Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 74

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ranh giới của số mệnh luân hồi
Buổi họp báo tại khách sạn quốc tế Thiên Hoa.
Đại sảnh rực rỡ ánh đèn, huy hoàng tráng lệ. Trên các vách tường của mái nhà hình tháp đều khắc những bức hình của các thánh thần.
Máy ảnh của phóng viên đều chiếu thẳng vào một người thanh niên giống hệt một vị thần – Thôi Hy Triệt.
"…Tôi sẽ đầu tư vào Thiên Ảnh 100 triệu euro, biến nó thành một công ty đào tạo ngôi sao hàng đầu ở trong nước thậm chí là châu Á. Một tháng sau, công ty giải trí Thiên Ảnh sẽ phục hồi hoạt động, cuộc khủng hoảng đầu tiên này không thể khiến Thiên Ảnh bị hủy diệt, mà sẽ thúc đẩy Thiên Ảnh đạt được những thành tựu lớn hơn…"
Giọng nói lạnh lùng mang theo một vẻ cao quý tơi mức ngạo mạn.
Thôi Hy Triệt nhìn đám phóng viên đứng trước mặt mình, sau khi kết thúc bài phát biểu ngắn gọn, đôi môi khẽ nhếch lên trước ống kính, không thể nhận ra bất cứ cảm xúc gì trong đôi mắt màu xanh sâu thẳm như vực nước ấy.
"Xin hỏi vì sao anh lại đưa ra quyết định này?"
"Là một thương nhân, vì sao anh lại làm trái với các nguyên tắc nhất quán trong kinh doanh?"
"Nghe nói đang có người bí mật thu mua cổ phiếu của Thiên Ảnh, có phải là anh không?"

Thấy Thôi Hy Triệt tuyên bố xong liền đi ra, đám phóng viên lập tức bám theo tuôn ra một đống những câu hỏi đầy nghi vấn. Tuy nhiên Cam Trạch Trần đã bảo vệ Thôi Hy Triệt nhanh chóng thoát khỏi đám đông đó, còn tốp vệ sĩ thì che chắn đám phóng viên đằng sau chặt đến nỗi giọt nước cũng không lọt qua được.
Chiếc Porsche màu đỏ chạy êm như ru, không khí vì thế ma càng trở nên tĩnh lặng.
"Bố Mộ Ái Ni hiện giờ vẫn khỏe chứ?", Thôi Hy Triệt đột nhiên hỏi.
"Bố?", Cam Trạch Trần khó khăn lắm mới phản ứng được trước câu hỏi đó, lắc đầu như thể lên đồng, "Sao tự nhiên lại hỏi câu này?"
Thôi Hy Triệt chau mày, bên tai vang lên giọng nói của Ái Ni
"Anh đang chờ để được thưởng thức cảnh tôi đau khổ đến mức không muốn sống nữa ư? Trước tiên là bố tôi, bây giờ đến lượt em gái tôi, liệu có phải là sau đó sẽ đến tôi? Không… chúc mừng anh, Thôi Hy Triệt, anh đã làm được rồi đấy."
Bố của Ái Ni? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Không có gì", một chút nghi ngờ lóe lên trong đầu Thôi Hy Triệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ tò mò lồ lộ trên mặt Cam Trạch Trần, anh lại tìm cách che giấu, "Đã tìm được ra ai là người đang mua cổ phiếu của Thiên Ảnh chưa?"
"Chưa. Triệt, mình cũng rất hiếu kỳ muốn biết kẻ nào lại cũng ngốc như cậu. Cậu không cảm thấy việc đầu tư vào một công ty sắp đóng cửa quả thực là một việc lãng phí thời gian và tiền bạc hay sao?", Cam Trạch Trần nhún nhún vai.
Thôi Hy Triệt không trả lời, dùng ánh mắt để biểu thị rằng Trạch Trần vừa nói ra những lời thừa thãi.
"Ha, nhất định là đúng như lời mình từng nói rồi, Thôi Hy Triệt, cậu vẫn thích em yêu của mình, thế nên mới muốn giúp em gái cô ấy…"
"Thay đổi đi!", Thôi Hy Triệt đột nhiên lớn tiếng.
"Ưm? Cái gì?"
"Lần sau mà còn nghe thấy cậu gọi cô ấy là "em yêu", mình sẽ vứt cậu vào cái đống bạn gái mà cậu từng rũ bỏ đấy, mặc kệ họ giải quyết!", giọng nói của Thôi Hy Triệt nghe rất nhẹ nhưng lại khiến Trạch Trần cảm thấy một nỗi sợ không gọi được tên.
"Mình có rũ bỏ đâu, đều là mình bị họ đá mà không rõ nguyên nhân được chưa nào? Oa, cậu chuyển chủ đề nhanh thật, chứng tỏ cậu thích em… Ái Ni…", chữ "em yêu" Cam Trạch Trần định nói ra nhưng lại nuốt ngược vào trong vì bị ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của Thôi Hy Triệt uy hiếp.
"Sau khi tiếp nhận Thiên Ảnh, tất cả mọi case của Chân Ni đều do cậu phụ trách. Trước mắt hãy để cô ta nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sau đó lựa chọn công việc phù hợp mà giao. Xác định cô ta không phải là một diễn viên cấp 1 ở châu Á, mà là ngôi sao hạng đỉnh."
"Không thể nào chứ, Triệt. Người như Mộ Chân Ni khó làm lắm, mình thì không muốn công việc ngày nào cũng trong tình trạng hỗn loạn."
"Đây là công việc."
"Nhưng mà, Triệt…"
Thấy dấu hiệu chứng tỏ Thôi Hy Triệt không có ý định thay đổi chủ ý, Cam Trạch Trần đành thu lại câu muốn nói, những ngày tiếp sau đây chắc là the hồ bận túi bụi lên rồi.
Bầu trời vẫn u ám cuối cùng đã bắt đầu sáng dần lên, những cánh chim lượn vòng trên không trung sau đó lao vút vào những đám mây trắng xóa.
Thôi Hy Triệt cắn chặt môi, tâm trạng hơi hốt hoảng.
"…Thôi Hy Triệt, cậu vẫn thích em yêu của mình…"
Có thật thế không?
Anh vẫn còn thích Mộ Ái Ni?
Khi nghĩ đến điều này, trái tim bỗng dưng đập dồn dập vì câu trả lời.
Trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng hôm Mộ Ái Ni đến nơi ở của Thiên Diệp, còn cả cảnh tượng nhếch nhác khi gã con trai say R*ợ*u đó áp sát vào mặt cô, cặp lông mày anh bất giác chau lại.
Bây giờ chắc Mộ Ái Ni đã chuẩn bị dọn vào ở trong biệt thự rồi nhỉ?
Cô đã chấp nhận làm quản gia cho anh, vậy thì cô nhất định sẽ tuân thủ lời cam kết, không hiểu vì sao Hy Triệt lại thấy tự tin như vậy. Nhưng anh chẳng phải cũng từng vì tin tưởng Mộ Ái Ni yêu mình, nên phải đã chịu một sự đả kích lớn chưa từng có đấy sao.
"Gọi điện cho Ngải Đạt, xác nhận xem Mộ Ái Ni đã dọn đến biệt thự hay chưa", Thôi Hy Triệt dặn dò Trạch Trần bằng giọng lạnh tanh.
"Yên tâm đi, em.. Ái Ni sẽ không lừa cậu đâu", thay đổi cách xưng hô thật khó quá, Cam Trạch Trần bực bội nghĩ.
"Cô ta đã không còn đủ tư cách để có được sự tín nhiệm của mình", trong đáy mắt Thôi Hy Triệt là màu xanh sâu thẳm khiến người ta không thể nào đoán được điều gì.
**
"…Tại buổi họp báo diễn ra tại khách sạn quốc tế Thiên Hoa, chàng trai quý tộc thần bí của nước Pháp Edward đã đưa ra đáp án về việc mua lại công ty giải trí Thiên Ảnh… đầu tư một khoảng tiền lớn với niềm tin rằng Thiên Ảnh sẽ lập tức thoát khỏi tình trạng tồi tệ như hiện nay, còn "Công chúa Thiên Ảnh" Mộ Ái Ni vẫn ở lại Thiên Ảnh trên danh nghĩa người nắm giữ cổ phần lớn thứ hai của công ty, giá trị của cô đã ngay lập tức tăng lên con số đáng kinh ngạc… Việc làm đại diện quảng cáo sẽ được tiếp tục. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm và theo dõi diễn biến tất cả các thông tin liên quan đến Edward."
Tôi kéo chiếc va li chuẩn bị đi đến nhà Hy Triệt, khi qua quảng trường đông nghịt người, chợt nghe thấy tin tức về công ty Thiên Ảnh phát trên truyền hình. Ngước mắt lên lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh giá của Thôi Hy Triệt trên màn hình kỹ thuật số khổng lồ.
Trái tim tôi bỗng nhiên co thắt lại, bộ não bị những mảng ký ức dày đặc như cát phủ kín, không thể nào dừng lại được.
Bởi vì.. luôn luôn có một khoảng trống.
Tôi lẳng lặng đến tòa biệt thự nhà Thôi Hy Triệt, khi nhận lấy hành lý trong tay tôi, Ngải Đạt nhìn rất chăm chú hệt như lần đầu trông thấy tôi vậy.
"Hóa ra là thế này đây…", Ngải Đạt có vẻ hơi thất sắc.
"Gì kia?", tôi khẽ khàng hỏi.
"Ha ha, là dáng hình mà anh ấy luôn cất giấu trong trái tim mình", Ngải Đạt bật cười.
"Ưm?" Anh ấy? Anh ấy là ai?
Tôi nhướng mày lên, tỏ vẻ không hiểu lắm. Vẻ mặt Ngải Đạt mang đầy ý vị sâu xa, không trả lời, nhưng khi đưa tôi lên đến phòng, chị ấy lại nhắc đến Hy Triệt.
"Chị đã kể với em chưa nhỉ? Khi học ở bên Pháp, chị là bạn cùng lớp Hy Triệt. Trong đám đông anh ấy luôn khiến cho người ta rất dễ nhận ra, sau đó không thể nào rời mắt đi được. Thế là chị thổ lộ tình cảm với anh ấy", khi đó trong giọng nói của Ngải Đạt không có chút gì tỏ vẻ trải đời, một tình yêu hơi mang màu chua chát hiện lên trong mắt.
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Hy Triệt ở nước ngoài, bất giác đôi môi hơi mím lại.
Chính xác. Dù là trong một đám đông nam thanh nữ tú, nhưng Thôi Hy Triệt vẫn giống như một vị thần được vầng hào quang tỏa sáng trên đầu, như một vị vương tôn chẳng thèm để ý đến tất cả những kẻ đang phủ phục dưới chân mình.
Giống như một thiên thần không thể nào phạm đến.
5 năm qua, chắc anh ta sống ở nước ngoài rất ổn?
"Chắc chắn luôn là một nhân vật đầy tiếng tăm trong trường phải không?". Khi còn học trung học, anh ta đã như vậy.
"Có lẽ là vậy, nhưng chắc chắn là một người gây nhiều tranh cãi nhất."
"Tranh cãi?" Người quá bắt mắt thì luôn luôn gây ra nhiều vấn đề, thực sự tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy.
Ngải Đạt nói như tự giải thích với mình: "Hồi đó Edward nhập học với điểm số thấp nhất toàn trường, trong khi điểm số đó cơ bản không thể nào được nhà trường chấp nhận. Trong trường luôn luôn xì xào bàn tán chắc chắn nhà trường đã bị áp lực từ bên ngoài nên mới đặc cách nhận Edward vào học. Nhưng chị thì vẫn luôn tin rằng lãnh đạo nhà trường biết rõ thực lực của Edward. Bất kể lời đồn đại nào khi đối diện với Edward thực sự đều trở nên nhợt nhạt, chẳng phải sao?"
"Điểm số thấp nhất?" Sao có thể thế được? Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Em đoán xem là bao nhiêu? Chị tin rằng những người biết Edward đều không đoán được", Ngải Đạt hỏi tôi với vẻ rất tự tin.
Tôi lắc lắc đầu.
"0 điểm". Khi Ngải Đạt chuẩn bị trả lời, tôi đã thầm đoán trong lòng giới hạn của điểm số thấp nhất, nhưng khi nghe câu trả lời của chị ấy, tôi vẫn buộc ra một tiếng kêu kinh ngạc nhưng khẽ khàng tới mức không ai nghe thấy.
0 điểm? Không thể nào!
Việc này làm sao có thể xảy ra với một học sinh thuộc hàng thiên tài như Thôi Hy Triệt chứ?
"Thật khó khiến người ta tin được, nhưng chính xác là điểm 0."
"Vì sao lại thế?", tôi nén giọng hỏi.
Ngải Đạt bật cười: "Chị cũng đã từng hỏi Edward điều này, nhưng anh ấy hỏi lại chị, kiếp người có thể giống như vòng tròn của số 0 đó, bất luận là đi xa đến thế nào, cũng vẫn quay về điểm bắt đầu, cũng vẫn gặp lại người vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình không?"
Trái tim tôi bỗng mất nhịp nhảy loạn lên, nhưng ánh mắt cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn ra phía cái bể bơi xanh biếc như lục bảo.
Điểm thi bằng 0? Là tại tôi sao?
Không, hoặc chỉ là anh ta muốn giễu cợt tôi một cách sâu sắc hơn, bởi vì anh ta dù có thi được điểm 0 vẫn có thể khiến bao nhiêu người ngưỡng vọng.
"Lần này Edward về đây, sau khi gặp em, chị có thể cảm nhận rõ rằng anh ấy không còn là Edward mà chị từng biết nữa", Ngải Đạt ngập ngừng một chút, sau đó nói từng từ, "anh ấy lại là Thôi Hy Triệt!"
Ánh mắt tôi đột ngột trở nên lạnh lùng, mỉm cười cao ngạo: "Bất kể anh ta là Edward hay là Thôi Hy Triệt đều chẳng có một chút liên quan gì đến em hết."
Ngải Đạt hơi sững người vì phản ứng của tôi, thấy chị ấy như vậy, tôi nhìn thẳng vào mắt, cười lạnh nhạt: "Khi nào có thời gian chị nói với anh ta, tòa biệt thự này đã rất đẹp rồi, cái bể bơi đó… thật dư thừa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc