Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 39

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Tôi quay về võ đường Không Liên tìm Thiên Diệp, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. Hạ Nhạc Huyên nói với tôi đến lúc đó chưa hề thấy Thiên Diệp quay về, tôi bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt không biết phải làm gì.
Không có chỗ nào để đi, Thiên Diệp đi đâu kia chứ? Từ sau lần đổi điện thoại di động cho Thiên Diệp, tôi chẳng biết có cách nào liên lạc với anh. Tôi hơi lo lắng, chỉ còn cách nhắn tin đến số máy cũ.
Thiên Diệp, em rất lo cho anh.
Vốn chỉ định gửi một tin nhắn đó, nhưng không ngờ không thể kiềm chế nổi tình cảm dâng trào lên trong lòng, thế là tôi nhắn liền mấy tin:
Thiên Diệp, anh đang ở đâu thế?
Tin nhắn tiếp theo, vốn là câu tôi đã muốn nói từ lâu:
Thiên Diệp, cảm ơn anh…
…Cứ vậy không biết tôi đã soạn đến bao nhiêu tin nhắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ướt hết cả màn hình. Mẹ từng bảo rằng khóc là hành vi của kẻ yếu đuối, nhưng bây giờ tôi không làm thế nào mà ngăn cản được dòng nước mắt.
"Trời đất bỗng nhiên tối tăm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em…. Anh hiểu rằng, không thể rời xa được tình yêu của em", tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, tôi vội vàng nghe máy.
"Thiên Diệp à?"
"…", phía bên kia chỉ có sự lặng thinh.
"Thiên Diệp?"
"Là tôi Thôi Hy Triệt. Mộ Ái Ni, tôi là Thôi Hy Triệt". Người bên kia đột nhiên hét lên bằng giọng lạnh lùng nhưng cố chấp.
"Pạch!"
Tôi gấp máy lại theo phản xạ, bàn tay cầm điện thoại vẫn còn run rẩy.
Phải rồi, phải rồi, tôi rất sợ phải đối mặt với Thôi Hy Triệt.
"Trời đất bỗng nhiên tối tăm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em…. Anh hiểu rằng, không thể rời xa được tình yêu của em". Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi hoảng hốt ngắt máy một lần nữa.
Cứ vậy tôi ngắt máy đến mười mấy lần, điện thoại cuối cùng cũng lặng im.
Nhưng mà cứ trốn tránh như vậy có thể coi như là chưa hế xảy ra chuyện gì không? Cuối cùng tôi vẫn phải đến trường, vẫn phải đối mặt với sự trách móc của Chân Ni…
Không!
Trong đầu tôi chợt hiện lên đôi mắt màu xanh sẫm cao quý và xa cách của Thôi Hy Triệt, nụ cười oán hận và giễu cợt của Thiên Diệp… Trái tim tôi như đang bị những chiếc móng vuốt của một con thú cào xới không ngừng, rớm máu tươi…
Tôi mở điện thoại di động ra, soạn vào đó một tin nhắn.
Nửa tiếng sau gặp nhau ở bến xe buýt Y An.
Ngón tay cái chần chừ mãi ở phím gửi tin, không đủ sức để nhấp vào.
Tôi từng nghe người ta nói, nếu như muốn chôn vùi đi thứ mà mình không nỡ vứt bỏ, cách tốt nhất là đưa nó đến một nơi tươi đẹp nhất trong ký ức của mình, như thế sẽ khiến những lần sau, mỗi khi nhớ đến nó trong lòng sẽ không thấy nuối tiếc quá nhiều.
Những đám mây không ngừng trôi qua bầu trời xanh thẳm, nơi nào mới là điểm chúng bay về?
Phù phù.
Tôi hít một hơi thật dài, ngón tay cứng ngắc cuối cùng cũng nhấp được vào phím gửi đi. Vài giây sau, trên màn hình hiện lên dòng chữ: Tin nhắn đã được gửi.
Nửa giờ sau, tôi đến bến xe buýt Y An.
Thôi Hy Triệt đã đứng chờ ở đó.
Dáng người cao lớn tuyệt đẹp, khí chát cao quý tới mức không thể nào đến gần.
Ánh mắt của anh ta xuyên qua dòng người nhộn nhạo nhìn thẳng vào tôi, máu trong cơ thể tôi bắt đầu cuộn sôi lên vì cái nhìn ấy, làm thế nào cũng không ngăn cản được.
Tất cả những âm thanh ở xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề đứt quãng của tôi.
Tôi đi về phía anh ta, khi đi lướt qua bên cạnh, tôi cầm lấy tay Thôi Hy Triệt.
Giữ trong tay thật chặt, sau đó kéo anh ta lên một chiếc xe buýt đi La Đồ.
Tay Thôi Hy Triệt cũng nắm chặt lấy tay tôi, trong ánh mắt nhìn tôi lộ rõ những ngôi sao hạnh phúc.
Trong suốt 3 tiếng 20 phút đồng hồ sau đó, chúng tôi không ai nói một lời, sự tĩnh lặng như một tấm lưới bao trùm lấy chúng tôi, kéo chúng tôi chìm xuống một cách tự nguyện.
3 tiếng 20 phút sau đó, tôi kéo tay Thôi Hy Triệt xuống xe, đã đến La Đồ, nơi tươi đẹp nhất trong ký ức tôi.
Nụ cười của mẹ, sự nhõng nhẽo của Chân Ni, sự bao bọc của bố… tất cả đều được lưu giữ ở đây.
Có lẽ cũng vì thế, bầu trời ở đây đối với tôi trở nên cực kỳ êm dịu.
Đứng dưới bầu trời xanh trong, mấy trắng bay ở La Đồ, tôi dường như biến thành một con bé mới lên 7 tuổi, còn tất cả mọi thứ trong thị trấn nhỏ ấy cũng trở lại với dáng hình hồi tôi lên 7.
"Đưa anh đi xem một thứ này."
Tôi đưa Thôi Hy Triệt đến một vùng thảo nguyên xanh mướt cỏ non, từ đằng xa đã nhìn thấy cây cổ thụ sừng sững đứng yên nơi đó.
Những cành cây rậm rì không ngừng vươn mãi lên trời cao, thậm chí khiến người ta có cảm giác những cành cây ấy sẽ vươn lên tận mây trắng.
"Vì sao lại đưa anh đến đây?", từ sau lúc rời khỏi Mễ Á, đây là lần đầu tiên Thôi Hy Triệt hỏi tôi, trong giọng nói chứa đựng một sự dịu dàng khó đoán định.
"Bởi vì nơi đây có một ý nghĩa vô cùng lớn với tôi."
"Em đưa anh đến đây là bởi anh đối với em cũng có ý nghĩa vô cùng lớn phải không?" Thôi Hy Triệt hỏi với vẻ mong đợi, nhưng tôi không thể nào trả lời được.
Chúng tôi đến dưới gốc cây, tôi ngồi ngay xuống một đoạn rễ lớn nổi trên mặt đất, mắt nhìn về một hướng, ở phía đó không xa có một mô đất nhô lên.
Một hình bán nguyệt không được hoàn hảo lắm.
Bên trong đó chôn giấu người có nụ cười tươi đẹp nhất thế gian này.
Khi ấy, dưới ánh mặt trời xán lạn, những bông hoa tuyết trong veo được gió thổi bay đến chấp chới trước mặt tôi.
Tôi đưa tay ra, những cánh hoa rơi nhẹ xuống lòng bàn tay.
"Hoa bồ công anh à?", Thôi Hy Triệt hỏi.
"Ưm, anh biết hoa bồ công anh có ý nghĩa gì không?"
"…"
"Tình yêu không có điểm dừng", tôi bình thản nói nhưng trong âm điệu chứa đựng một nỗi buồn thương không sao giấu nổi, "khi còn nhỏ, tôi và Thiên Diệp thường ngồi đây cùng ngắm bầu trời, khi ấy, tôi cho rằng những cành cây này nối liền với trời cao, luôn muốn một ngày có thể trèo lên trời, tìm kiếm người quan trọng nhất đối với mình."
"Em và Thiên Diệp… từ nhỏ sống ở đây…"
"Ưm, cũng giống như hôm nay, tôi từng nói với Thiên Diệp về ý nghĩa của hoa bồ công anh – tình yêu không có điểm dừng."
"Ái Ni…"
Thôi Hy Triệt định nói gì đó, tiếng chuông điện thoại của tôi chợt vang lên.
Là Chân Ni.
Tôi nhấn phím nhận cuộc gọi.
"Mộ Ái Ni, chị nói xem, có phải chị đang ở bên cạnh hội trưởng Triệt không?", con bé gào lên, trong giọng nói đầy sự chán ghét.
Tôi nhìn về nấm đất đó một lần nữa, trên khuôn mặt bất giác nở một nụ cười: "Chị là chị gái của em, Chân Ni, em hãy tin tưởng chị đi."
Nói xong, tôi đóng máy lại.
*
Trong võ đường Không Liên. Phác Thiên Diệp nằm trên hiên nhà làm bằng gỗ, nhìn lên bầu trời.
"Í, hoa bồ công anh ở đâu bay đến thế?", Hạ Nhạc Huyên đi tới gần, nghi hoặc nhìn những linh hồn màu trắng đang bay lượn khắp không gian.
"Rất đẹp đúng không", Thiên Diệp bình thản nói, "Bây giờ ở La Đồ chắc chắn là hoa bồ công anh đang bay ngợp một trời. Chúng quả thực là một loài hoa đẹp nhất thế gian này, em thấy đúng không? Phải rồi, em có biết ý nghĩa của hoa bồ công anh không?"
"Là gì?"
"Tình yêu không có điểm dừng. Ha ha, Ái Ni đã nói với anh như thế."
Hạ Nhạc Huyên lườm Thiên Diệp một cái, rồi bất chợt nhớ ra điều gì đó, "À, vừa nãy Ái Ni đến tìm anh nhưng anh không ở đây. Cậu ấy có vẻ rất căng thẳng."
"Cái gì? Ái Ni đến tìm anh hả?", Thiên Diệp lập tức nhảy vọt lên, hai tay chộp lấy tay Hạ Nhạc Huyên.
"Này, đau quá! Bò tay ra", Hạ Nhạc Huyên gắng sức gạt tay Thiên Diệp ra.
"Em nói cho anh biết xem, Ái Ni đến đây lúc nào?"
"Anh cứ bỏ tay ra đã", Hạ Nhạc Huyên nhìn thẳng vào Thiên Diệp.
"Em mau nói cho anh biết đi", giọng nói của Thiên Diệp mỗi lúc một lớn hơn.
"Anh bỏ tay ra đã", không hiểu tại vì sao khi Hạ Nhạc Huyên vừa nói xong câu này, nước mắt đã lã chã rơi ra.
Thiên Diệp hoảng hồn chựng người lại, sững sờ khi nhìn thấy vẻ buồn thương không thể nào hiểu nỗi biểu hiện trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của Hạ Nhạc Huyên. Sau đó anh bỏ tay ra, lúng ta lúng túng nói: "Bỏ ra thì bỏ ra, em đừng có khóc, giống như đứa trẻ con ấy."
"Thiên Diệp, như đứa trẻ con thì đã sao? Trẻ con thì không thể thích một người à?"
"Ha ha, em thích ai đấy?"
"Em thích anh."
Nói dứt lời, Hạ Nhạc Huyên cũng sững người, đang nói năng lung tung thế nào mà lại buột ngay ra tâm sự trong lòng, cô hết sức thận trong nhìn Thiên Diệp, không ngờ anh không hề để tâm, lại còn đưa tay vò tung tóc cô lên.
"Hạ Nhạc Huyên, em có biết như thế nào là thích một người không? Ngốc xít."
Hạ Nhạc Huyên nghe thấy vậy, nước mắt càng trào ra dữ dội hơn, hệt như một đứa trẻ con bị bỏ rơi, trừng mắt lên nhìn Thiên Diệp, giọng nói ấp úng như mất hết mọi sinh lực: "Em thích anh, Thiên Diệp. Việc này buồn cười lắm à? Buồn cười lắm à? Anh mới là đồ ngốc!"
Thiên Diệp cảm thấy sửng sốt, nhìn Hạ Nhạc Huyên đang khóc với vẻ không tin lắm. Sao mà Hạ Nhạc Huyên trong miền ký ức ngày xưa vốn thích bắt nạt anh, thích ăn ngồm ngoàm từng miếng quýt lớn lại có thể thích anh được chứ!
Từ trước tới nay anh không hề nghĩ sự việc lại tiến triển đến bước này, ngay lập tức không biết phải phản ứng thế nào.
"Nếu như không thích anh, ai lại rãnh rỗi để suốt ngày đi bắt nạt anh chứ, chả nhẽ mắc bệnh thích ngược đãi bẩm sinh à? Nếu như không thích anh, ai lại mời anh đến đây ở, anh tưởng rằng em là người tốt bụng lắm hay sao? Nếu như không thích anh, sao lại cứ động viên anh theo đuổi người anh thích, em thừa hơi để ý những chuyện như thế à?.... nói tm1 lại, anh đúng là kẻ thông manh nhất trên đời!"
"Ừm…", Thiên Diệp thở dài một hơi với vẻ bất lực, Hạ Nhạc Huyên ơi là Hạ Nhạc huyên, liệu có ai nói thẳng tuồn tuột ra như em không chứ?
Anh bước lên phía trước, khẽ khàng ôm lấy cô.
Nhưng nước mắt Hạ Nhạc Huyên vẫn trào ra giàn giụa…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay