Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 52

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Đôi cánh gãy của chim thiên đường
Trong thời tiết lạnh giá của ngày đông, những người đi ngoài đường run rẩy lập cập quàng đôi tay xoa xoa vào hai bên vai, giống hệt những con mèo lang thang vì không tìm thấy nơi nào để trú ngụ nên kêu lên những âm thanh đầy ai oán.
Miao…
Nhẹ hợt như có như không.
Nhưng tôi lại rất thích tiết trời lạnh giá, quấn chặt chiếc khăn len màu đen xung quanh cổ, những Ng'n t đông cứng có màu tường vi giống hệt những bông hoa đang nở trong bầu không ấy. Nếu lúc này có tuyết rơi, vừa hay có thể đón lấy những bông hoa tuyết trắng nhẹ như bông.
Sắp đến nhà rồi, phía trước là ngôi nhà mới của tôi.
5 năm trước, sau khi bố qua đời vì sự kiện đó, dì Quách lập tức bỏ rơi tôi và Chân Ni, đồng thời cuốn gói hết mọi tài sản trong nhà ra đi. Sau đó, tôi dọn đến sống ở đây.
Cửa sổ tầng 2 vừa vặn đối diện với một tấm biển quảng cáo dựng thẳng đứng, trên đó quảng cáo một sản phẩm chăm sóc da với hàng chữ:
"Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm."
"Mộ Ái Ni", một giọng nói kéo dài âm cuối quen thuộc cất lên gọi tên tôi.
Trong bầu không lạnh giá tới mức gần như làm đóng băng tất cả, một ánh nắng mặt trời rực rỡ bất chợt chiếu rọi vào thế giới của tôi, ngàn vạn đóa hoa nở trái mùa rộ lên không gì ngăn được, một hương vị trong mát của biển cả giữa ngày hè tràn ngập trong khứu giác.
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hạ Nhạc Huyên. Đúng lúc đang định cất tiếng chào, đột nhiên nghe thấy tiếng Thiên Diệp kêu lên giận dữ trong phòng: "Hạ Nhạc Huyên, lạnh ૮ɦếƭ mất, mau đóng ngay cửa sổ vào."
"Ha ha, em không đóng đấy, anh làm gì được nào", Hạ Nhạc Huyên cười đắc ý.
"Nếu em không muốn lập tức trở thành kẻ lang bạt không nhà cửa thì anh khuyên em nên nghe lời."
"Xấu xa, thật biết cách đe dọa người khác…"
…..
Năm thứ hai Đại học, Hạ Nhạc Huyên bất chấp sự phản đối của bố, nhất quyết ra nước ngoài du ngoạn một mình, có khi cả năm cũng không về lấy một lần. Thế nhưng dù đã qua lâu như vậy rồi, cô ấy và Thiên Diệp vẫn giữ nguyên bộ dạng như có mối thù thiên kiếp, hễ nhìn thấy nhau là cãi cọ.
Tôi vừa về đến cửa, một bóng người đã lao ra ôm chầm lấy, nũng nịu với vẻ đáng thương: "Ái Ni, Thiên Diệp lại bắt nạt mình rồi."
"Tớ có quen cậu không nhỉ?", không quen với kiểu biểu lộ cảm xúc thế này, tôi từ từ đẩy cô ấy ra.
"Mộ Ái Ni!", Hạ Nhạc Huyên trợn trừng mắt, kêu lên với vẻ bất mãn.
"Người châu Phi ở đâu tới thế nhỉ?", tôi mím môi cười.
Hạ Nhạc Huyên trong mắt tôi gầy đi nhiều, dù các nét quen thuộc trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu vẫn thế, nhưng nước da vốn trắng trẻo đã trở thành một màu nâu khỏe khoắn.
"Ha ha ha ha, Hạ Nhạc Huyên người châu Phi? Khục khục khục… đúng là giống thật", Thiên Diệp đứng một bên vừa ho vừa cười.
"Tâm trạng hai người đều đang vui vẻ nên bắt nạt tôi chứ gì! Thật khiến người ta bị tổn thương, lâu như thế rồi mới gặp nhau, hai người quên tôi thật là mất hết lương tâm." Hạ Nhạc Huyên hùng hổ ngồi phịch xuống ghế salon.
"Quên cậu và mất hết lương tâm thì có liên quan gì đến nhau. Tuy nhiên…. Hạ Nhạc Huyên, đón chào cậu trở về". Khi Hạ Nhạc Huyên còn đang ngây ngất hưởng thụ niềm xúc động do câu nói của tôi mang lại, tôi nghi hoặc nhìn sang Thiên Diệp: "Anh bị cảm rồi phải không?"
"Ưm… vì hôm qua anh và em đắc tội với tên Hạ Nhạc Huyên đó, nên hôm nay sau khi ra khỏi sân bay, cô ấy đặc biệt đãi ngộ, bắt anh đưa đi khắp mười mấy cái siêu thị lớn nhỏ chơi. Sau đó lại còn lấy lý do bị bố bắt đi xem mặt, kiên quyết không chịu về nhà, chuyển hết hành lý đến đây rồi", Thiên Diệp nói với vẻ ấm ức.
"Liệu có nặng lắm không? Nhà em có thuốc cảm cúm đấy."
"Không cần đâu, đợi chút nữa ăn một bát canh nóng là khỏi thôi. À, hôm nay anh đã chuẩn bị một bữa trưa cực ký thịnh soạn, ha ha!"
Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp với tôi, còn Hạ Nhạc Huyên cho đến lúc đó vẫn ngồi im chợt bĩu bĩu môi, nói: "Ngứa mắt."
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thiếu tự nhiên, thấy tấm biển quảng cáo dựng trên cao. Từ đây nhìn ra đó, mấy chữ "Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm" càng trở nên rõ rệt. Ánh mắt Hạ Nhạc Huyên hơi sẫm lại, sau đó bất chợt nhớ ra điều gì đó, thốt lên kinh ngạc:
"Mộ Chân Ni!"
"…", tôi và Thiên Diệp nhìn cô ấy không biết nói gì, sao tự nhiên lại gọi toáng tên Chân Ni lên một cách ngạc nhiên như thế chứ?
"Tấm biển… Nữ minh tinh trên tấm biển quảng cáo đó là Chân Ni đúng không?"
Nghe Hạ Nhạc Huyên hỏi tôi lại nhìn ra ngoài tấm biển quảng cáo, bức họa đó đẹp như trong truyện cổ tích, còn câu quảng cáo thì nghe hay nhưng đầy vẻ u buồn.
Ai sẽ là người chờ đợi ai suốt một cuộc đời đây?
Tôi lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Thiên Diệp, lòng chợt ấm lại.
Rốt cuộc vẫn còn Thiên Diệp…
Vẫn còn Thiên Diệp…
"Em thừa lời quá, mau ra chuẩn bị ăn cơm đi, có gì muốn hỏi thì ăn xong hãy hỏi", Thiên Diệp đi vào phòng ăn, trên bàn đã bày đầy những món đồ nhắm tỏa ra mùi thơm ngon.
"Chờ một chút, còn quà tặng cho hai người nữa", Hạ Nhạc Huyên lấy từ trong chiếc va li to đùng ra hai chiếc túi giấy nhỏ xinh, vứt cho chúng tôi.
"Vỏ ốc…", khóe miệng Thiên Diệp hơi nhếch lên.
"Em đã tìm rất lâu tại các cửa hàng ở Maldives mới được đôi ốc này đấy. Người ở đó nói, vỏ ốc màu tím rất hiếm thấy." Nói xong, Hạ Nhạc Huyên hít sâu một hơi, "Oa, làm cho em lại nhớ đến hương vị của biển Maldives, làn gió biển mát mẻ, rặng san hô tuyệt đẹp, bãi cát trắng mềm mịn, những con cá nhiệt đới đáng yêu…. Lại còn hễ mở cửa sổ là đã có thể nhảy ngay vào làn nước biển xanh trong vắt…"
"Thôi đừng có mà đắm say ngây ngất một mình nữa đi, lần này về chắc sẽ không đi nữa chứ?"
"Cũng chưa biết được. Ước mơ của Thiên Diệp là đàn piano, ước mơ của cậu là mở một cửa hiệu điểm tâm, ai bảo ước mơ duy nhất của mình là được sống ở khắp nơi trên thế giới chứ! Thế giới quả là rộng lớn, e rằng phải mất cả cuộc đời mới thực hiện được điều đó", Hạ Nhạc Huyên nở nụ cười đầy thỏa mãn, "Mình muốn vừa làm việc vừa được sống với ước mơ của mình, mỗi ngày đều qua đi trong vui vẻ, quan trọng hơn là mình không bị bố mình bắt tập Taekwondo nữa, ha ha!"
Tôi cười bình thản: "Có thể sống cuộc sống mà mình mơ ước lúc nào cũng là niềm hạnh phúc chân thực nhất."
"Hiện giờ có thể cùng hai người chia sẻ những món ăn thơm ngon hấp dẫn này, đối với anh chính là niềm hạnh phúc giản dị nhất rồi, ha ha", Thiên Diệp nói nhẹ nhàng
"Này, hai người kẻ tung người hứng ghê quá, mình chưa ăn đã thấy no rồi", Hạ Nhạc Huyên xát xát cánh tay vào bụng, làm bộ dạng như buồn nôn. Cô ấy đi đến trước mặt Thiên Diệp, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải một lượt.
"Cô không phải đang chọn thịt ở chợ đâu, tiểu thư ạ. Ánh mắt nhìn đừng có hung dữ thế có được không?", Thiên Diệp hoảng sợ lùi về phía sau.
"Yên tâm đi, cơ thể anh rất ổn, chẳng thừa tí thịt nào để có thể cắt ra nấu ăn cả", Hạ Nhạc Huyên nhìn hồi lâu rồi mới xoa cằm nói nghiêm túc: "Xem dáng vẻ của anh thì vẫn được đứng trong top đẹp trai."
"Ha ha, bây giờ anh nên buồn hay vui vì lời khen ngợi của em đây?"
"Thời gian sống ở đây em sẽ cộng tác với kênh du lịch để quay mấy bộ phim về lữ hành, hiện đang thiếu một nhân vật nam, xem ngoại hình của anh thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, thôi thì để anh đến làm giúp em một tay vậy", Hạ Nhạc Huyên vỗ vỗ vai Thiên Diệp với dáng vẻ vừa trao cho anh trọng trách.
"Rõ ràng là em nhờ anh giúp, sao bỗng nhiên lại trở thành em gia ơn cho anh thế. Đối với "ơn tình" này, anh phải từ từ tiêu hóa, nếu không tiêu hóa được thì em đành tìm người khác vậy nhé."
"Ái Ni, cậu cũng rất hy vọng được nhìn thấy Thiên Diệp xuất hiện trước ống kính đúng không? Cậu xem Chân Ni rất ăn ảnh đấy, thực ra nói không chừng Thiên Diệp lên hình chắc giống hệt con lợn", Hạ Nhạc Huyên kéo tay tôi, rõ ràng là ám thị tôi cùng một chiến tuyến với cô ấy.
"U&m, Thiên Diệp, để chứng minh anh lên hình không hề giống lợn, vậy thì anh nhận lời cô ấy đi." Tôi đi đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn đăm đắm ra phía đằng xa.
Ở ranh giới giữa trời và đất, từng trảng hoa thiên điểu đang nở rộ, theo truyền thuyết đây là loài hoa mà hoàng hậu Sophia Charlotte, người vợ được vua Anh hồi thế kỷ XVIII George đệ nhị sủng ái, cực kỳ yêu thích. Từ đằng xa nhìn lại, những bông hoa ấy phảng phất giống một đàn chim đang bay theo gió.
Vậy thì đích đến của chúng phải chăng là nơi được gọi là hạnh phúc?
Trên tấm biển quảng cáo đập ngay vào tầm mắt vẫn là khuôn mặt tuyệt đẹp đang chìm trong giấc ngủ say của Chân Ni. Màu xám tro u buồn mà bầu trời đang chất chứa lọt vào mắt tôi từng mảng lớn…
Cả tôi và Chân Ni chẳng ai có đôi cánh của chim thiên đường, vì thế nên chỉ có thể đứng nơi xa để nhìn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc