Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 29

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Khúc biến tấu của số phận
Một tuần tiếp theo đó, hàng ngày Chân Ni đều về nhà rất muộn, mỗi khi về còn đem theo một đống những thứ như tờ rơi tuyên truyền, trang phục biểu diễn… Con bé vẫn không hề giải thích xem hôm đó trong mê cung đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm đó, tôi chờ Chân Ni về tới phòng riêng, mới hỏi: "Em không định giải thích gì về chuyện xảy ra hôm ấy hay sao?"
Chân Ni ngẩng lên nhìn, trả lời với vẻ uể oải: "Đã sớm biết là chị sẽ hỏi câu này, tuy nhiên em cũng muốn nói với chị, cái gọi là truyền thuyết trong mê cung chẳng nói lên điều gì cả. Chị đừng có mà ảo tưởng nhiều, dù rằng chị đã gặp hội trưởng Triệt trong đó."
Phút chốc tôi chợt hiểu ra tất cả: "Chính là vì việc này mà em ném bể cá về phía chị à?"
"Nếu như chị vì việc làm hại hội trưởng Triệt bị thương mà muốn chất vấn em, thế thì không cần đâu, hội trưởng không hề để ý đến chị, cho nên chị không cần thiết phải tự trách mình."
"Không phải là chị hại anh ta", giọng nói của tôi bỗng nhiên cất cao lên, mang theo trong đó là một tâm trạng gì đó mà tôi không hiểu được.
Chân Ni nhún vai, tỏ vẻ như không thèm để ý đến: "Thôi được rồi, dù gì việc đó cũng qua rồi."
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy Chân Ni dễ dàng từ bỏ lập trường của mình như vậy. Chân Ni nở nụ cười ngọt ngào tuyệt đẹp, tâm trạng có vẻ như đang rất ổn. Con bé quay người rồi treo tấm poster khổ lớn lên tường.
Đó là một tấm poster màu xanh da trời sẫm, trên đó là một đám mây trông giống hệt chiếc kẹo bông.
Một chiếc cầu thang dài uốn khúc nối liền với đám mây, trên những bậc thang là một nữ sinh với khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nhưng đầy vẻ u buồn do dự.
Góc của tấm poster vẽ một dây hoa tuyệt đẹp với màu trắng tinh khôi, nối liền nhau thành dòng chữ "Cuốn nhật ký đến từ thiên đường".
Chân Ni quay đầu lại nhìn, nói với tôi bằng chất giọng cực kỳ dịu ngọt: "Chị thấy thế nào, tổ kịch của bọn em sắp sửa bắt đầu biểu diễn một vở kịch mới rồi, đây là poster quảng cáo cho vở kịch."
"Đẹp lắm", tôi nói thật tận đáy lòng.
"Ha ha, câu chuyện này cũng rất đẹp, hay là đến thứ 6 này chị đến xem bọn em biểu diễn đi, em cũng mời cả hội trưởng Triệt nữa", nói xong, Chân Ni dường như nghĩ ra điều gì, đi đến trước mặt tôi nói: "Chị này, gần đây em nghe mấy đứa bạn nói Thiên Diệp là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới. Nếu như em có thể mời được anh ấy đến diễn tấu một bài cho buổi biểu diễn kịch lần này thì quả thực vô cùng perfect."
"Thiên Diệp?"
"Ừ, chị, chị có thể giúp em mời anh ấy được không?"
"Nhưng mà… trên tạp chí nói rằng Thiên Diệp từ nay về sau sẽ không chơi đàn nữa."
"Thật không? Nhưng em cảm thấy nếu như chị đến mời, nói không chừng anh ấy sẽ đồng ý đấy! Chỉ cần chị giúp em đi hỏi anh ấy một tiếng, nếu đến lúc đó anh ấy vẫn không bằng lòng, em sẽ lại tính đến cách khác."
"Ưm, được rồi."
"Ha ha, cảm ơn chị. Chúc ngủ ngon."
Nói xong, Chân Ni đóng sập ngay cửa vào, khiến tôi còn không kịp dặn nó từ nay về sau đừng có về muộn như thế nữa.
Về đến phòng mình, tôi nghĩ đến việc của Chân Ni, đang đúng lúc không biết phải mở lời với Thiên Diệp thế nào thì một số máy điện thoại lạ gọi tới.
"A lô, Ái Ni à?"
"Thiên Diệp?"
"Em vẫn chưa ngủ à? Mau ra gần cửa sổ đi, nhìn lên trời ấy."
"Anh lại giở trò gì thế?", không biết Thiên Diệp lại bày đặt ra trò quỷ gì, nhưng tôi vẫn mở toang cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm.
Trên bầu trời đen sẫm như một tấm lụa là ngàn vạn vì sao lấp lánh như những viên kim cương treo lơ lửng. Mỗi ngôi sao dường như đều đang nhấp nháy mắt để chào những người dưới trần gian, tuyệt đẹp!
"Ái Ni, em cười đi nào."
"Thiên Diệp?"
"Cười đi nào."
Tôi hé hé môi, sau đó gầm gừ với vẻ mất kiên nhẫn vào điện thoại: "Cười rồi, cười với vẻ cực kỳ ngu ngốc."
"Ha ha", trong điện thoại vang lên tiếng cười ngọt ngào của Thiên Diệp, "Vậy được rồi, mẹ của Ái Ni chắc chắn sẽ nhìn thấy đấy, bây giờ em có cảm thấy mẹ cũng đang cười với em không?"
Một dòng khí ấm áp bỗng đột ngột dâng trào trong lòng tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ khàng mỉm cười một lát, quả nhiên là cảm thấy từng ngôi sao đều đang cười với tôi.
Là mẹ hay sao?
Là do mẹ nhìn thấy nụ cười của tôi, vậy nên đang cười với tôi ư?
"Thiên Diệp…"
"Muốn cảm ơn anh có phải không? Ha ha, hôm đó Ái Ni nói muốn trở thành một chuyên gia về món điểm tâm, cho nên anh nghĩ, nếu như được ăn các món của chuyên gia điểm tâm tương lai làm, ưm, chắc chắn là rất may mắn đấy."
Ạch, chuyển ngoặt gì mà nhanh thế, hóa ra là muốn tôi làm món điểm tâm cho anh ăn ư.
"Xí, anh ở Canađa cũng dùng cách này để lấy lòng các cô gái đúng không. Muốn ăn món điểm tâm thì nói thẳng cho rồi. Trưa ngày mai em sẽ mang đồ ăn đến võ đường Không Liên cho anh."
"Ái Ni, em không thấy anh nói như vậy rất lãng mạn mà cũng rất có màu sắc à?"
"Không hề!", tôi cố ý công kích Thiên Diệp.
"Vậy thì được rồi, ngày mai anh sẽ chờ em ở võ đường Không Liên. Ái Ni, ngủ ngon nhé", Thiên Diệp ngắt điện thoại với vẻ thất vọng.
"Ưm."
Bỏ điện thoại xuống, tôi tiếp tục đứng bên cửa sổ nhìn lên trời. Nghe nói mỗi người trên mặt đất đều là một vì sao trên trời, vậy ngôi sao thuộc về mẹ là ngôi sao nào nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc