nước mắt cứ lã chã tuôn rơi như dòng thác.
Tuôn ào ạt.
"Còn tôi cũng hận anh ta, vì anh ta khiến cho bố tôi...", tôi chưa nói xong, Trạch Trần đã đi đến trước mặt tôi, ôm lấy hai vai tôi nói: "Không phải đâu, Ngải Đạt đã điều tra rồi, cái ૮ɦếƭ của bố em hoàn toàn là một sự cố, là do một nguyên nhân nào đó chứ tuyệt đối không phải là do Triệt."
Tôi gạt tay Trạch Trần ra đầy kích động: "Sự cố, sao anh lại có thể dễ dàng phán đoán đó là một sự cố chứ, anh cơ bản không hề biết chuyện gì xảy ra giữa tôi và anh ta, anh dựa vào cái gì mà phán đoán dễ dàng như thế?"
"Dựa vào những thứ anh được thấy. Em yêu à, anh thấy Triệt thích em, thích đến mức có thể ૮ɦếƭ đi. Thế nên, thế nên làm sao cậu ấy có thể làm những việc tổn thương đến em được chứ?", Trạch Trần lấy cặp kính râm cài ở cố áo đeo lên cho tôi, lấy lại nhịp thở bình tĩnh, sau đó khẽ khàng nói, "Lẽ nào em lại không nhìn thấy? Hay là chỉ giả vờ không nhìn thấy?"
Không nhìn thấy ư?
Tôi trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn anh ta. Cam Trạch Trần vốn luôn bình tĩnh như vậy, nhưng lại còn đáng sợ hơn một con quái thú ăn thịt người.
Nỗi buồn thương ngưng đọng trên khuôn mặt đẹp như một bức tượng điêu khắc của Thôi Hy Triệt trong ký ức của tôi chợt ùa về cùng cơn gió.
Đau!
Trong mắt tôi là một màu xanh sầu muộn, những hình ảnh không ngừng thu nhỏ lại, không ngừng thu gọn, biến thành đôi mắt màu xanh thẳm của Thôi Hy Triệt.
"Đi, bây giờ anh đưa em đi gặp cậu ấy, xem cậu ấy phát cuồng như thế nào trong thế giới vắng bóng em."
Trạch Trần kéo tay tôi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội thoát ra được.
Thôi Hy Triệt, tất cả những điều đó là hiểu lầm sao?
Vậy thì tôi nên hay không tin lời của Trạch Trần? Nên hay không tin lời của anh? Hoặc là, nên hay không tin vào bản thân mình...
Đã mịt mờ rồi...
Mịt mờ rồi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc