Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 81

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Mưa lại tiếp tục rơi trong màn đêm yên tĩnh, Thiên Diệp đi xuống tầng dưới, từng hạt mưa rơi trên *** anh lạnh lẽo, dường như muốn làm đóng băng trái tim đau khổ của anh.
Không thể nào, Ái Ni nhất định sẽ về.
Chỉ cần anh đứng nguyên tại chỗ, cô ấy sẽ quay về tìm anh, chẳng phải cô từng nói với anh như thế hay sao?
Một bàn tay thò vào trong túi tìm kiếm như vô vọng, mãi một lúc sau, cuối cùng anh cũng tìm được một chiếc hộp nhỏ.
Dưới ánh đèn đường mờ tối, anh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn mặt kim cương hình ngôi sao lấp lánh những ánh sáng rực rỡ đầy mê hoặc trong màn đêm.
Thiên Diệp nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn một cách trìu mến, giống hệt như đang nhìn người con gái trong trái tim mình.
"Em cười nói rằng anh ta là bạn, nhưng trong ánh mắt em thật dịu dàng. Sự lo lắng của an*** nề bao nhiêu, chỉ có em là không hiểu. Anh ta chiếm mất góc vốn thuộc về anh trong trái tim em."
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từng hồi, đẹp nhưng u buồn.
Ái Ni, là Ái Ni ư?
Thiên Diệp phấn chấn cầm điện thoại lên, nhấn nút nhận cuộc gọi: "A lô!"
"Diệp!"
Giọng nói quen thuộc và lạnh lùng biết bao, là…
Trong cơn mưa lất phất, nụ cười của Thiên Diệp bỗng trở nên mơ hồ và không có thực hệt như trong một bức tranh thủy mặc.
Giọng nói ở máy bên kia vẫn tiếp tục: "Diệp, đến lúc quay về rồi, thời gian hạn định đã đến. Mẹ cần con."
Mẹ…
Thời gian hạn định đã đến? Thời gian hạn định 5 năm…
"Bất kể là Ái Ni có yêu con hay không, sau 5 năm, con nhất định phải quay về Canađa. Đó là cam kết của con đối với mẹ trước khi mẹ đi 5 năm trước, con vẫn còn nhớ chứ?"
"Không thể đợi thêm một chút nữa à? Hay là cho con thêm thời hạn 5 năm nữa? Mẹ, con xin mẹ đấy", Thiên Diệp hơi hoảng hốt, cầu xin.
Đã đến lúc phải rời xa Ái Ni rồi hay sao?
Nghĩ đến điều đó, trái tim anh bỗng như bị người ta đào rỗng, một cảm giác đau đớn và bất lực.
"Diệp, mẹ hy vọng là con sẽ tôn trọng cam kết, chắc là con sẽ không bất chấp gia tộc, bất chấp mẹ và bất chấp cả sự an nguy của Mộ Ái Ni chứ?"
"…" Thiên Diệp hé môi, làn khói trắng trong hơi thở của anh biến thành những đóa hoa nở trong bầu không mỗi lúc một lạnh hơn, nở vô cùng xán lạn, sau đó điêu tàn trong câm lặng.
Anh lắng nghe âm thanh báo đã ngắt cuộc gọi từ máy bên kia vọng lại, cứ đứng sững như vậy rất lâu hệt như một bức tượng gỗ đã mất đi hoàn toàn sức sống.
Ánh đèn đường ấm áp chiếu trên cơ thể anh, nhưng bóng đêm mỗi lúc một nặng nề, dày đặc nén xuống đầu anh.
Suốt cả buổi đêm, cái bóng của anh chỉ chiếm một khoảng nhỏ, nhưng sự buồn thương thì giống hệt trận mưa dịu dàng ấy…
Bao trùm khắp cả đất trời…
Không biết cuộc gọi đã kết thúc từ lúc nào.
Không biết cơn mưa đã tạnh hẳn từ lúc nào.
Không biết màn đêm biến mất tự lúc nào, ánh sáng đến bao giờ…
Anh cứ tưởng trong cô đơn như vậy, cơ thể thẳng đứng thành một bức tượng phù điêu tĩnh lặng.
**
Thôi Hy Triệt, tôi sẽ không tha thứ cho anh!
Cố nén nỗi đau ngấm ngầm phát tác ở cánh tay, tôi nhấc chiếc va li để sẵn ở góc phòng, vừa đi ra đến cửa thì bỗng cánh cửa mở toang ngay trước mắt.
Một đôi mắt xanh thẳm chứa đựng đầy sự phẫn nộ hệt như cơn sóng thủy triều dữ dội dập vào vách đá lọt vào tầm mắt tôi.
Vô vàn ánh nắng lọt vào cùng với cánh cửa mở toang trước khuôn mặt đẹp trai ấy bỗng hóa thành những cánh bướm trong suốt màu trắng, chập chờn bay lượn, đẹp tới mức khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
"Hiện giờ cô không thể rời khỏi đây!", anh ta lạnh lùng cất tiếng.
"Tôi muốn thế nào là quyền của tôi! Tránh ra!", tôi nhướng mày lên.
"Hiện giờ cô cần phải nghỉ ngơi", Thôi Hy Triệt từ từ đi đến gần tôi, sau đó đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, trong đáy mắt dường như có một ngọn lửa hung dữ đang thiêu đốt, "Là do Thiên Diệp đúng không?"
Bàn tay anh ta mỗi lúc một siết mạnh hơn, toàn cơ thể toát ra sức nóng của ngọn lửa phẫn nộ cháy bừng bừng.
Những cánh bướm trắng tinh trong suốt ấy vỗ cánh bay đến gần, nhưng vì không chịu được sức nóng nên bắt lửa bốc cháy, hóa thành những đốm sáng lấp lánh, khiến người ta không thể mở mắt ra.
"Thiên Diệp?", tôi không rút được tay ra, hỏi bằng vẻ không hiểu.
"Không biết hay sao? Gã Phác Thiên Diệp đó đã ngấm ngầm thu thập được 55% cổ phần của Thiên Ảnh, đối với một người mua lại công ty này mà nói thì việc làm này hiện nay chính xác là một hành vi tự sát. Tuy nhiên hiện giờ cô đang rất vui mừng đúng không? Cuối cùng thì đã có thể thoát khỏi tôi, không cần phải vì sự *** của tôi mà miễn cưỡng ở lại đây nữa."
"Đúng!", tôi trả lời ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Thôi Hy Triệt nhìn tôi như bị sốc, có vẻ không thể nào tin nổi sự quyết liệt của tôi.
Cuối cùng anh ta cũng bất lực buông tay, miệng mấp máy như muốn giải thích: "Ái Ni, tất cả những việc xảy ra trong quá khứ không phải như cô nghĩ đâu…"
"Anh không cần phải nói với tôi trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, dù cho anh có nói, những vết thương đó cũng vẫn luôn như những vết thương mới gây đau đớn trong ký ức của tôi. Tôi đi đây, hy vọng sau này sẽ không gặp lại anh nữa." Tôi lạnh lùng nói hết một mạch, khi cụp mắt xuống tình cờ nhìn thấy bàn tay Thôi Hy Triệt bị quấn băng, máu vẫn thấm ra cả bên ngoài.
Anh ta bị thương khi nào vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Một nỗi lo lắng hơi gợn lên trong lòng, tôi cắn chặt môi, tự nói với mình nhất định phải cứng rắn, không để ý đến điều gì nữa.
Nhắc nhở mình như vậy, tôi cố làm ra vẻ lạnh lùng bước đi.
Trong căn nhà lại tiếp tục vang lên tiếng gót giày của tôi va xuống sàn đá.
Cộp, cộp, cộp!
Giòn tan và lạnh lẽo.
Mỗi tiếng đều như cắt sâu vào sàn nhà, khiến mặt sàn nứt ra những vực thẳm không thể vượt qua.
Giọng nói của Thôi Hy Triệt từ đằng xa vẳng lại, mang theo một sự yếu đuối mong manh khiến người ta khó lòng nhận thấy: "Không thể cho chúng ta một cơ hội nữa hau sao? Cho anh cũng là cho em. Nếu như những chuyện xảy ra trong quá khứ giữa hai chúng ta đều là sự hiểu lầm, em có đón nhận anh một lần nữa hay không?"
Bước chân đang dứt khoát chợt dừng lại, trong tầm mắt tôi xuất hiện một đám cháy lớn khiến người ta nghẹt thở.
Ngọn lửa điên cuồng nhảy múa, hung hăng thiêu rụi tất cả.
Thiêu đốt đến sạch sành sanh chút do dự cuối cùng trong lòng tôi…
"Thế nhưng cái cơ hội mà anh nói ấy thực sự đã xảy ra trong quá khứ của tôi rồi, dù anh có giải thích đến thế nào, người tôi vô cùng yêu thương đã không thể quay trở lại bên tôi, thế nên nếu như anh có cảm thấy đau khổ thì đó cũng chỉ là sự quả báo mà anh đáng phải nhận thôi". Tôi buông xõng một câu đầy tàn nhẫn, sau đó kéo va li đi khuất khỏi tầm mắt anh ta.
Thôi Hy Triệt, anh làm sao có thể dùng một câu nói để xóa đi mọi vết thương trong quá khứ?
Làm sao có thể?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc