Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 42

Tác giả: Tiểu Ni Tử

*** ký ức bằng giấc ngủ dài
Tôi mệt mỏi về tới nhà, phát hiện dì Quách đang ngồi trên ghế salon ngủ gật.
Khi không trang điểm, những vết chân chim ở khóe mắt dì ấy trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Tôi lấy một tấm chăn mỏng trong phòng ra đắp lên người dì, hết sức nhẹ nhàng.
"Ấy, Ái Ni à?", vậy mà dì Quách vẫn giật mình tỉnh giấc, nhìn tôi với ánh mắt vẫn còn lơ mơ.
"Dì vào phòng ngủ đi, ở đây lạnh lắm."
Hai tay dì Quách xoa xoa lên cánh tay mình, sau đó hỏi tôi: "Chân Ni đã về nhà chưa?"
"Chân Ni?"
"Đúng rồi, cả đêm hôm qua không thấy Chân Ni về nhà, quả thực mẹ rất lo lắng. Mẹ đã gọi điện cho tất cả bạn học chung lớp con bé rồi, nhưng tất cả đều nói không ở cùng Chân Ni", nói xong, dì Quách đi lên tầng 2, xem Chân Ni đã về hay chưa.
Tôi sốt ruột đi theo dì Quách, nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng Chân Ni gọi cho tôi, là tối hôm qua, dường như Chân Ni đã phát hiện ra tôi đang ở bên cạnh Thôi Hy Triệt, còn tôi, lại không chú ý lắm đến việc con bé ngắt điện thoại giữa chừng.
Chân Ni sẽ không hiểu lầm gì chứ?
Tim tôi bỗng nhiên đập dồn một cách bất an.
"Làm thế nào bây giờ? Chân Ni vẫn chưa về, liệu nó có xảy ra chuyện gì không? Con bé ngốc nghếch này, cũng không biết đang ở đâu nữa. Ái Ni, con mau gọi thử vào điện thoại của Chân Ni xem nào", dì Quách dường như đã mất hết phương hướng.
Tôi vội lấy điện thoại ra, lập tức nhìn thấy có tin nhắn mới.
Là của Chân Ni!
Mộ Ái Ni, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho chị, tôi sẽ khiến chị vĩnh viễn mất đi người em gái này.
Phựt!
Sợi dây bất an trong não tôi cuối cùng cũng đứt tung.
Chân Ni nói câu này là có ý gì? Lẽ nào con bé đoán ra được tối qua tôi ở bên cạnh Thôi Hy Triệt nên đi làm chuyện ngốc nghếch rồi?
Thấy tôi sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại hồi lâu, dì Quách cầm lấy chiếc điện thoại trong tay tôi.
Dì ấy đọc xong tin nhắn, mắt tròn xoe lên nhìn tôi kinh ngạc.
"Mộ Ái Ni… rốt cuộc là con đã ức hiếp Chân Ni đến mức nào? Con là một người chị, làm sao có thể…", dì Quách dùng tay bấm chặt lấy cánh tay tôi, càng bấm càng mạnh hơn. Tôi không hề phản kháng. Lúc này tôi đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa mà chỉ nghĩ đến mỗi Chân Ni.
"Dừng lại đi. Bây giờ chúng ta đều phải bình tĩnh", tôi cố gắng lấy hết bình tĩnh nhìn vào mắt dì ấy, nói bằng giọng chắc chắn: "Bây giờ chúng ta lập tức đi tìm Chân Ni, trong vòng 48 tiếng nếu như vẫn chưa tìm thấy con bé sẽ lập tức báo cho cảnh sát."
Nghe thấy lời tôi nói, dì Quách tức giận buông tay ra. Tôi mặc thêm áo khoác sau đó quay người chạy đi luôn.
Tìm kiếm khắp mọi nơi, rất rất lâu.
Từng con đường, góc phố, từng ngõ ngách, từng quán bar, thậm chí từng nhà những đứa bạn thân của Chân Ni, tôi đều tìm đến hết, thế nhưng vẫn không tìm thấy.
Cũng giống như hồi nhỏ, Chân Ni lén lút cắt nát chiếc áo mới mua mà mẹ mua cho tôi, sau đó mẹ phát hiện ra, mắng con bé một trận, Chân Ni đã khóc và bỏ chạy. Tôi và mẹ đuổi theo rất lâu, vừa chạy vừa gọi tên Chân Ni, cho tới khi bóng dáng con bé mất hút trong tầm mắt mình.
Lần này cũng vậy, tôi tìm kiếm rất lâu.
Tâm trạng từ chỗ lo lắng đã chuyển sang hoảng hốt rồi đến bất lực và tuyệt vọng, sau đó dần dần từng bước trở nên băng giá, không còn biết phải làm gì.
Chân Ni, em đã đi đâu chứ?
Em nói em không thể nào tha thứ cho chị, nhưng xin em dù có thế nào cũng đừng tự làm hại chính bản thân mình.
Chị yêu em, Chân Ni. Chị đã từng nhận lời với mẹ nhất định phải chăm sóc em cho tốt.
Thế nhưng bây giờ em lại căm ghét chị như vậy, tự biến mất đi để cắt đứt sợi dây nối quan hệ giữa chúng ta.
Quả thực là quá tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn. Em có biết không?
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?", bố nhận được tin báo của dì Quách, lập tức bỏ hết công việc chạy vội về nhà.
"Việc này thì phải hỏi cô con gái yêu quý Ái Ni của anh ấy, không biết nó đã làm gì Chân Ni, chắc chắn phải là một việc khiến người ta kinh sợ mới làm cho Chân Ni đưa ra quyết định ấy", dì Quách đưa điện thoại của tôi cho bố xem, sau đó đan các ngón tay lại với nhau, rên rĩ không ngừng: "Ông trời ơi xin hãy bảo vệ cho Chân Ni nhà chúng con đừng làm chuyện gì ngốc nghếch."
"Thôi được rồi, em đừng nói năng linh tinh nữa, nghĩ lại xem Chân Ni có thể đi đến chỗ nào, con con nữa Ái Ni, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Chân Ni lại nói ra câu này?", bố ngăn ngay những suy nghĩ lộn xộn của dì Quách.
"…. Chân Ni cho rằng con và Thôi Hy Triệt ở bên nhau",tôi ngập ngừng nói ra.
"Thôi Hy Triệt?"
"Chính là người mà Chân Ni thích ấy", dì Quách vội vàng giải thích.
"Vậy thì Ái Ni, con hãy thành thực nói cho bố biết, con có ở bên cạnh người mà Chân Ni thích không?"
"…", tôi dừng lại mấy giây, cô họng như có gì tắc nghẽn khiến giọng nói dường như không phải của mình mà lạ vọng đến từ một không gian khác đầy bóng tối, "Con có".
"Con…. Con thực sự khiến cho bố cảm thấy thất vọng, khiến cho cả mẹ con cảm thầy thất vọng nữa". Bố nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận.
Toàn thân tôi run lên một lúc, mãi lâu sau cũng không thể nào trấn an được nỗi đau buồn đang trào lên mạnh mẽ.
Tích tắc tích tắc!
Thời gian giống như mũi dao cứ thế cứa vào *** tôi, cạo rột roạt trên miệng những vết thương.
Phải rồi, tôi từng nhận lời với người mẹ có nụ cười tươi đẹp nhất thế gian này.
Tôi không thể khiến người mẹ ấy thất vọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc