Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 49

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ảo ảnh trên làn nước biếc
5 năm sau. Số 13 đường Tây Phiên, thành phố Mễ Á.
Ánh nắng mặt trời mùa đông ghé qua khung cửa sổ nhỏ xinh của tiệm bánh ngọt Queen, chiếu xuống vô vàng những ánh sáng thuần khiết nhưng buồn man mác. Màn khói trắng mờ ảo trước mắt ấy giống hệt một tấm lụa mỏng vô cùng xa hoa, khiến người ta phải ngạc nhiên về vẻ đẹp của nó.
Trong màn khói sáng mỏng manh ấy, anh chàng đẹp trai Tư Sâm đang chăm chú vào làm chiếc bánh ga tô pho-mát. Chiếc áo trắng tinh anh mặc trên người được dệt bởi những sợi ánh sáng êm dịu và lấp lánh như ngọc trai, làm người đối diện phải chói mắt mải không thôi.
Anh ta chợt hỏi tôi bằng giọng nói ấm trầm: "Ái Ni, em có biết pho-mát được làm từ đâu không?"
Tôi nhún nhún vai, tỏ ý rằng mình không biết.
Việc bây giờ tôi đang quan tâm hơn cả là cách thức làm bánh ga tô pho-mát. Nhìn chiếc bánh vô cùng hấp dẫn, tôi hít sâu một cái, mùi thơm tuyệt vời ngập tràn trong khứu giác.
"Truyền thuyết kể rằng có một người du mục để đi tìm người vợ bị mất tích trong sa mạc, đã mang theo một bình sữa tươi lên đường. Mấy ngày mấy đêm liền, anh ta kiên quyết không uống một ngụm sữa nào, vì biết rằng hiện giờ vợ mình đang rất cần một chút sữa. Cho đến khi không còn đủ sức lực để đi tiếp nữa, anh ta bất chợt nhìn thấy một ốc đảo xinh tươi, còn người vợ thì đang nằm mê mệt bên hồ nước trong ốc đảo. Người du mục cố gắng làm cho vợ tỉnh dậy, nhưng cả hai người vì đã quá yếu nên chỉ còn cách nằm nguyên tại đó chờ ૮ɦếƭ. Khi ấy, người du mục chợt nhớ đến chỗ sữa mình mang theo trong chiếc bình da, nên đã mang ra để hai vợ chồng cùng chia sẻ lần cuối, không ngờ rằng sữa trong bình đều đã vón thành cục, trở thành pho-mát. Nhờ có chỗ pho-mát này mà cả người du mục lẫn vợ anh ta đều lấy lại được khí lực và sức khỏe, cuối cùng đã thoát ૮ɦếƭ…"
Sau khi kể xong, Tư Sâm nhìn thẳng vào tôi với vẻ nghiêm túc, con ngươi màu hổ phách chợt trở nên sâu hút, ánh mắt tràn ra như nước. Khi anh ta định nói tiếp, chợt một tiếng "vù vù" trong không trung kèm theo luồng sáng trắng xoẹt qua cắt đứt ý định này.
Tư Sâm nghiêng đầu, một chiếc phi tiêu màu đen liền sượt qua mang tai anh rồi cắm phập vào chiếc tủ bếp bằng gỗ phía sau, còn người phóng phi tiêu thì chỉ bình thản nhướng nhướng cặp lông mày, than thở với vẻ đầy tiếc nuối: "Lại lỡ tay rồi, heiz."
"Uyển Lỵ Hương, cái đầu của tôi là đích phóng phi tiêu hả?", Tư Sâm bỗng chốc mất hết phong độ vốn có, tức giận gầm lên.
"Chỉ là tôi không muốn nghe anh tiếp tục dùng những câu chuyện vô vị đó để lừa gạt một đứa con gái "vô-tri" thôi", Uyển Lỵ Hương lọc cọc đôi giày cao gót màu đỏ đi đến phía trước tủ bếp, nhưng ngón tay dài thon thon rút chiếc phi tiêu ra với đầy sức mạnh.
Làm ra vẻ tình cờ, chị ta liếc tôi bằng ánh mắt hơi thù nghịch, sau đó chuyển đến khuôn mặt vẫn còn đầy phẫn nộ của Tư Sâm.
"À ừ thì đối với một bà già như cô đây, Ái Ni đương nhiên là một cô gái tràn đầy sức thanh xuân rồi", Tư Sâm cười giễu Uyển Lỵ Hương.
"Tư Sâm ૮ɦếƭ tiệt, cái đồ trai lơ nhà anh, thế nào cũng có một ngày tôi băm xác anh ra thành trăm mảnh", Uyển Lỵ Hương như bị giẫm trúng chỗ đau nhất, ánh mắt chị ta nhìn về phía Tư Sâm như lưỡi dao sắc lẹm.
"Tôi có trai lơ với chị đâu, mẹ già Lỵ Hương…"
"*** ! Mẹ già này hôm nay nhất định phải đánh nhau một trận với người."

Đột nhiên, trong không gian hẹp ấy phủ đầy "khói S***g", tôi vội vàng chuyển cái bánh ga tô pho-mát ra khỏi chiến trường.
Uyển Lỵ Hương là chủ tiệm bánh ngọt Queen, một phụ nữ có thân hình mỹ miều, 30 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Cá tính dám yêu dám hận khiến chị ta trở thành một con người mang đầy màu sắc truyền kỳ trong con mắt khách hàng. Nghe nói chị ta thông thạo mười mấy thứ tiếng ngoại ngữ, những nơi đã từng đi qua chắc phải đến nửa trái đất. Còn Tư Sâm là một chuyên gia về điểm tâm thuộc hàng số 1 trong giới điểm tâm, đồng thời cũng là đầu bếp chính của tiệm bánh ngọt Queen, cá tính rất thoải mái, hơi lăng nhăng một chút, nhưng hễ lần nào gặp phải Uyển Lỵ Hương, khí chất đàn ông vốn không có đối thủ đó lại bay đi đâu hết sạch. Có thể dùng câu kinh điển này để hình dung về bọn họ: không phải oan gia không họp mặt.
Tôi nếm thử một miếng pho-mát trên bề mặt bánh ga tô. Ưm, ngoài vị ngọt thơm tuyệt vời, còn có một hương vị khiến người ta thấy lòng rung động. Thế nhưng không hiểu vì sao vẫn với những trình tự đó, hương vị chiếc bánh mà tôi làm ra lại kém xa như thế?
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ? Không biết tôi bỏ sót mất chi tiết nào đây?
Khi ấy cuộc chiến giữa Uyển Lỵ Hương và Tư Sâm đã tạm thời lắng xuống, mỗi người dựa lưng vào một góc tường thở hổn hển.
"Có phải là… cảm thấy bánh anh làm vẫn ngon hơn không, ha ha…", Tư Sâm chú ý đến biểu cảm của tôi, nói với vẻ hơi đắc ý.
Tôi đang chuẩn bị trả lời thì bị Uyển Lỵ Hương ςướק mất cơ hội: "Xì, những thứ anh làm chẳng qua là hợp với khẩu vị của số ít khách hàng mà thôi, nếu không thì tôi tự nhiên bỏ ngàn ấy tiền ra để thuê một gã tứ chi phát triển như anh làm gì hả."
"Uyển Lỵ Hương! Nếu không phải Ái Ni vẫn còn ở đây chịu sự ngược đãi của bà, thì tôi đã cuốn gói biến từ lâu lắm rồi."
"Vèo"
Lần này thứ bay xoẹt qua gần đầu Tư Sâm là một con dao gọt trái cây sắc lạnh.
Chiến tranh lại sắp sửa bùng phát lần thứ hai.
Tôi cúi đầu gằn giọng nói một tiếng: "Đủ rồi."
Hai người đang suýt nữa thì tiếp tục quấn lấy nhau bỗng nhiên như hóa đá.
Trong thời gian hơn nửa năm trời tôi làm việc ở đây, những trận đấu giống hệt trò game Thế giới đại chiến này diễn ra như cơm bữa. Nếu như chỉ có hai người họ đánh lộn thì mặc kệ họ chẳng nói làm gì, nhưng có lần, một người khách vừa bước vào trong tiệm đã bị một con dao bay qua làm cho sợ quá ngất đi, kể từ lần ấy, tôi bất đắc dĩ phải làm người đứng ra kết thúc những trận đấu vào thời điểm mấu chốt.
Đôi môi được tô son đỏ chót của Uyển Lỵ Hương khép chặt lại, đôi lông mày được vẽ một cách tinh tế nhướng lên.
Chị ta thật đẹp. Nhưng phóng túng quá mức.
Dầu vậy, vẻ đẹp đó rực rỡ tới mức khiến người ta không thể chỉ nhìn thoáng qua.
"Bọn tôi cãi nhau thì liên quan gì đến cô, thảo nào bánh ga tô của cô làm vẫn không ngon được, lãng phí mất bao nhiêu nguyên liệu của tôi…", họng S***g của Uyển Lỵ Hương bỗng chốc ngắm trúng tôi. Tư Sâm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, lập tức đi đến trước mặt tôi, cắt ngang lời chị ta: "Rất có tiến bộ rồi mà, chĩ có điều để làm ngon được như tôi thì cần phải có bí quyết riêng. Ha ha, có cần anh nói với em không? Hay là hôm nào mời anh đến nhà em ăn cơm, nhân tiện thăm bố em, sau đó anh sẽ nói hết bí quyết với em nhé. Ha ha"
Tư Sâm cười để lộ ra hàm răng trắng muốt. Trong tiếng cười của anh ta, ánh mắt tôi dần trở nên ảm đạm.
"Anh đi đi, bố con bé thấy cái bộ dạng bất chính của anh, thế nào cũng đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà!", Uyển Lỵ Hương hung hăng trừng mắt nhìn Tư Sâm.

Có vẻ như lại sắp cãi nhau rồi, nhưng tôi đột nhiên không nghe rõ họ nói gì với nhau nữa, thế gian trong tầm mắt đã thành một ảo ảnh mơ hồ. Mãi lâu sau, tôi mới hé môi với vẻ lạnh nhạt, nói bằng giọng nặng nề: "Bố tôi… mất rồi."
Bọn họ bỗng nhiên trở nên yên lặng, nhìn tôi hơi lúng túng. Nhất là Tư Sâm, anh ta nhìn tôi hơi ngại ngùng, nói: "Vậy thì… vậy thì… không gặp bố em cũng được, không phải, không phải, quái quỷ, rốt cuộc mình đang nói gì thế nhỉ?"
"Đồ ngốc!", Uyển Lỵ Hương liếc xéo anh ta, "Chán ngắt phải không, lập tức dọn dẹp chỗ này đi. Làm có mỗi một cái bánh thôi, mà hai người biến chỗ này thành đống rác hả?"
"Tại chị đấy!", tôi lạnh lùng trả lời, sau đó quay người đi luôn.
Trong cửa hàng ngay lập tức vang lên tiếng gầm đầy giận dữ của Uyển Lỵ Hương: "Á, làm tôi tức ૮ɦếƭ đi được…"
Ánh mặt trời dần dần chiếu xiên khoai.
Trở nên nhợt nhạt và yếu ớt.
Tôi dọn dẹp xong tất cả liền pha một cốc hồng trà, tiện tay cầm lấy tờ báo mới ra hôm nay, ngồi xuống cạnh chiếc bàn kê sát cửa sổ.
Trên một trang báo là khuôn mặt quen thuộc với nụ cười không vướng bận mọi thứ trên đời.
Rạng rỡ và sáng chói. Giống hệt một chú thiên tinh đang bước ra từ cánh đồng ngập sắc lily, khiến người ta phải động lòng.
Bên trên bài báo là dòng tít với khổ chữ lớn màu đen: "Thiên tài piano tái xuất ở Mễ Á."
3 năm trước, những ngón tay của Thiên Diệp hồi phục như một kỳ tích, và như để chứng minh cho sự thực thần kỳ ấy, những âm thanh của tiếng đàn phát ra dưới đôi tay anh còn được nâng lên ở một cấp độ cao hơn, giống như âm điệu ở… nơi tiên giới.
Rất nhiều người tìm trăm phương ngàn cách để được đến nghe Thiên Diệp biểu diễn một lần, chính vì vậy mà Thiên Diệp trở thành một ngôi sao lớn được vô số người hâm mộ.
Con người được những người xung quanh coi như một thần thoại ấy suốt 5 năm qua vẫn luôn ở bên cạnh tôi, hiện thực đó khiến tôi nghĩ ngơi vẩn vơ trong phút chốc. Cứ thế lật giở thêm mấy trang báo, đập ngay vào mắt tôi là một thông báo tuyển dụng.
"Tuyển dụng quản gia? Điều kiện duy nhất là biết làm bánh ngọt, mức lương đảm bảo ưu đãi? Ái Ni, em cần tìm việc làm à?", không biết từ lúc nào mà Tư Sâm đã đứng ngay phía sau lưng tôi.
"Không, em chỉ tiện thể ngó qua thôi", tôi nói một cách nhạt nhẽo, mắt nhìn đồng hồ, đã hết giờ làm rồi.
"Muốn về nhà à? Anh đưa em về nhé?", Tư Sâm giúp tôi cầm ba lô lên.
"Có chắc là anh không phải đưa chị Lỵ Hương về chứ?", dù rằng lần nào Uyển Lỵ Hương cũng đều nhấn mạnh với một chút bực bội rằng "đừng có gọi tôi là chị Lỵ Hương, ok?" nhưng tôi vẫn quen với cách xưng hô này.
Vừa nhắc đến Uyển Lỵ Hương, mặt Tư Sâm đã đầy vẻ hoảng sợ muốn tránh đi không kịp: "Giời, lần nào bà ấy cũng sai khiến anh như lái xe riêng vậy! Vắt kiệt hết cỡ như là nô lệ ấy! Anh quả thực không muốn đưa mụ ma nữ đó về nhà, nếu không thì chắc sẽ bị phá hỏng hết tâm trạng tốt trong suốt thời gian còn lại mất."
Bên ngoài cửa hàng, một chiếc Rolls-Royce màu xanh lam từ từ tiến đến rồi đứng ở con đường không xa đó lắm.
Tôi cười, nói với Tư Sâm: "Cẩn thận không chị Lỵ Hương nghe thấy đấy, ha ha. Không cần anh đưa về đâu, đã có người đến đón em rồi, tạm biệt anh."
Nói xong, tôi đi ra cửa tiệm bánh, đi sang bên kia đường. Một người từ trong chiếc Rolls-Royce màu xanh lam bước ra, khi nhìn thấy tôi, miệng anh ta hé mở thành một đường cong tuyệt đẹp, nụ cười trong phút chốc còn rạng rỡ lung linh hơn cả ánh mặt trời.
Giữa cặp lông mày vô cùng tinh tế vẫn lộ ra một vẻ u buồn cao quý.
Một tư chất nghệ thuật đầy mâu thuẫn như một ẩn số duy mỹ, khiến người ta không thể nào cưỡng lại nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc