Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 85

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Lời xin lỗi đến muộn 5 năm
3 giờ chiều. Trường quay trực tiếp tại đài truyền hình.
Khi người dẫn chương trình nhìn thấy tôi, trên mặt anh ta nở một nụ cười như trút đi gán***. Trên bàn Hội đồng thẩm định, Chân Ni mang cặp kính râm sang trọng nên rất khó đoán được thần sắc, còn đôi mắt xanh sâu thẳm đầy ma lực của Thôi Hy Triệt mang một tâm trạng phức tạp nào đó không hiểu được.
Những áp lực lớn đó ập đến phía tôi, khiến tôi đột nhiên không dám bước tiếp lên. Tuy nhiên sóng truyền hình trực tiếp ở trường quay đã bắt đầu đếm ngược.
Năm…

Hai…
Một…
"Cô làm sao thế?", không biết từ lúc nào Thôi Hy Triệt đã đến sát bên tôi, thấp giọng xuống hỏi với vẻ lạnh lùng, "Nếu như không muốn tham gia thì đi về nghỉ đi."
Tim hơi rung lên, tôi ngước mặt nhìn anh ta, ánh mắt trở nên phức tạp: "Đây là quyền của anh chắc? Có thể bất chấp chương trình truyền hình trực tiếp đang được tiến hành, tủy ý bảo thí sinh dự thi bỏ về; có thể bất chấp thận phận thành viên giám khảo của mình, tùy ý xuống dưới nói chuey65n với một người xa lạ như tôi; có thể bất chấp cả lẽ phải, để cho tôi trở thành quán quân của cuộc thi này hai sao?"
"Người xa lạ?", sắc mặt Thôi Hy Triệt lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Tôi ghét cái đặc quyền của anh!", tôi gầm lên như sụp đổ đến nơi.
"Trả lời tôi đi!", Thôi Hy Triệt chau mày với vẻ mất bình tĩnh.
"Tôi ghét sự quan tâm của anh!"
"…"
"Tôi ghét anh!"
Crack!
Hệt như nguồn điện bị ngắt, xung quanh tôi và Thôi Hy Triệt bỗng yên tĩnh đến lạ thường, tất cả âm thanh đều trở nên xa vắng cùng câu nói của tôi.
Hơi thở u ám tỏa ra từ anh ta dường như có thể làm tôi đông cứng lại, đôi mắt vì tức giận nên càng sâu thẳm hơn, giống như một dấu hiệu cảnh báo hiểm nguy lộ ra từ mặt nước không thể nhìn thấy đáy.
Phù phù…
Không khí trở nên mỏng nhẹ, dần dần tạo ra cảm giác không thể nào thở nổi.
Hai vai tôi bị tay anh ta nắm chặt, có thể cảm nhận thấy anh ta đang dồn lực vào đó.
Ưm!
Tôi cố kìm sự đau đớn, nhìn anh ta không chịu khuất phục.
Đôi mắt Hy Triệt càng xanh hơn, xanh tới mức lạ thường. Ở trong đó là một ngọn lửa màu xanh lam đang thiêu cháy bừng bừng, nhưng lại toát ra hơi lạnh lẽo.
Dường như đang tựa đấu tranh với mình, giằng xé trong lòng mình, anh ta dần dần buông các ngón tay ra.
Nhìn anh ta như vậy, tim tôi co thắt lại thành một cụm.
Thật kỳ lạ, tôi còn cảm giác thấy…
Sự đau khổ của anh ta.
"Có một việc vô cùng quan trọng tôi cần phải giải thích với cô", ánh mắt Thôi Hy Triệt mềm mại hơn, nhìn chằm chặp vào tôi như sợ tôi sẽ bất chợt biến mất đi.
Ánh mắt ấy còn đáng sợ hơn sự lạnh lùng của anh ta.
Tôi nắm chặt bàn tay lại, cố kiểm soát trái tim đang đập mỗi lúc một nhanh.
Anh ta muốn nói điều gì?
"Xin lỗi, cô Mộ Ái Ni, ngay sau đây sẽ đến lượt cô lên sân khấu, mời cô đi theo tôi", người điều khiển chương trình bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, vội vã kéo tôi lên.
Tiếng nhạc gấp rút vang lên trong trường quay truyền hình trực tiếp.
Giọng nói đầy nồng nhiệt của người dẫn chương trình vang lên cùng với tiết tấu âm nhạc: "Bây giờ là lúc công bố quán quân cuộc thi điểm tâm năm thứ 20 của chúng ta, rốt cuộc ai là người sẽ đứng lên bục lĩnh giải, nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt của chúng ta đây? Là ai? Là ai?... Câu trả lời sẽ được tiết lộ ngay bây giờ, là thí sinh số 33, Mộ Ái Ni."
Xung quanh chợt tối lại, tất cả ánh sáng đều chiếu rọi trên cơ thể tôi.
Tôi đứng ở một bên sân khấu, bỗng nhiên hơi lúng túng không biết phải làm gì.
Được đứng trên sân khấu hào nhoáng với vô vàn ánh đèn rực rỡ đó là vinh dự mà biết bao chuyên gia điểm tâm đều mong đạt được, nhưng tất cả sự phấn đấu đã bỏ ra trong bao nhiêu ngày tháng kiên tâm đó đều là…
Hư ảo cả hay sao?
Tất cả sự xúc động, những viễn cảnh trong mắt đều đã tan tành như một tấm thủy tinh vỡ vụn, ánh sáng chiếu qua những mảnh vỡ ấy chói mắt quá, quá khắc nghiệt, quá mỉa mai.
Bởi vì tôi là người chiến thắng mặc định.
Thế nên tất cả điều này chỉ là một vinh dự không có thực.
Theo tín hiệu của người dẫn chương trình, tôi đi lên bục nhận giải. Tay cầm micro, tôi đưa mắt nhìn khắp khán giả xung quanh, sau đó đến từng kỹ thuật viên ở phía sau sân khấu, cả Thôi Hy Triệt, cả Chân Ni.
"Xin lỗi, vinh dự này không thuộc về tôi", tôi lạnh lùng hé môi, nở một nụ cười đầy giễu cợt, "Tôi thích làm điểm tâm, cũng từng động viên mình hãy làm ra những món điểm tâm mà mọi người đều thích, thế nhưng….."
Còn chưa nói hết câu, bên dưới đã bắt đầu bàn tán xôn xao, người dẫn chương trình lo lắng vì sự cố phát sinh ngoài dự kiến này nên tìm cách ngăn tôi lại.
"Xin lỗi quý vị khán giả, cô Mộ Ái Ni đang pha trò cười như vậy liệu có phải vì căng thẳng quá không nhỉ?"
Tôi bất chấp sự hỗn loạn mà mình đã gây ra, tiếp tục nói: "Thế nhưng việc tham gia một cuộc thi làm điểm tâm hoàn toàn không có ý nghĩa như thế này lại không phải là điều tôi muốn, kết quả này cũng không phải là điều tôi muốn".
Dưới ánh đèn cực mạnh, tôi dường như đã trông thấy nụ cười của mẹ.
Nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời miền nhiệt đới. Dưới bầu trời xanh ngắt, bỗng chốc những bông hoa mọc kín trên mặt đất nở rộ.
Ngợp đất ngợp trời.
Hương hoa dào dạt khắp nơi.

Được nụ cười ấy dẫn đường, tôi rời khỏi trường quay lộn xộn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc