Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 78

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Đường phân nhánh của thời gian
Ngày hôm sau, trường quay đài truyền hình Mễ Á.
Cuộc thi điểm tâm dành cho thanh thiếu niên tổ chức thường niên, năm nay sẽ được đài truyền hình Mễ Á ghi hình và phát trực tiếp, vì vậy lần này các ngôi sao trong làng giải trí, nhà tài trợ, chuyên gia điểm tâm đẳng cấp thế giới cũng được mời vào Hội đồng thẩm định giải thưởng nhằm nâng cao tiếng tăm của cuộc thi cũng như thu hút được sự quan tâm của công chúng.
Trong quá trình thi, chuyên gia điểm tâm hàng đầu thế giới Chelsea sẽ quan sát từng thí sinh tham dự, dù là bạn vừa mới bắt đầu cũng có thể bị ông ta ra hiệu loại bỏ, thế nên các thí sinh tham dự đều phải chú ý cẩn thận tới từng chi tiết nhỏ, ví dụ như quần áo, mũ đội đầu có sạch sẽ hay không, nguyên liệu chuẩn bị có phù hợp hay không, các thao tác trong quá trình chế biến sản phẩm dự thi có đúng theo trình tự không…
Bởi vì vẫn chưa hết sốt, nên trong đầu tôi như có quả tạ vẫn đang đập liên hồi, đau tới mức như muốn vỡ ra. Thế nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, đi theo hàng thí sinh vào khu vực thi. Dù năm chiếc máy quay khiến cho tôi hơi căng thẳng, nhưng tôi vẫn cố gắng nhắc nhở mình đừng quên đây là một cuộc thi. Khi ngước mắt lên nhìn, tôi trông thấy hai khuôn mặt quen thuộc trên hàng ghế của Hội thẩm định – Chân Ni và Thôi Hy Triệt.
Sắc mặt của Chân Ni có vẻ như đã khá hơn nhiều, cách tạo dáng của con bé khác hẳn khi trước, trông nhã nhặn và lặng lẽ hơn. Khi nhìn thấy tôi, dưới đáy mắt Chân Ni lóe lên một ánh sáng lạnh lùng. Tôi hơi sững người, lẽ nào mình đã nhìn sai?
Còn khuôn mặt băng giá của Hy Triệt thì quay nghiêng sang một bên, có vẻ như không hề nhìn thấy tôi. Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi vẫn chưa chạm mặt anh ta.
Xì, sao tôi lại nghĩ ngợi nhiều như thế nhỉ?
Cuộc thi bắt đầu, tôi củng cố lại tinh thần, chuyên tâm vào làm tác phẩm dự thi mà mình đã chuẩn bị.
Thời gian cứ vậy trôi qua, có lúc tôi nhận thấy Chelsea quanh quẩn gần chỗ mình, dùng ánh mắt cực kỳ soi mói nhìn từng động tác của tôi. Tôi thử cố làm cho mình bình tĩnh hơn một chút, song suốt cả cuộc thi liên tục có các thí sinh bị loại bỏ, khiến cho không khí trong trường quay trở nên vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng, tôi chia món điểm tâm mà mình đã hoàn thành ra mấy phần, bưng tới trước mặt mỗi thành viên Hội đồng thẩm định.
Chân Ni hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt quan tâm của tôi, con bé tỏ ra vô cùng xa lạ, cứ như không hề quen biết tôi vậy.
"Chân Ni!"
Tôi muốn nói chuyện với nó, muốn hỏi xem sức khỏe của nó đã ổn định hẳn chưa, đã có thể quay lại làm việc hay chưa, còn cả vì sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt như thế nữa. Thế nhưng cổ họng tắc nghẹn, một từ cũng không nói nổi.
Bây giở đang là lúc thi thố, Mộ Ái Ni. Có lẽ Chân Ni cũng chỉ không muốn làm ảnh hưởng đến phần thi của mình, thế nên đừng có mà nghĩ ngợi lung tung.
Tôi cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, sau đó quay về vị trí của thí sinh.
Tính đến giờ này, chỉ còn lại 15 người tham gia thi.
"Sau đây là tác phẩm của thí sinh số 33, Mộ Ái Ni. Ha ha, số 33 vốn là con số may mắn của tôi, không biết có phải là con số may mắn của cô hay không? Chúng ta hãy chờ đợi xem, hiện giờ xin mời các thành viên Hội đồng thẩm định nếm thử. Tác phẩm đầu tiên của Mộ Ái Ni có tên gọi là Diệu Anh pha lê, là một loại bánh ga tô màu hồng có hình dáng giống cánh hoa anh đào, ưm, dù ở khá xa nơi đặt bánh trên bàn của giám khảo, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi hương thơm ngọt thuần khiết rất đặc trưng, riêng có của hoa anh đào, quả thực rất muốn được ăn một miếng, ha ha", người dẫn chương trình nói thẳng một lèo, có vẻ như cũng có ấn tượng rất tốt với món bánh này. Tuy vậy, trong thâm tâm tôi vẫn luôn thường trực một cảm giác bất an khó hiểu.
Tôi bất giác nhìn về phía Chân Ni, con bé chỉ ăn một miếng nhỏ, khi đang nhai động tác đột ngột dừng lại một chút, sau đó hơi chau mày. Sự lo lắng trong lòng tôi cũng tăng lên đến cực điểm khi nhìn thấy cái chau mày đó, chẳng lẽ ăn không ngon sao?
Lẽ ra phải không có vấn đề gì mới đúng.
Vị giám khảo nghiêm khắc Chelsea khẽ gật gật đầu, còn gã Thôi Hy Triệt đó vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, cơ bản không thể nào phán đoán được anh ta có thấy ngon hay không.
Người dẫn chương trình đi đến trước bàn của Hội đồng thẩm định, mặt hướng về phía ống kính máy quay, nói: "Xem ra tình hình không được tốt lắm, nhưng ngửi thấy thôm như vậy, chẳng lẽ món bánh trông hấp dẫn thế này lại không ngon? Thật khiến tôi khó mà tin được, thế nên tôi định tự mình nếm thử một miếng. Chelsea, chào ông, thử một miếng trên đĩa của ông không phiền gì chứ? Ha ha!"
"No", Chelsea nhún nhún vai biểu lộ không vấn đề gì.
Người dẫn chương trình cười rồi ăn thử một miếng bánh ga tô anh đào, sau đó tròn xoe mắt kêu lên: "Ôi, chiếc bánh này quả là không tìm được từ nào tả nổi! Cảm giác đầu tiên về khẩu vị là vị ngọt thanh mát, hiện giờ dù đã nguội lạnh, hương anh đào cũng đã dần dần bay đi, nhưng khi đưa vào miệng vẫn có một mùi hương hoa anh đào mọc dưới chân núi Phú Sĩ ở Tokyo. Sau khi đã nhai kỹ và nuốt, thấy giống hệt như vừa uống một chén trà hoa nhài, hương thơm còn đọng lại từng chân răng. Nhưng vì sao các thành viên ban giám khảo lại tỏ vẻ nghiêm khắc như vậy?"
"Ưu tiên phụ nữ, hãy để cho "Công chúa Thiên Ảnh", công chúa vĩnh viễn trong lòng chúng ta, Mộ Chân Ni đánh giá trước xem nào!", người dẫn chương trình đi đến trước mặt Chân Ni, "Chào cô, tiểu thư Chân Ni, thấy sức khỏe của cô đã bình phục tôi rất vui mừng, bởi vì tôi cũng là một fan hâm mộ của cô."
"Chào anh, tôi rất vui được tham gia Hội đồng thẩm định trong cuộc thi điểm tâm lần này", Chân Ni nở nụ cười ngọt ngào tuyệt đẹp trước ống kính máy quay.
"Vậy thì chúng ta hãy đi thẳng vào nội dung chính nhé. Xin hỏi cô có cảm thấy món bánh Diệu Anh pha lê này ngon miệng không?", người dẫn chương trình hỏi.
"Thực ra, ha ha, tôi không thích ăn đồ ngọt lắm. Ngoài ra nếu nhìn từ góc độ khách quan mà nói, tôi thấy món điểm tâm này chưa đủ đặc biệt, một món điểm tâm như thế này chúng ta hoàn toàn có thể ăn thoải mái ở bàn nước của những nhà hàng cao cấp, còn tôi cảm thấy người gianh chiến thắng trong cuộc thi làm điểm tâm nhất định phải làm ra một món khác biệt hẳn với mọi người."
Nghe Chân Ni nói như vậy, đang ngồi trên ghế thí sinh, tim tôi chợt lạnh toát.
Quả nhiên là Chân Ni vẫn còn trách cứ tôi.
Nghĩ tới tờ báo ra mấy hôm trước, tôi đột nhiên giật thót người, cứ cho là hôm đó Cam Trạch Trần không để Chân Ni đọc được, nhưng con bé vẫn có thể xem được tấm hình đăng trên báo, và đã nhìn thấy tôi đứng trong một góc khuất.
Nó sẽ nghĩ thế nào?
Không cần biết nó nghĩ thế nào, kết cục chắc chắn vẫn là càng hận tôi hơn.
Người dẫn chương trình lúc đó đã chuyển micro sang phía trước mặt chuyên gia điểm tâm hàng đầu thế giới Chelsea: "Vậy còn Chelsea, ông có tán đồng với quan điểm của cô Chân Ni?"
"Ưm, tôi cũng tán đồng quan điểm của cô Chân Ni. Tuy nhiên, điều tôi cũng muốn bổ sung là món điểm tâm này, không còn nghi ngờ gì là tác phẩm vô cùng xuất sắc, chỉ có điều thiếu mất một chút sáng tạo. Ưm, rất tuyệt, rất tuyệt". Thái độ của Chelsea nửa như khẳng định, nửa như phủ định, sau đó ông ta đột nhiên hỏi: "Tôi đã xem qua hồ sơ của cô Mộ Ái Ni, cô chỉ có trình độ phổ thông trung học thôi à?"
Cục diện đột nhiên xoay chuyển, mọi ánh mắt của những người có mặt trong trường quay đều hướng về phía tôi, còn đôi mắt sâu thẳm như đáy nước của Thôi Hy Triệt cuối cùng cũng lộ ra một cảm xúc của sự ngạc nhiên.
"Không ngờ là cô ấy chỉ mới học hết trung học, nhìn bộ dạng thì quả thực không giống mấy."
"Quả nhiên là không thể nghĩ ra thứ gì sáng tạo, nguyên nhân là như vậy."
"Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng cô ta có thể làm được thứ gì đó trình độ cao hay sao, ha ha…"
Trên hàng ghế khán đài bắt đầu có những người quay sang thì thầm to nhỏ với nhau, kèm theo những lời bàn tán vụng trộm là những cái nhìn với vẻ mất lòng tin.
Tôi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp một lượt những người đang xì xào bàn tán với dáng vẻ của một nữ hoàng nhìn những kẻ bầy tôi, tuy nhiên giọng nói vẫn đều đều bình thản.
"Đúng vậy, tôi chỉ có trình độ phổ thông trung học, nhưng hiện nay vẫn đang tự học theo giáo trình đại học."
Chelsea chau mày nói: "Vậy thì, có khi nào cô nghĩ trình độ văn hóa thấp như vậy sẽ hạn chế khả năng của mình không?"
Ông ta nói gì? Trình độ văn hóa thấp?
Tôi mặc nhiên quay mặt sang đối diện với ống kính máy quay: "Cuộc thi điểm tâm chẳng phải là thi làm món điểm tâm hay sao? Từ trước đến nay, tôi cho rằng trong cuộc thi điểm tâm chỉ cần làm những món điểm tâm ngon nhất là có thể được mọi người thừa nhận, không ngờ rằng lại còn cần đến cả trình độ học vấn. Nếu quả thực là như vậy, bây giờ tôi rút lui cũng không vấn đề gì."
Lời tôi nói vừa dứt, những vị khán giả trên khán đài vần đang thì thụt bỗng nhiên ngậm hết miệng lại, một số người thậm chí còn đưa ánh mắt đầy trách móc về phía Chelsea.
"Khục khục khục", Chelsea lúng túng ho khan.
Tôi lấy chiếc mũ đầu bếp màu trắng trên đầu mình xuống không hề lưu luyến.
Xem ra việc tôi tham gia cuộc thi này cơ bản là một quyết định cực kỳ ấu trĩ. Tôi chỉ cần làm ra những món điểm tâm bản thân mình thích, làm các món điểm tâm ngày càng ngon hơn là được rồi, vốn không cần thiết phải đến đây để được những người có cái nhìn méo mó này thừa nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc