Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 32

Tác giả: Tiểu Ni Tử

"Poster mà tổ kịch đang trưng lên đẹp thật đấy, ‘Cuốn nhật ký đến từ thiên đường’, cái tên nghe cũng rất khơi gợi cảm xúc đúng không?"
"Hình như là một câu chuyện tình yêu đầy đau thương."
"Mà lần này tổ phó của tổ kịch, Mộ Chân Ni còn mời nghệ sĩ dương cầm thiên tài Phác Thiên Diệp đến chơi đàn nữa đấy."
"Có thật thế không?"
"Thế thì thật đáng trông đợi."
….
Từ rất sớm, tôi đã kéo Thiên Diệp đến hội trường nơi tổ chức buổi biểu diễn để anh làm quen sân khấu. Không ngờ khán giả đến mỗi lúc một đông, chẳng bao lâu khán đài đã không còn một chỗ trống, người nào cũng đều bàn luận về vở kịch lần này của Chân Ni.
Đương nhiên có một phần công lao trong đó là nhờ Thiên Diệp đang đứng cạnh tôi đây.
"Chị, sắp bắt đầu rồi, bào Thiên Diệp lên sau cánh gà chuẩn bị đi", Chân Ni gọi điện thoại bảo.
"Ừ, anh ấy lập tức lên ngay". Tôi dập máy, lập tức đẩy Thiên Diệp lên phía sau sân khấu. Bản thân tôi cũng ngồi vào hàng ghế ngay đầu tiên của khán đài để chuẩn bị đón xem một màn biểu diễn tuyệt vời.
Tấm màn được kéo lên, một nữ sinh bước ra với khuôn mặt thuần khiết nhưng buồn thương. Tôi nhớ lại kịch bản vở kịch lần này của Chân Ni có nói về một nữ sinh mắc tật ở tai, cô thích một chàng trai, nhưng từ đầu tới cuối không sao xác định được trái tim cậu ấy, thế nên đã đổi cho cậu ấy một quyển nhật ký.
Ting ting tang tang.
Tiếng dương cầm vang lên ở góc phía sau cánh gà, những lớp rèm đăng ten mỏng manh che khuất người đang diễn tấu, khiến người xem không thể nhìn rõ gương mặt của anh. Nhưng dù là như vậy, vóc dáng mờ mờ ảo ảo của anh vẫn hiện lên hoàn hảo tới mức khiến người ta kinh ngạc.
Khán giả bên dưới bắt đầu thì thầm nói với nhau.
"Là Phác Thiên Diệp đấy, Phác Thiên Diệp đấy. A, mình trông thấy Phác Thiên Diệp rồi."
"Có đúng là anh ấy không? Trên tạp chí nói là anh ấy sẽ không chơi đàn nữa cơ mà."
"Nghe thử xem rốt cuộc thiên tài âm nhạc là như thế nào mới được."

Nghe những lời bàn tán mang đầy vẻ ngưỡng mộ Thiên Diệp ấy, tôi bình thản cười nhìn ra khắp xung quanh, ai ngờ không hẹn mà gặp ánh mắt một người.
Đôi mắt màu xanh sâu thẳm của con người ấy đang lóe lên những tia sáng như thiêu đốt, luẩn quất trong tầm mắt của tôi.
Thôi Hy Triệt!
Khi nhắc đến mấy chữ này, trái tim tôi đột nhiên mất kiểm soát, nhảy lên đập dồn dập.
Thình thịch thình thịch!
Tôi hơi mất tự nhiên, cố tránh khỏi ánh nhìn ấy, tập trung vào nghe tiếng đàn của Thiên Diệp.
Những âm thanh "ting ting tang tang" của những phím đàn dương cầm giống hệt tiếng mưa rơi hôm ấy, khi Thiên Diệp đứng đợi tôi trong màn mưa trắng xóa. Ánh mắt nhìn xuyên qua dòng nước mưa trong suốt, u buồn đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tim tôi bỗng giật thót lên.
Tôi còn chưa kịp nghĩ xem vì sao lại có sự liên tưởng như vậy, thì bỗng nghe thấy tiếng đàn của Thiên Diệp bắt đầu lạc điệu, mất hẳn đi cảm giác tiết tấu dng9 trôi chảy như lúc trước, đến nhịp phách cũng không còn chuẩn xác nữa.
Trên các hàng ghế khán đài bỗng trở nên ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Diệp giống hệt tôi…
"Thật là kỳ lạ, có đúng là Phác Thiên Diệp đang chơi không đấy?"
"Tổ kịch không nói dối đấy chứ? Hay là mời một người nào đó đến chơi nhạc xong nói đó là Phác Thiên Diệp."
"Xí! Hóa ra là trò lừa bịp, chúng ta đi thôi!"
"Kịch cọt gì mà vớ vẩn thế…"
Khán giả bắt đầu tức giận xôn xao, có người thậm chí còn hầm hầm đi ra khỏi hội trường, vừa đi còn vừa nói ầm lên như để kích động những người còn lại, "Đây rõ ràng là lừa dối, lừa dối một cách trắng trợn…"
Các diễn viên trên sân khấu không thể nào bình tĩnh để tiếp tục diễn, đều lần lượt lo lắng cụm lại thành một đám.
Tiếng đàn dương cầm dừng hẳn, diễn viên bắt đầu rút vào sau cánh gà, vở kịch nói còn chưa chính thức bắt đầu đã kết thúc như vậy.
Trên khán đài mọi người đi gần hết, chỉ còn từng nhóm túm năm túm ba, quá nửa trong số họ cảm thấy thú vị với tất cả màn kịch nhếch nhác này. Tôi vội chạy lên sau sân khấu, nhìn thấy Thiên Diệp đang đứng thẳng trước cây đàn, dù ở khoảng cách xa như vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy sự hối hận và buồn bã trong mắt anh.
Một chút oán trách vốn đang nằm trong thâm tâm bỗng chốc tan biến không để lại dấu vết gì, tôi chỉ muốn đến hỏi anh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đi về phía Thiên Diệp, đột nhiên Chân Ni ở đâu lao ra chặn trước mặt, tôi chỉ kịp nhìn rõ ánh mắt mù mịt nhưng đầy căm giận của con bé, đã bị nó đẩy mạnh một cái mà không kịp đề phòng.
"Ái Ni!", Thiên Diệp lo lắng kêu lên.
Dù vậy cơ thể tôi vẫn mất kiểm soát, ngã về phía sau, tuy nhiên khi sắp rơi bịch xuống đất thì đã có người đỡ lấy lưng tôi.
Mắt tôi chìm vào trong một khoảng không xanh ngắt, những ngôi sao sáng lấp lánh trong đó dường như có thể hút hết linh hồn của người ta.
Cơ thể tôi cũng xoay theo lực đỡ của Thôi Hy Triệt, không gian xung quanh trong tầm mắt tôi chợt biến thành những hình ảnh nhạt nhòa, duy chỉ có khuôn mặt toàn bích của anh ta là rõ rệt.
Bốn bên phảng phất như có vô số cánh hoa anh đào đang rơi lả tả, từng lớp từng lớp khẽ khàng cuốn xoay.
Khiến tôi bỗng chốc mất đi nhịp đập con tim, mất đi hoàn toàn lời nói.
"Mộ Ái Ni!", một tiếng hét đầy phẫn nộ bỗng vang lên phá vỡ tan giấc mộng đẹp của tôi.
Là Chân Ni!
Như có một trái bom phát nổ trong đầu, tôi hoảng hốt, lập tức đẩy Thôi Hy Triệt, khi đó gần như đang ở gần tôi đến mức không còn khoảng cách, ra xa.
"Mộ Ái Ni, là do chị đúng không? Là do chị bảo Thiên Diệp phá vỡ buổi biểu diễn đúng không?", nói dứt lời, Chân Ni mặt xinh đẹp như đóa hoa tường vi của con bé, "Hội trưởng Triệt, em biết chắc chắn là chị ấy cố ý, chị ấy ghen ghét với em, thế nên mới sai Thiên Diệp…"
"Không phải là Ái Ni, cô ấy không hề bảo anh làm thế này!", Thiên Diệp đứng cạnh đó vội vàng giải thích giúp tôi.
"Chị ấy không bảo? Thế thì vì sao một thiên tài âm nhạc như anh mà hôm nay lại mắc phải sai lầm lớn thế? Phác Thiên Diệp, anh đừng có hoang đường đến mức lấy lý do anh không phải Phác Thiên Diệp trên tạp chí để mà giải thích đấy", Chân Ni cười một cách giễu cợt.
"Anh…", Thiên Diệp nhìn tôi ૮ɦếƭ lặng, trong mắt lóe lên vẻ bất an, "Anh… tất cả là do lỗi của anh, hoàn toàn không dính dáng gì đến Ái Ni cả."
"Xì! Anh cho rằng như vậy có thể xóa sạch mọi thứ hay sao?" Chân Ni liếc nhìn Thiên Diệp một cái với vẻ không tin một chút nào.
"Tôi tin anh ta."
Một giọng nói chen vào, lạnh lùng đến mức không ai dám phản bác.
"Hội trưởng!", Chân Ni không tin nổi vào tai mình, nhìn Thôi Hy Triệt đang đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên sự căm ghét và giận dữ, "Bọn họ không hề đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đừng có tin anh ta."
Nhưng diễn viên trong tổ kịch đứng túm tụm lại gần đó, thấp giọng bàn tán:
"Ngay mới đầu tớ đã không tin tưởng Chân Ni có thể mời được Phác Thiên Diệp rồi."
"Tớ cũng đâu có tin, bây giờ sự việc vỡ bét rồi, chả nhẽ cô ấy không có tí trách nhiệm nào à? Bây giờ lại rũ sạch mọi thứ như thế á?"
"Xì, thế còn dám nhận là tổ phó gì chứ. Thật không biết xấu hổ, chuẩn bị cực nhọc bao nhiêu lâu như thế…"
….
Những lời bàn tán như nước thủy triều dâng lên mỗi lúc một lớn, khuôn mặt Chân Ni mỗi lúc một trắng bệch ra.
Tôi lo lắng tiến đến gần Chân Ni, nhưng con bé đã dùng ánh mắt cắm giận đến mức có thể xé nát tôi ra làm trăm mảnh đó để ngăn bước chân tôi lại.
Đau! Tại vì sao trước sau con bé vẫn không hiểu được ra rằng tôi không phải là kẻ thù của nó.
Bất kể lúc nào, tôi cũng luôn ở bên cạnh Chân Ni. Ngay cả khi nó ở dưới địa ngục tối tăm đi chăng nữa.
"Chân Ni..", tôi cố nén cơn đau lại, thấp giọng gọi Chân Ni.
"Đủ rồi, đủ rồi, chị đừng có làm ra vẻ vĩ đại trước mặt người khác nữa đi, cũng chính là vì như thế nên Phác Thiên Diệp, Thôi Hy Triệt và tất cả những người ở đây đều bị chị lừa gạt hết", khuôn mặt trắng bệch của Chân Ni giàn giụa nước mắt, con bé trước sau không thể nào hiểu nổi vì sao giờ đây mọi người lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình.
Cuối cùng, Chân Ni dùng ánh mắt đầy hy vọng chăm chú nhìn Thôi Hy Triệt, dường như hy vọng anh ta sẽ nói giúp mình một câu, nhưng không hề có.
Từ đầu tới cuối ánh mắt của Thôi Hy Triệt không hề dừng lại ở Chân Ni, đôi mắt lãnh đạm ấy có vẻ như không hề tỏ ra quan tâm đến bất cứ người nào, không để tâm bất cứ việc gì.
Nước mắt Chân Ni càng trào ra dữ dội hơn, từng dòng nước mắt trong suốt rơi lã chã. Cuối cùng, con bé giận dữ quay người chạy ra ngoài.
Trước khi bỏ đi, Chân Ni còn nói với tôi một câu bằng giọng cực kì lạnh lẽo, mang theo sự căm hận tột cùng.
"Mộ Aí Ni, tôi sẽ nhớ hết những gì xảy ra trong ngày hôm nay, cuôi cùng sẽ có một ngày tôi trả lại chị tất cả sự đau thương này."
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân khi Chân Ni bỏ chạy vang lên như những nhát kiếm đâm xuyên vào cơ thể tôi, nhát sau còn mạnh hơn cả nhát trước.
Trái tim tôi trào ra một dòng máu tươi màu hoa tường vi, làm thế nào cũng không thể ngăn lại được.
"Aí Ni...", Thiên Diệp đi đến gần. muốn an ủi tôi.
"Xin lỗi, Thiên Diệp, bây giờ em không thể nói gì với anh được. Còn sợi dây chuyền anh tặng em nữa, em muốn trả lại cho anh!", nói dứt lời, tôi bất chấp ánh mắt bị tổn thương của Thiên Diệp, gỡ sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống rồi vứt trên sàn, quay người chạy theo Chân Ni.
Điều dó giống như một hành động trả thù. Là do anh ấy khiến cho buổi biểu diễn bị thất bại, bất luận lí do của anh ấy là gì, nhưng tôi vẫn không thể nào tha thứ được. Thế nhưng trong lòng lại không hề có lấy một chút niềm vui của sự trả thù, trái lại... còn bị nhấn chìm bởi một nỗi buồn thương day dứt vô cùng lớn.
Sau cánh gà trên sân khấu
Nhìn theo bóng Ái Ni, hai chân Thiên Diệp bỗng cảm thấy nặng nề như đeo đá.
Bàn tay phải của anh mới rồi còn lướt nhẹ trên những phím đàn, giờ đã run rẩy không sao kiểm soát được, càng cố gắng giữ chặt lại, cả bàn tay càng run khủng khiếp hơn
Là do anh đã làm hỏng hết tất cả buổi biểu diễn, là do anh hại Ái Ni bị Chân Ni hiểu lầm, Ái Ni buông ra những câu tuyệt tình như vậy đều do lỗi của anh.
Có lẽ anh không nên quay về phải không?
Thiên Diệp cứ đứng sững nguyên tại chỗ, rất lâu sau không động đậy gì, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười như một làn sương trắng, đẹp tuyệt vời như một chú thiên tinh.
"Tại sao anh lại không giải thích?", Thôi Hy Triệt nhìn anh chăm chú, dường như đã nhìn rõ tất cả.
Khóe môi Thiên Diệp hơi hé lên, nụ cười càng trở nên rực rỡ, giống như nỗi buồn thương trên khuôn mặt ấy chỉ là ảo giác người ta trông thấy mà thôi. Anh cúi xuống bằng một động tác thanh nhã, đưa tay ra nhặt sợi dây chuyền Ái Ni vứt lại trên sàn sân khấu.
Những ngón tay thon dài như một bông hoa nở rộ trong không trung.
Uyển chuyển, như mang theo linh khí.
"Giải thích gì chứ? Chính tôi đã vứt bỏ đàn dương cầm, làm sao nó lại có thể phát ra những âm thanh tuyệt đẹp dưới bàn tay tôi nữa chứ?"
"Trên tạp chí nói rằng nguyên nhân anh từ bỏ chơi đàn là vì một sự cố", Thôi Hy Triệt nhìn thẳng vào những ngón tay Thiên Diệp.
"Sự cố? Tạp chí chỉ nhận được những câu chuyện dối lừa người ta cung cấp cho. Ha, thật ra tôi cơ bản không thích chơi đàn, một người chơi đàn dương cầm nếu như đến bản thân mình còn không biết trân trọng chiếc đàn, thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào tình cảnh như mới rồi thôi", Thiên Diệp nói bằng giọng tự giễu cợt mình.
Trong cái nhìn đầy ẩn ý của Thôi Hy Triệt, Thiên Diệp lặng lẽ bỏ đi, cái bóng cao gầy dần dần mất hút trong bóng tối, mang theo một âm điệu buồn thương.
"Thôi Hy Triệt đáng ૮ɦếƭ này, khỏi ốm rồi mà không đến tìm huynh đệ, lại còn một mình đến đây xem kịch nữa, mà sao đã kết thúc rồi nhỉ?", khi tất cả đã tấu khúc vĩ thanh, Cam Trạch Trần mới nhoáng nhoàng từ đầu tới.
"Coi như là kết thúc rồi. Cậu đến quả thực đúng lúc", Thôi Hy Triệt trả lời cho cả hai vở kịch.
"Không thể nào. Mình vừa bỏ cuộc hẹn với hai mỹ nhân để đến đây đấy. Nghe nói là thiên tài âm nhạc thế giới Phác Thiên Diệp biểu diễn ở đây mà", Trạch Trần chau mày với vẻ vô cùng tiếc nuối.
Thôi Hy Triệt vỗ vỗ vai anh ta: "May mà cậu không đến nghe đấy, nếu không thì còn thất vọng đến mức tự sát cơ."
"Nghe tệ lắm à? Sao mình cảm thấy trong giọng nói của cậu đầy mùi vị chua chát thế? Hay là do anh chàng Phác Thiên Diệp đó và Mộ Ái Ni là bạn thanh mai trúc mã, thế nên cậu ghen rồi", Cam Trạch Trần trợn mắt nhìn Thôi Hy Triệt bằng vẻ đầy hứng thú.
"Cậu nghĩ xa quá rồi đấy."
"Zậc zậc, la anh em còn nói dối nhau làm gì. Mình đã sớm nhìn thấy cậu có ý đồ khác thường với em yêu Mộ Ái Ni của mình rồi. Đừng có phủ nhận làm gì nữa, mấy ngày hôm trước cậu vì chuyện đó mà sinh ốm là gì? Nói cho cậu biết, dù rằng mình cũng thích cô ấy, nhưng ai bảo mình là anh em tốt với cậu chứ! Mình nhường cho cậu đấy. Tuy nhiên, Triệt à, mình đã từng gặp tay Thiên Diệp đó rồi, anh ta vừa mềm mỏng vừa đẹp trai, rõ ràng là còn có sức hút mạnh hơn cả mình, cậu cần phải chú ý hơn đến anh ta đấy", Cam Trạch Trần khoát tay lên vai Thôi Hy Triệt, làm bộ dạng mình vừa hi sinh một lợi ích lớn lao.
"Đi thôi", Thôi Hy Triệt bước đi với thái độ điềm tĩnh, khiến Trạch Trần gào lớn lên:
"Này này này, cậu đứng có mà giả bộ nữa, bây giơ không phải là lúc để giả vờ cứng rắn đâu. Gọi điện thoại cho em yêu Ái Ni mà hẹn hò đi", Cam Trạch Trần theo không kịp nhưng vẫn không chịu từ bỏ, nói tiếp: "thôi được rồi, mình sẽ bày cho cậu kinh nghiệm tán gái của mình nhé. Tụi con gái bao giờ cũng thích lãng mạn, cậu đưa cô ấy đến mtộ nơi thật là lãng mạn vào, sau đó nói trắng ra, tỷ lệ thành công chắc chắn đạt đến chín chín phần trăm."
"Ý kiến đề xuất mà cậu đưa ra vừa vặn mình lại không muốn áp dụng, bởi vì mình chưa từng thấy cậu thành công lần nào cả."
"Lần này cậu phải tin tưởng mình chứ, Triệt."
"…"
"Cậu sẽ hối hận đấy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc