Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 33

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Biển nước mắt của tình yêu và tuyệt vọng
Mấy ngày liền sau đó, Chân Ni luôn tìm cách tránh mặt tôi, hàng ngày con bé đều ra khỏi nhà sớm hơn, quay về muộn hơn tôi, sau đó đóng chặt cửa phòng mình, cơm tối cũng không ăn. Bất kể tôi gõ cửa thế nào, Chân Ni cũng không thèm để ý.
Tôi lấy những mảnh bị cắt rời của mấy bức ảnh trong túi ra cố ghép chúng với nhau, dần dần hình ảnh nguyên bản được phục hồi.
Hai chị em đang cùng nhau ăn kem, cùng nhau giơ lên những phần thưởng nhận được ở trường, cả nhà cùng ra ngoại ô chơi… những tấm ảnh tôi chụp cùng Chân Ni đều bị con bé cắt vụn ra.
Soạt soạt soạt soạt…
Bên tai tôi dường như nghe thấy được tiếng những nhát kéo cắt vào tấm ảnh, lạnh lùng mà tàn khốc.
Sáng hôm nay đúng lúc tôi nhặt được những mảnh cắt vụn này trong thùng rác, Chân Ni đi qua sát bên tôi. Con bé thậm chí còn không nhìn tôi một cái, cứ như tôi là không khí vậy.
Nhưng rõ ràng là tôi có thể cảm thấy con bé đang nhìn mình, lạnh lùng với vẻ tôi không đáng để nhìn, cũng như việc nó đối xử với những bức ảnh này vậy.
Phù…
Cảm giác thật là bất lực.
Chân Ni, chị vẫn luôn cố gắng đến mức tối đa, em có biết hay không?
Đã đến giờ tan học, những người bạn trong lớp đều đang thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà.
"Diệp Phấn, hôm nay cậu đến nhà mình ăn cơm nhé? Hôm nay mẹ mình sẽ làm món mì Ý mà mình thích ăn nhất đấy", Thạch Nam đeo ba lô lên rồi nháy mắt với Diệp Phấn đang đứng kế bên, "Tay nghề nấu nướng của mẹ mình cực kỳ tuyệt đỉnh, bố mình vẫn nói khi cưới là thời khắc mẹ mình đẹp nhất, nhưng mà mình vẫn cảm thấy khi mẹ đang nấu nướng mới là đẹp nhất."
"Ha ha, không phải cậu đang bị phức cảm Oedipus đấy chứ."
"Xì, có mà cậu bị phức cảm Electra ấy*. Rốt cuộc là cậu có đi hay không?"
"Không đi, tớ đã hẹn với chị gái đi loăng quăng rồi, mấy ngày trước tớ cố tình nổi cáu với chị ấy, thế là để chuộc lỗi, chị ấy đã hẹn đi mua đồ cho tớ."
"Oa, chị gái cậu thật là tốt."
"Ha ha, đương nhiên rồi chị gái mà…"
(*) Oedipus, con của vua Laius và hoàng hậu Jocasta, thành Thebes, người đã giết cha và lấy mẹ đẻ như lời tiên tri. Electra là nữ nhân vật thần thoại Hy Lạp giết mẹ để trả thù cho cha là Agamemnon đã bị mẹ mình ám sát. Sau này thuật ngữ "phức cảm Oepidus" và "phức cảm Electra" dùng chỉ những đứa trẻ có biểu hiện quá yêu bố/mẹ ở giới tính khác
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, dần dần khuất khỏi tầm mắt của tôi.
Trước mắt tôi bỗng nhiên một màn sương mờ bao phủ, hình ảnh của mẹ hiện dần lên sáng rõ…
"Mau ăn đi con", mẹ mang đến cho tôi và Chân Ni một đĩa mì Ý.
"Mẹ, lại làm mì Ý à?", Chân Ni chau mày hỏi.
"Con không thích ăn ư?", mẹ nhìn chúng tôi, hỏi bằng giọng lo lắng.
"Thích a", tôi gật gật đầu, lập tức nghe thấy tiếng Chân Ni nói thì thầm bên cạnh: "Không thích, hơn nữa con lại còn càng ngày càng ghét cái nước sốt cà chua này nữa."
Mẹ nghe thấy bèn ngồi vào bên cạnh Chân Ni, nói: "Mẹ biết là Chân Ni không vui rồi, nếu như vậy thì lại càng phải ăn món này. Bởi vì ở bên Italia, món mì ống có một truyền thống rất hay."
"Truyền thuyết? Con muốn nghe", Chân Ni hứng thú hẳn lên.
Mẹ cầm chiếc dĩa bằng bạc lên: "Dùng chiếc dĩa này xúc mì lên, quấn ba vòng hướng ra ngoài, sau đó mới ăn, như vậy có thể tìm được hạnh phúc."
"Mẹ đừng lừa người ta đấy nhé", Chân Ni vẫn bán tính bán nghi.
"Sao mẹ lại có thể lừa Chân Ni được? Mẹ luôn mong muốn con và Ái Ni được hạnh phúc, thế nên mới làm mì Ý cho các con ăn đấy."
Tôi lắc đầu quầy quậy: "Mẹ nói sai rồi."
"Ưm? Con bảo gì kia?"
"Không phải là con với Chân Ni, mà là cả mẹ và bọn con đều được hạnh phúc chứ."
Mẹ nghe xong liền nở nụ cười.
Đó là nụ cười ấm áp nhất trên thế gian này, tuyệt đẹp.
Giống cánh bướm bay qua mặt bể, như những cánh đồng hoa oải hương trải dài đến tận chân trời.
….
Tí tách.
Cuối cùng một giọt nước mắt cũng rơi xuống.
Bởi vì sau này sẽ không bao giờ được ăn món mì Ý mà mẹ nấu nữa rồi.
Cũng không bao giò được nghe thấy lời mẹ nói rằng sau này tôi sẽ được hạnh phúc nữa.
Và không bao giờ được nhìn thấy… nụ cười ấm áp nhất thế gian của mẹ.
Tôi cầm ba lô lên, rời khỏi lớp học.
Không biết nếu như bây giờ tôi đi mua cho Chân Ni một món quà, liệu con bé có trò chuyện lại với tôi như trước hay không. Nhưng mà có lẽ sẽ rất khó khăn, trừ phi đó là món quà cực kỳ đặc biệt…
Đặc biệt? Cái gì mới được gọi là đặc biệt đây?
Vừa đi vừa nghĩ về điều này, tôi đã đến cổng trường, lập tức phát hiện ra một chiếc xe Cadilac màu trắng cực dài đỗ bên kia đường, người lái xe mặc đồ vest đúng phom thấy tôi bèn xuống xe đi đến trước mặt, bỏ kính đen xuống.
Oái?
Là người quản gia nhà Thôi Hy Triệt?
"Tiểu thư Ái Ni, thiếu gia mời cô tối nay đến nhà cùng dùng bữa tối."
"Tôi không muốn ăn gì, chỉ muốn về nhà thôi", nói xong, tôi đi vòng qua chiếc xe. Đi đón khách quý của gia đình vương giả bằng xe Cadilac? Cùng dùng bữa tối? Lại còn người quản gia thay hình đổi dạng thế này?
Thật là cực kỳ quái dị.
Đi được một đoạn, tôi phát hiện ra người quản gia vẫn lái xe bám theo mình.
"Lẽ nào chú cứ muốn đi theo tôi suốt dọc đường?", tôi dừng chân lại hỏi.
Người quản gia xuống xe, đứng trước mặt tôi trả lời với vẻ cung kính: "Đúng thế!"
Ạch, Thôi Hy Triệt!
Sao anh có thể ngược đãi người ta đến mức này, chất thêm gán*** trong lòng tôi lên chứ.
Tôi lấy điện thoại di động ra, nhưng người quản gia lập tức nói, mặt không hề biểu cảm: "Thiếu gia sợ cô từ chối nên đã tắt máy rồi."
Đáng ghét!
"Đi theo thì đi theo, tùy chú thôi. Khi tôi về đến nhà rồi, chú có thể quay về", tôi đáp lời với vẻ cực kỳ không thoải mái.
"Thiếu gia dặn là nếu như không đón được tiểu thư Ái Ni, tối nay tôi cũng không thể về nhà, chỉ có cách ngủ luôn trên xe thôi."
Oh, my God!
Tôi phục anh rồi đấy, Thôi Hy Triệt!
Rốt cuộc là bữa tối gì mà tôi không đi không được? Đại tiệc trong cung nhà Thanh chắc?
"Muốn tôi đi cũng được, nhưng chú nhất định phải đáp ứng một điều kiện này."
"Cô cứ nói."
"Đừng có nói những lời cung kính với tôi nữa, gọi tôi là Ái Ni được rồi."
"…Cũng được."
"Vậy thì lên xe thôi."
Cửa xe vừa mở ra, đã thấy mùi hương hoa rất nồng xộc ngay vào mũi.
Tôi mở mắt tròn xoe vì thấy bên trong xe trải đầy hoa bách hợp. Từng bông từng bông vô cùng thanh khiết, đẹp đến mức lay động lòng người.
"Chú chắc chắn người muốn gặp tôi là Thôi Hy Triệt chứ?", tôi vô cùng nghi hoặc, hành động kiểu này sao mà giống hệt những chuyện do cái gã… Cam Trạch Trần đó bày đặt ra thế.
"Đúng là thiếu gia, không sai."
"Vậy thì những bông hoa này cũng là do anh ta tặng tôi?"
"Đúng vậy"
"Nghĩa là những bông hoa này tùy tôi giải quyết?"
"Đúng vậy."
"OK!", nói dứt lời, tôi giữ nguyên bộ mặt thản nhiên, đem hết những bông hoa trên xe xuống vứt ra thùng rác bên đường trong ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu của người quản gia.
Tất cả mọi người trên đường đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, có người còn không tin đến gần xem đó là hoa thật hay hoa giả.
"Họ đang đóng phim đúng không?"
"Đấy là thiên kim tiểu thư của nhà nào thế nhỉ? Hoa bách hợp thơm ngát thế này."
"Cô ta đã vứt đi rồi, mình lấy đem về nhà được không nhỉ?"
"Phát tài rồi, không cần phải rầu lòng nghĩ xem mua quà gì tặng bạn gái nữa, lại còn không phải dùng đến tiền. Ha ha ha!"
Thoáng một cái, trên đoạn đường ấy đã diễn ra một cảnh tượng kỳ dị, người nào cũng ôm một bó bách hợp về, mùi hương hoa bách hợp như lan tỏa ra khắp con đường.
"Những bó hoa ấy đều là loại hoa bách hợp thơm nổi tiếng mà thiếu gia đặt vận chuyển qua đường máy bay từ Pháp về sáng nay."
"Chú nói với anh ta, lần sau đừng có mà lãng phí tiền như thế nữa."
"Việc này… hay là cô tự nói với thiếu gia đi."
"Chào buổi tối, tiểu thư Ái Ni", tôi vừa đứng trước cổng tòa biệt thự nhà Thôi Hy Triệt, tất cả người làm trong nhà đó đều tự động xếp thành hai hàng thẳng tắp cúi đầu chào. Còn người quản gia sau khi đưa xe cho người khác đánh đi, tiến lên phía trước dẫn tôi vào phòng khách.
Bước vào phòng khách ngập tràn ánh sáng đèn, tôi phải nheo mắt lại vì không thích ừng được ngay. Một người đứng ngay chính nơi tụ hội nhiều nhất ánh đèn màu vàng cam ấm áp.
Bộ lễ phục cung đình, mái tóc hơi quăn buông xuống đầy lãng mạn.
Đôi mắt màu xanh sẫm dường như đang ẩn chứa một thứ cảm xúc gì đó rất thâm trầm.
"Cô đến rồi à", Thôi Hy Triệt đứng đó mở lời một cách bình thản, dường như đã chờ đợi đến ngàn vạn năm.
Tôi vốn định vừa gặp anh ta sẽ nói ngay: "Này, lần sau anh đừng có mà giở mấy trò quỷ quái này ra có được không?", hoặc ít ra cũng xông ngay tới chém cho một nhát dao để anh ta trở lại là Thôi Hy Triệt như lúc trước, nhưng mà lúc này….
Trái tim tôi cứ như đang bị yểm bùa, không thể nào để ý những chuyện khác xung quanh được nữa, chỉ có thể ngây ngất trong sự ấm áp dịu dàng của anh ta.
Tôi hơi nhếch khóe môi lên: "Sao hôm nay anh lại thần thần bí bí thế, định giở trò gì hả?"
Người quản gia tiếp tục dẫn tôi vào phòng ăn, sau đó kéo một chiếc ghế bên bàn ăn ra, để tôi có thể dễ dàng ngồi vào. Tiếp theo ông ấy vỗ tay ba cái, lập tức những người giúp việc khác lần lượt bê vào các món ăn.
Tôi hơi nhạc nhiên khi nhìn thấy trên bàn mỗi lúc một đầy, chủ yếu là những món đồ ngọt được chế biến, bày biện một cách tinh tế và lạ mắt.
"Cũng không biết cô thích ăn thứ gì, tất cả những món này đều là do một chuyên gia điểm tâm có tiếng của Italia làm đấy, cô nếm thử xem."
"Thôi Hy Triệt, rốt cuộc là anh làm sao thế, nhiều như thế này tôi làm sao mà ăn hết được?"
"Không vấn đề gì, nhìn thử xem có món nào cô thích thì ăn."
"Thôi Hy Triệt, tôi thực sự muốn nện cho anh một cái để anh tỉnh dậy, anh biết hay không? Tôi rất không thích cái cách anh vung *** tiền ra như thế này, nào là hoa bách hợp chuyển từ Pháp sang, nào là đầu bếp trứ danh của Italia, những thứ ấy khiến tôi cảm thấy rất bức bối, chẳng hiểu ra làm sao cả, anh biết không?"
Nghe xong những điều tôi nói, sắc mặt của Thôi Hy Triệt trở nên cứng ngắc, ánh mắt mỗi lúcmột lạnh lẽo hơn. Sự dịu dàng mới phát lộ được một chút nãy rồi đã biến mất hoàn toàn, anh ta lạnh lùng nói: "Cô không thích à?"
"Đúng vậy, tôi rất không thích."
"Là không thích sự bày đặt như thế này, hay là không thích nhìn thấy tôi?"
"Này, anh quả tực chẳng ra làm sao cả!" Không thể nào chịu nổi thái độ của anh ta, tôi đứng lên chuẩn bị bỏ đi, "Xin lỗi nhé, xin tha lỗi cho tôi không thể cùng anh dùng bữa tối được."
Một không khí lạnh giá và trầm mặc bao trùm căn phòng, khiến người ta còn không dám thở mạnh.
Tôi bỏ đi với vẻ chẳng thèm để ý đến cái gì, tiếng giày cộp cộp va trên sàn nhà, giống như tiết tấu trong một điệu múa lãng mạn nhưng quyết liệt.
"Mộ Ái Ni!", Thôi Hy Triệt ở đằng sau gọi lớn, tôi cũng không dừng bước lại.
"Mộ Ái Ni! Tôi muốn mang lại cho cô niềm vui, không muốn chỉ mang đến sự tổn thương."
Khi anh ta nói đến điều đó, bước chân tôi dừng hẳn lại, một cảnh tượng chợt lóe lên trong đầu…
"Thôi Hy Triệt, anh lấy gì ra mà so sánh với Thiên Diệp? Anh có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anh với Thiên Diệp là gì không?"
"…"
"Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Thiên Diệp là… Thiên Diệp lúc nào cũng chỉ nghĩ cách đem lại niềm vui cho người khác, còn sự lạnh lùng của anh chỉ đem đến cho người ta… sự tổn thương."

Hóa ra anh ta vẫn nhớ câu nói ấy, cho nên hôm nay mới muốn đem đến cho tôi niềm vui bất ngờ này?
Tôi lặng lẽ quay về chỗ ngồi, không nhìn Thôi Hy Triệt vì sợ để lộ ra tình cảm mềm yếu trong đáy mắt mình. Còn anh ta cũng không tiếp tục chủ đề câu chuyện đang nói dở, chỉ ra hiệu cho người quản gia tiếp tục dọn đồ ăn lên.
Không biết có phải do mùi hương của những món điểm tâm hay không, mà không khì dường như trở nên ngọt ngào hơn mấy phần.
"Món Tiramisu* này…"
"Thế nào, ăn rất ngon đúng không?"
"Không phải, chẳng qua là do những quả dâu tây trang trí bên trên rất ngon thôi", tôi nhoẻn miệng cười.
"Cô không cảm thấy là câu pha trò của cô rất nhạt nhẽo à?"
"Ai pha trò với anh? Tôi chỉ trần thuật lại một cách đơn giản thôi. Giống như cái bánh tart trứng này…"
"Trên bánh tart trứng chẳng có thứ gì cả."
"Tôi định nói là bánh tart trứng này hơi ngọt quá thôi."
....
~~~~~~~~~~~~
(*) tên một loại bánh của Italia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc