Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 28

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Vầng trăng màu bạc bắt đầu nhô lên, một màn sương m6 hoặc lan khắp bầu trời đêm.
Tôi, Thiên Diệp cùng Hạ Nhạc Huyên cùng ăn tối xong, Thiên Diệp nhất quyết đòi đưa tôi về nhà.
Trong màn đêm lạnh giá ấy, nụ cười dịu dàng của Thiên Diệp vẫn như những đóa hoa oải hương làm ấm áp cả một không gian.
"Anh kể cho Ái Ni nghe một câu chuyện cười nhé. Hòn đá đánh nhau với cái bánh bột nếp, tức khí lên đá một phát làm cái bánh bay xuống biển. Sau này có một đôi trai gái yêu nhau ngầm ước hẹn sẽ bên nhau suốt đời, nhưng người con trai phải đi lính ở chiến trường ngoại quốc. Trước khi đi, anh ấy đưa cho người yêu một chiếc nhẫn, hẹn ba năm sau sẽ lấy chiếc nhẫn làm vật tái ngộ ở nơi này. Ba năm sau, cô gái mang chiếc nhẫn đến nơi hẹn trước, nhưng không thấy người yêu đâu, thế là vì đau lòng mà ném chiếc nhẫn xuống đáy biển sâu. Thực ra, người con gái này đã quên mất địa điểm hẹn hò. Người con trai khi quay về tìm không thấy người yêu đâu, đau lòng mà ngồi trên bờ biển câu cá. Đột nhiên anh ta câu được một vật gì đó. Ái Ni, em đoán xem là vật gì?"
"Là chiếc nhẫn?"
"Sai, là cái bánh bột nếp."
"…"
"Sau này cuối cùng anh ta cũng câu được một con cá, khi đang ăn thì cắn phải một vật gì cưng cứng, em cho rằng đó là thứ gì?"
"Là chiếc nhẫn?"
"Lại sai, là xương cá, ha ha, có buồn cười không?"
"…". Tôi chỉ có thể im lặng.
"Ái Ni không cười tí nào, chắc đang có tâm sự rồi."
"Hôm nay em xem được một cuốn tạp chí, trên đó nói anh là thiên tài âm nhạc, hóa ra anh biết chơi đang thật. Em cứ luôn cho rằng mình thông minh, cho rằng anh lừa gạt em, hóa ra sự thực đều như những gì anh nói. Em đúng là kẻ thất bại đúng không?". Giờ đây, đối với Thiên Diệp, tôi cảm thấy một sự hối hận khó gọi thành tên.
"Không phải thế đâu, bởi vì em cơ bản không biết anh học dương cầm khi ở Canađa."
"Thiên Diệp… vì sao anh lại học dương cầm?"
"Vì Ái Ni đấy", Thiên Diệp lại bắt đầu trả lời không trung thực "kiểu Thiên Diệp" rồi.
"Là vì em? Nhưng em đâu có thích dương cầm. Mà lần trước em muốn anh đánh đàn cho em nghe, anh cũng có đánh đâu", thật tệ quá, mới định tìm cách để hiểu anh, anh lại giở trò cũ, nói những câu tận đẩu tận đâu như thế, cho rằng nịnh bợ một chút thì tôi sẽ tin sao?
"Suỵt! Bí mật", Thiên Diệp đặt một Ng'n t thon dài của anh thẳng đứng trên môi.
"…", tôi vốn hơi tức giận, nhưng nghĩ ngợi một chút lại cười, "Bất kể là như thế nào, em cũng vẫn rất vui, hóa ra Thiên Diệp thật là lợi hại, lợi hại hơn nhiều khi còn nhỏ."
"ha ha", nụ cười Thiên Diệp như những đóa hoa oải hương nở rộ, rực rỡ đến vô cùng.
"Còn một việc này nữa, anh không có chỗ nào để đi vì sao không nói với em?", đối với việc này tôi cũng hơi thắc mắc.
"Anh chờ cho Ái Ni tự phát hiện ra mà", Thiên Diệp trả lời với vẻ đó là lẽ đương nhiên, sau đó nhìn tôi cười, "Hóa ra bây giờ Ái Ni đã rất để tâm đến anh rồi phải không? Đang tìm cách để hiểu anh đúng không nào? A, chẳng bằng để anh kể hết những chuyện xảy ra bên Canađa cho em nghe nhé, được không? Em không biết cuộc sống bên đó thú vị thế nào đâu…"
"Stop! Stop!", tôi vội vàng kêu anh dừng lại. Trời ạ, chọn cái gì quan trọng để nói có được không?
"Thôi được rồi, anh muốn hỏi Ái Ni, ước nguyện của em là gì?"
"Thay mẹ chăm sóc tốt cho Chân Ni."
"Còn những cái khác?"
"Trở thành một chuyên gia về món điểm tâm."
"Hóa ra Ái Ni thích làm đồ điểm tâm à?"
"Này, sao lại nói đến em rồi, đáng lẽ nói về anh cơ mà".
"Anh rất thích được nghe những chuyện của em."
"Phác Thiên Diệp, anh vừa phải thôi, nói không chừng khi ở Canađa anh có rất nhiều rất nhiều bạn gái, lần này về nước nhằm trốn chạy, vì cuối cùng người ta cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh. Ha ha."
"Ha ha, bị em nhìn thấu rồi."
Màn đêm buông xuống, màn sương huyền ảo bao trùm lên khắp tòa biệt thự kiểu châu Âu.
Ánh đèn trong phòng đọc sách hơi mờ tối vì chỉ bật mỗi một ngọn đèn tường màu vàng nhạt. Ánh sáng nhờ nhờ đó gần như sắp bị bóng đêm hung dữ nuốt chửng.
Thôi Hy Triệt ngồi trước mày vi tính, trầm mặc như một bức tượng điêu khắc.
Xung quanh đã trở nên tĩnh mịch, nhưng có một âm thanh vẩn cứ lẩn quất không ngừng bên tai anh, giống như một cơn ác mộng không thể nào xóa đi nổi…
"Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Thiên Diệp là…"
"Thiên Diệp lúc nào cũng chỉ nghĩ cách đem lại niềm vui cho người khác, còn sự lạnh lùng của anh chỉ đem đến cho người ta… sự tổn thương."

Khi ấy, đôi khuyên tai có mặt đá hình con chim phượng hoàng của cô ấy sáng lên một thứ ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn.
Nụ cười trên khuôn mặt càng mang vẻ kiêu ngạo, giống hệt một đóa hoa nở đến cực điểm. Đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Nhưng lời nói của cô ấy, từng chữ từng chữ đều như từng mũi kim chứa đầy độc dược đâm vào cơ thể anh. Đau đớn, triền miên không dứt.
Đã sớm cảnh tỉnh bản thân mình, không thể dành tình cảm cho bất cứ người nào, thế nhưng anh vẫn không sao kiểm soát được mình, tiếp tục rơi vào vực sâu đau khổ nhưng ngọt ngào ấy. Khi Chân Ni ném chiếc bể cá về phía Ái Ni, anh không nghĩ ngợi gì lập tức lấy thân mình ra chắn.
Nếu tình yêu đã trở thành một bản năng, vậy thì làm sao có thể dứt bỏ được?
Tiếng giày cao gót nện trên nền nhà từ bên ngoài vọng lại.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Khi đi qua phòng đọc sách, tiếng giày đó dừng lại.
Cánh cửa bị mở ra, xuất hiện khuôn mặt cao quý và kiều diễm của một người phụ nữ.
"Sao vẫn còn chưa ngủ?", giọng nói ấy còn bình thản hơn cả bóng đêm, hoàn toàn không có chút lên bổng xuống trầm nào.
Trong không gian thoảng bay mùi R*ợ*u vang, khiến bóng đêm càng trở nên uyển chuyển.
Thôi Hy Triệt nhìn mẹ mình, Bạch Lâm, ánh đèn chiếu trên khuôn mặt với ngũ quan ngay ngắn của anh, mang vẻ gì đó vô cùng cô độc.
"Khi còn nhỏ… mẹ vứt con sang Pháp suốt 10 năm, có cảm thấy hối hận không?"
Khi nói ra câu ấy, anh gần như nín thở đợi chờ.
Câu hỏi ấy chẳng khác nào một mũi kim xuyên vào tim, đã được anh cất giấu từ rất lâu trong lòng, thỉnh thoảng lại ngấm ngầm đau.
Đúng như Mộ Ái Ni từng nói, nếu không cố gắng giành lấy, thì chẳng có gì thuộc về mình. Giờ đây anh rất muốn hỏi câu ấy. Ha, xem ra anh đã chịu ảnh hưởng rất sâu sắc của Ái Ni rồi.
"Nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, mẹ sẽ vẫn gửi con đến Pháp phải không?"
Anh nhắc lại câu hỏi, trong mắt lóe lên ánh sáng của sự mong chờ. Thời gian dường như cũng ngưng đọng lại trong cái nhìn chờ đợi ấy.
"Ưm…", Bạch Lâm ấp úng, vì uống hơi nhiều R*ợ*u nên đầu khá đau. Bà ta lấy tay đỡ trán, nói một cách bình thản: "Nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, mẹ sẽ vẫn làm như thế."
Ánh sáng trong đôi mắt Thôi Hy Triệt dần dần tắt ngấm, con ngươi dần dần trở nên lạnh giá.
Phần khuất trong bóng tối của anh vẫn ngạo nghễ hơi hếch cằm lên, khóe miệng hé ra một nụ cười như đóa hoa chớm nở. Như thực như mê, như những trái bong bóng trong suốt dập dềnh trong màn đêm nhung lụa.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy một nỗi buồn thương như có như không…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc