Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 77

Tác giả: Tiểu Ni Tử

"Tất cả đều tiến triển thuận lợi, nhưng tôi muốn hỏi anh vì sao lại chọn mua cổ phần của công ty giải trí Thiên Ảnh, dù rằng Edward đó đã nói sẽ đầu tư, song vào thời điểm trước mắt…", Kha Thanh nói ra sự thắc mắc lâu nay trong lòng mình, một tháng trước anh ta vẫn chỉ là một nhân viên môi giới chứng khoáng bình thường, nhưng hiện nay đã được một nhân vật bí ẩn nào đó thuê thu mua cổ phiếu của công ty Thiên Ảnh.
"Anh không cần phải biết", giọng nói uể oải nghe như một tiếng đàn êm dịu lay động lòng người. Nói xong, nhân vật bí ẩn đó ngắt chế độ kết nói webcam.
Trên góc trái màn hình máy tính xách tay bật ra một tiêu đề tin tức: Giật mình! Chàng trai quý tộc Edward và "công chúa Thiên Ảnh" Chân Ni đã từng có một tình yêu lãng mạn.
Những Ng'n t mang đầy linh khí dịch chuyển con chuột khẽ khàng nhấp vào tin đó, lập tức một bức ảnh đẹp một cách lạ thường mở ra tràn hết màn hình. Edward cao lớn lạnh lùng và Chân Ni xinh đẹp tay trong tay đứng dưới gốc cây anh đào, những cánh hoa bay lượn rợp trời rơi xuống tóc hai người, lãng mạn tới mức như không có thật.
"Công viên anh đào?", người con trai ngồi trước màn hình máy tính dường như đang chìm đắm trong vùng ký ức, nhưng rồi lập tức bị thu hút bởi một bóng người không mấy nổi bật ở góc bức hình, ánh mắt dần dần từ uể oải trở nên chăm chú, giống hệt một tấm màn trong suốt, mỏng nhưng đầy buồn thương.
Bao nhiêu lâu không trông thấy cô ấy rồi?
Một ngày, hai ngày, nửa tháng, hay là cả một thế kỷ?
Vì sao rõ ràng là không lâu đến thế, nhưng bản thân anh vẫn như mất đi cả thế giới này?
Dù là lúc này cô xuất hiện trong bức hình chụp cảnh người cô thích hẹn hò với người con gái khác, dù rằng trong con mắt cô chỉ có con người lạnh lùng trong bức hình đó, cho dù là trong góc khuất ấy, tình ý tràn đầy trong mắt cô không hề bị ngăn cách bởi khoảng cách xa xôi… thế nhưng anh, Phác Thiên Diệp, người luôn luôn ở bên cạnh che chở cho cô vẫn không hề tức giận, không hề phẫn nộ, chỉ thấy đau lòng giống hệt như cô!
Ái Ni, vì sao em không thể từ bỏ quá khứ, từ bỏ Thôi Hy Triệt?
Ngày hôm nay tất cả đang lặp lại, em sẽ chọn ai giữa anh và Hy Triệt?
Nghĩ như vậy, những Ng'n t Thiên Diệp không hề do dự, bấm một số máy điện thoại.
"A lô"
"Ái Ni… là anh đây", lúc vừa mở miệng, những câu Thiên Diệp định nói bỗng chốc ngập ngừng bên môi rồi trôi ngược vào trong.
"…Ừm", một câu trả lời đơn giản và lạnh nhạt, không chút ngập ngừng lúng túng.
"Anh đã nhận lời sẽ giúp Hạ Nhạc Huyên quay một bộ phim ngắn về du lịch, ha ha, em cũng phải biết rằng nếu như không đồng ý, cô ấy chắc sẽ ghi vào sổ thù dai mất", quan trọng nhất là anh đã nợ Hạ Nhạc Huyên quá nhiều, quá nhiều rồi.
"…"
"A… anh đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn piano cuối cùng, nếu em có thời gian thì nhất định phải đến nghe nhé."
"Ưm…"
Cổ họng Thiên Diệp bỗng chốc trở nên đắng chát, bắt đầu từ bao giờ những câu chuyện đối thoại giữa bọn họ đã rẽ vào ngõ cụt một cách ngớ ngẩn như thế này? Thực ra anh rất muốn nói với cô: "Ái Ni, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ em, sẽ mãi mãi chờ em."
Ở đầu máy bên kia, Mộ Ái Ni nắm chặt chiếc điện thoại, trong ánh mắt giằng xé bởi sự lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng mếm yếu. Nước trong đôi mắt ấy tích tụ lại, sau đó ngưng đọng thành một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
Tí tách!
Nở rộ thành những đóa hoa trên mặt đất.
Thiên Diệp nín thở chờ đợi, mắt nhìn như dán vào bức hình có Ái Ni đang được phát dưới định dạng ảnh động trên màn hình mát tính xách tay. Phần mềm nghe nhạc của máy tính đang phát một khúc ca tuyệt đẹp nhưng u buồn…
Ánh sao màu trắng vây quanh dòng nước mắt
Dòng nước mắt rơi trong cơn gió dịu dàng
Anh có thể cảm nhận thấy không
Lời thì thầm nói với anh trong run rẩy
Vẽ hình anh trên trang giấy trắng
Khuôn mặt dịu dàng ôm ấp lòng em
Đây phải chăng là tình yêu
Khi nhắm mắt lại chỉ nhìn thấy bóng hình anh
Em sẽ đợi chờ anh
Em sẽ đợi chờ anh
Không muốn để anh thấy những giọt nước mắt buồn thương của em thêm nữa
Anh khiến cho em hiểu được
Tình yêu giống như lời nói dối
Vì anh em sẽ không bỏ cuộc
Chạy mải miết trong ký ức của anh
Trong lòng em đang dần tích tụ những dòng nước mắt
Em nên làm thế nào đây
Ngay cả trong giấc mộng ban ngày cũng nhớ tới anh
Em sẽ đợi chờ anh
Em sẽ đợi chờ anh

"Con tim như đang bị hút bởi lực hấp dẫn, chỉ biết nhìn em, nhớ đến em… đợi chờ em", Thiên Diệp lại nhớ đến La Đồ, nơi có những cánh hoa bồ công anh bay rợp trời, nơi Mộ Ái Ni luôn đứng yên ở một chỗ chờ anh sải từng bước lớn chạy đến bên cô, thế nên anh luôn tin tưởng rằng thứ mà cả hai cùng thiếu chỉ là thời gian.
"Ái Ni, em trả lời anh đi", *** Thiên Diệp phập phồng, anh cố gắng ngăn lại nguồn cảm xúc đang dâng tràn như nước thủy triều trong lòng.
"Ái Ni…"
Tút tút tút.
Đầu máy bên kia bỗng nhiên bị ngắt, một tràng âm thanh báo ngừng kết nối nghe chói tai truyền tới.
Màn hình nền máy tính là bức ảnh Ái Ni đang làm bánh ga tô pho-mát, trên khuôn mặt vẫn còn dính đầy bột trắng, đang cười mỉm đầy mãn nguyện với món điểm tâm mà mình làm ra.
Thiên Diệp tắt điện thoại, Ng'n t vuốt lên khuôn mặt Ái Ni trên màn hình, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Cứ vuốt ve như vậy, có lẽ sẽ khiến cô ấy vui hơn.
"Đồ ngốc, em cho rằng anh không biết em không chắc? Vì không thể nào trả lời được câu hỏi của anh mà khóc như một đứa trẻ con…"
**
Trong phòng khách tòa biệt thự, tôi ngồi trên salon cắn chặt môi, nấc lên từng hồi. Cuối cùng vẫn không thể nào kiềm chế nổi, nước mắt rơi xuống như mưa.
Trước đây tôi vẫn luôn không tin tưởng vào Thiên Diệp, cho rằng anh ấy chỉ là một chỗ dựa đơn thuần của mình, bởi vì ký ức thời bé quá là tươi đẹp khiến người ta không thể nào rời bỏ nổi, thế nên đối với tôi anh chỉ là một chỗ dựa, là sự ký thác của hồi ức đẹp tươi đó.
Nhưng cuối cùng tôi cũng đã nhận ra mình sai, tôi đã không thể nào ngăn được bước đi của Thiên Diệp, thậm chí là bóng hình ngày càng đến gần hơn của anh.
Dầu vậy, giờ đây trong tình cảnh này tôi lại không thể quay về bên Thiên Diệp, tôi không muốn anh ta bị tổn thương, không muốn! Thế nhưng…
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Tôi nên làm thế nào đây?
Chiếc điện thoại di động cầm trong tay lại rung lên, tôi hơi hốt hoảng, Thiên Diệp lại gọi đến nữa ư?
Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, con tim đang rối loạn mới yên tĩnh lại.
Tư Sâm!
"Alô", tôi nhận cuộc gọi.
"Ái Ni à? Gần đây em thế nào? Nghe Uyển Lỵ Hương nói hôm đó anh say tới mức thất thố, thế nên từ đó tới giờ không dám gọi điện đến, ha ha…"
"Ừ, không có gì."
"Phải rồi, em sắp tham dự cuộc thi làm điểm tâm rồi, khi thi đừng có mà căng thẳng nhé, nhất định phải phát huy hết khả năng tốt nhất của mình. hiện giờ đừng có nghĩ đến bất kỳ chuyện lung tung gì khác, chú ý suy nghĩ đến món điểm tâm mà em định làm, nếu như em thua cuộc, sau này đừng có nói là đã học nghề của anh đấy nhé. Tuy nhiên, ha ha, anh tin rằng em sẽ không thất bại đâu."
"Em sẽ cố hết khả năng để làm thật tốt."
"Nghe ra chẳng có chút tự tin nào cả. Mộ Ái Ni!", Tư Sâm đột nhiên hét tướng tên tôi lên.
"Ưm?"
"Mộ Ái Ni!"
"Ưm?"
"Sai rồi sai rồi, em phải nói thật to "Có", sau đó hãy nhớ lặp lại lời anh nói. Bắt đầu nhé, Mộ Ái Ni!"
"Có", tôi cười thầm.
"Tôi nhất định sẽ thắng!"
"Tôi nhất định sẽ thắng!"
"Ha ha. Ây, Uyển Lỵ Hương đến rồi, bà ấy không muốn anh gọi điện cho em, anh gác máy đây. Nhớ câu chuyện anh nói với em về pho-mát nhé, món điểm tâm ngon nhất chính là… tình cảm… Á…", bên kia vẳng lại tiếng kêu cứu mơ hồ, còn đoạn cuối cùng câu Tư Sâm nói tôi không nghe rõ nữa.
Câu chuyện về pho-mát? Món điểm tâm ngon nhất? Cái gì và cái gì nhỉ?
Không nghĩ đến Thiên Diệp nữa, cả việc của Chân Ni cũng vậy, tôi bắt đầu vào bếp tay chân bận rộn.
Ánh đèn ấm áp giống hệt như ánh sáng tỏa ra trên khuôn mặt mẹ khi cười khẽ khàng ve vuốt, giúp tôi xua tan đi mọi bóng đen u ám trong đầu.
Món điểm tâm có thể giành giải nhất cuộc thi, món điểm tâm ngon nhất rốt cuộc là cái gì đây?
Nếm thử hết lần này đến lần khác những món điểm tâm mà vẫn không ưng ý.
Không được, không được.
Tất cả đều không được.
Hương vị đều rất ngon, nhưng muốn giảnh được giải nhất thì cảm giác như vẫn còn thiếu một chút nữa.
Phù phù!
Tôi đứng tựa lưng vào tủ lạnh, vì không lần ra phương hướng nên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trong phút hoảng hốt, hình ảnh mẹ lại xuất hiện bên cạnh tôi…
"Muốn ăn gì nào? Để mẹ nghĩ xem, Ái Ni của chúng ta thích ăn mỳ Ý nhất, buổi tối mẹ sẽ làm mỳ Ý, thế nào?"
"Để thưởng cho Ái Ni của chúng ta, đương nhiên phải làm món sở trường của mẹ rồi."
"Đương nhiên là sẽ rất ngon, vì mẹ làm cho Ái Ni ăn mà."

"Làm cho Ái Ni…", tôi bất chợt nghĩ ra điều gì đó.
"Đang làm gì vậy?", Thôi Hy Triệt vừa về đến nhà, hỏi bằng chất giọng lạnh như băng.
"…", tôi sững người nhìn anh ta, chưa trả lời ngay được.
"Vì soa không trả lời tôi?", Thôi Hy Triệt đang định đi về phía tôi, cánh tay bất chợt bị một bàn tay nhỏ nhắn chặn lại, "Edward, nghe nói anh có hầm R*ợ*u riêng, không mời em uống một ly à?"
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta nhìn một lần không thể nào quên. Chiếc váy đầm đỏ rực ôm sát người càng khiến làn da trắng hơn, đôi mắt không e ngại, mê đắm nhìn thẳng vào Thôi Hy Triệt.
Ha ha, Hy Triệt lạnh lùng, khắc nghiệt đó bắt đầu chơi cái trò săn gái đẹp này từ bao giờ thế nhỉ?
Lẽ nào…
Có lẽ Thôi Hy Triệt cảm nhận được một chút không vui trong mắt tôi, anh ta nở nụ cười vẹo vọ, ôm lấy ngang lưng cô gái đẹp tuyệt kia.
Anh ta định làm gì?
Tôi nhìn động tác của anh ta trong căng thẳng. Gần như nín thở.
Thôi Hy Triệt từ từ áp sát mặt cô gái đó, đôi môi hoàn mỹ của anh ta khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.
Khỉ gió!
Một mũi tên xé gió lao tới, cắm phập vào trái tim tôi một cách không thương tiếc.
Cảnh tượng anh ta đặt nụ hôn trên má cô gái đó cứ phát đi phát lại trong đầu tôi.
Thời gian bỗng chốc bay ngược trở lại với tốc độ cực nhanh, đêm hôm đó cùng ngắm sao ở La Đồ, Hy Triệt khẽ khàng hôn tôi… Còn giờ đây, trong tầm mắt của tôi, anh ta đang hôn một người con gái khác.
Phù phù phù…
Ký ức và hiện tại không ngừng đan xen lẫn lộn, tôi siết chặt bàn tay lại.
Đau, vì sao vẫn còn cảm thấy đau? Chẳng phải là hận anh ta hay sao?
"Anh thật là ấu trĩ, anh có biết không? Muốn trả thù thì trực tiếp trả thù đi, đừng có dùng những cách thức trẻ con đó, như vậy chỉ khiến tôi thấy anh thật là ngớ ngẩn!", mắt tôi đã không còn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chờ đến lúc màn sương dày đặc đó từ từ tan đi, tôi mới phát hiện ra cô gái xinh đẹp đó đã đi, còn Thôi Hy Triệt đang ở rất gần tôi.
Tôi trợn tròn mắt, vội vàng lùi lại.
Thôi Hy triệt đưa tay lên nắm chặt lấy hai vai tôi: "Ngớ ngẩn à? Vẫn còn mạnh mẽ hơn đồ ૮ɦếƭ nhát như cô! Vì sao cô không có một chút hối hận nào với tôi? Để tránh khỏi nỗi đau mà sự phản bội của cô gây ra, tôi đã phải chạy trốn suốt 5 năm. Thế nhưng sau 5 năm trời phiêu bạt tôi vẫn quay về đây. Tại sao khi gặp lại, cô lại hận tôi công khai ra mặt như thế? Là vì Chân Ni hay sao? Rắc rồi của Chân Ni không phải là do tôi tạo ra, cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô hoàn toàn không nhất thiết…"
"Không…", tôi mất hết sự bình tĩnh, lắc đầu trong nỗi kinh hoàng.
Ánh sáng trong đáy mắt Hy Triệt hệt như ánh sao trong miền ký ức, dù đã bao nhiêu năm qua, nhưng tôi vẫn nhớ như in vẻ đẹp làm lay động lòng người đó.
Dù là hận, nhưng vẫn yêu.
"Đừng có nói là cô đã quên quá khứ giữa chúng ta, đừng nói là cô không có tình cam với tôi, đừng có nói là cô vốn chưa hề thích tôi… Tất cả đều là những lời nói dối, tôi biết, tất cả đó đều là những lời nói dối, nếu không thì vừa rồi vì sao cô còn cảm thấy đau lòng? Mắt cô đang đau chắc! Nếu như cô quả thực đã quên đi, tôi sẽ khiến cho cô nhớ lại". Nói dứt lời, Thôi Hy Triệt đã ghé sát môi vào tôi.
Tôi hoảng hốt giằng co, hai cánh tay đau buốt, thế nhưng không thể nào…
Không được đến gần!
Hễ mà anh đến gần, tôi sẽ càng đánh mất bản thân mình.
"Bỏ ra! Bỏ ra! Không!" cơ thể tôi bỗng nhiên sản sinh ra một nguồn lực mạnh mẽ, giận dữ đẩy thẳng anh ta ra. Nước mắt lã chã tuôn rơi như nước lũ phá tung con đê ngăn lại, "Đúng! Tất cả điều anh nói đều đúng! Tôi không hề quên đi quá khứ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc