Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 19

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Trong lòng tôi cực kỳ hỗn loạn, không biết phải đối mặt với Thiên Diệp thế nào, khi quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra ánh mắt anh đã trở nên sắc nhọn, thậm chí còn mang sát khí đằng đằng.
Tôi nhìn theo hướng mắt anh đang chăm chú...
"Đi thôi", anh nói nhỏ bên tai tôi.
Chỉ thấy cách đó không xa có mấy người đeo kính đen, đóng khung trong bộ vest cứng ngắc đang tiến đến gần chúng tôi. Đang định hỏi Thiên Diệp vì sao lại căng thẳng thế, tôi đã bị anh kéo chạy về phía trước.
Vù vù...
Gió tạt qua tai chúng tôi cới tốc độ nhanh.
Chúng tôi chạy xuyên qua đám đông trên phố, chạy tiếp vào một con đường nhỏ gấp khúc.
"Thiên Diệp, vì sao phải chạy thế?"
Anh nắm lấy cổ tay tôi, siết chặt, khiến tôi cảm thấy hơi đau.
"Rèn luyện thể lực thôi."
Lúc tôi còn đang phỏng đoán linh tinh, nào là có phải anh đã mua nợ món hàng đắt tiền, trót chọc giận nhân vật xã hội đen nào đó hay bản thân anh có vấn đề gì không, thì những người đuổi theo đằng sau đã theo kịp, bao vây lấy chúng tôi.
Thiên Diệp tức giận nhìn bọn họ, sát khí lại một lần nữa tỏa ra lạnh giá. Tôi vội vàng đứng sát vào sau lưng anh, nghe thấy tiếng anh nói thật khẽ:
"Chờ lát nữa có cơ hội thì em phải chạy thật nhanh nhé, nhớ đừng có quay đầu lại."
"Thiên Diệp anh thật ngốc, sao lại dính dáng gì đến những người này chứ? Anh đã nói sẽ bảo vệ em, vậy thì anh mau đánh ngã hết tất cả đi."
Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn, nhưng vì đứng tựa vào Thiên Diệp, nên sự sợ hãi lập tức biến mất tăm mất tích.
Những người áo đen gần như đồng loạt tấn công chúng tôi, tôi cố hết sức để tránh đòn, không để mình trở thành gán*** của Thiên Diệp.
Thiên Diệp có vẻ lợi hại hơn cả lúc ở trong võ đường nhưng những người mặc áo đen thần bí kia dường như đã được huấn luyện một cách bài bản, ngay cả khi trúng đòn của Thiên Diệp, họ cũng không hề lùi bước, huống hồ võ nghệ của họ ở trình độ cao hơn hẳn Thiên Diệp.
"Mau theo chúng tôi về"
"Không bao giờ."
Trong trận loạn đả, tôi mơ hồ nghe thấy bọn họ đối thoại với nhau. Thiên Diệp đã trúng mấy đòn, nhưng vẫn cố gắng dùng thân mình để che chắn cho tôi.
Nhìn thấy khóe miệng anh rớm máu, lòng tôi lại thêm một lần rung động.
Đột nhiên, một tên trong nhóm áo đen rút ra một con dao găm sắc nhọn, nhân lúc chúng tôi đang bất cẩn lao đến.
"Thiên Diệp, cẩn thận!", tôi quay về phía Thiên Diệp hết lên, đồng thời phát hiện ra đích nhắm của hắn chính là tôi.
Bản năng mách bảo tôi phải tránh đi, nhưng cuối cùng chân không nhúc nhích nổi, vì phía sau lưng tôi là Thiên Diệp.
"Soạt!"
Tiếng dao găm xé gió lao đến sát người tôi.
Tôi nhắm chặt cả hai mắt lại...
Không thấy đau như dự kiến, tôi nghi hoặc mở mắt ra.
Trong tầm nhìn vừa mới phong quang trở lại, một bàn tay thon dài hoàn mỹ đã nắm lấy lưỡi dao.
Dòng máu màu hoa tường vi chảy ra, rơi từng giọt xuống chuôi dao. Tí tách. Những giọt máu lóe lên một sắc màu diễm lệ trong bầu không mờ tối.
"Thiên Diệp!", tôi hốt hoảng kêu lên.
Những người mặc áo đen đứng xung quanh cũng như bị thôi miên bởi cảnh tượng đó, đều đứng sững lại, vẻ lo ngại lóe lên trong mắt.
"Cút!", Thiên Diệp gầm lên.
Ngay cả lúc đó, Thiên Diệp vẫn lấy thân mình che kín cho tôi, ngăn cách tôi với những người áo đây ấy.
Một người trong nhóm nói mấy câu tiếng Anh vào tai nghe điện thoại, sau đó ra lệnh cho những người khác nhanh chóng rời đi.
Tôi lấy khăn mùi soa ra quấn chặt vết thương của Thiên Diệp, máu vẫn thấm ra như từng đóa tường vi tươi rói lần lượt hiện lên trên nền khăn trắng toát. Những đầu ngón tay tôi lạnh cứng, dù cố nén nhưng cánh tay vẫn run lên khe khẽ.
Đáng ૮ɦếƭ!
Máu vẫn không ngừng chảy, thoắt cái đã nhuộm chiếc khăn thành một màu đỏ nhức mắt.
"Em đừng lo, Ái Ni", khuôn mặt đầy vết bầm của Thiên Diệp mỗi lúc một nhợt nhạt hơn.
"Anh im lặng đi được không, nếu anh có làm sao, em sẽ không bao giờ thèm để ý đến anh nữa."
Tôi chưa nói hết câu, Thiên Diệp đã ngã vào lòng tôi.
Nước mắt cứ thế tuôn ra, không thể nào kìm nén nổi.
Thiên Diệp, Phác Thiên Diệp, anh thật là ngốc...
Phòng cấp cứu trong bệnh viện.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?", tôi hỏi với vẻ lo lắng.
Sau khi Thiên Diệp ngất đi, chiếc xe cảnh sát tuần tra đi qua đã giúp tôi đưa anh vào phòng cấp cứu một bệnh viện gần đó. Thiên Diệp nằm trên giường tiếp nước trông có vẻ rất yếu, nhưng khuôn mặt anh vẫn đẹp rạng ngời, giống hệt một thiên thần sắp sửa mất đi mạng sống.
"Yên tâm đi, cậu ấy không sao đâu, chỉ là do mất máu cấp, một chút nữa sẽ tỉnh lại ngay. Bây giờ chúng tôi sẽ băng vết thương ở tay cho cậu ấy, nhớ không được nhúng nước trong vòng hai tuần", bác sĩ tháo chiếc khăn tay của tôi ra, cẩn thận rửa vết thương ở tay Thiên Diệp.
Một vết thương đáng sợ rộng hoác nằm giữa lòng bàn tay anh, kéo dài xuống dưới, dường như làm thành một đường chỉ tay mới.
Tôi ngồi bên cạnh Thiên Diệp, khẽ khàng dùng tay vuốt nhẹ trên má anh.
Tim vẫn đang đập dồn, không thể nào bình tĩnh lại.
Những mảng kí ức về Thiên Diệp lại bắt đầu cuộn lên trong não, giống như từng đợt thủy triều dồn dập đập vào bờ lúc bóng đêm đã bao trùm.
"Vì trọng lượng của cậu không phải ở trên vai, mà là ở trong tim anh ấy."
...
"Sao bây giờ anh trờ nên lợi hại thế?"
"Vì có người nói không muốn bảo vệ anh, thế nên anh chỉ còn cách trở nên lợi hại để bảo vệ cô ấy. Còn nữa...ừm, để nghĩ xem nào, để thoát thân này. Trở nên lợi hại thì bỏ chạy thoát thân sẽ dễ hơn."
"Xì, thời thái bình này thì chạy thoát thân gì chứ. Còn nữa, Hạ Nhạc Huyên đối với anh rất tốt, anh đừng có mà ức hiếp người ta."
"Ái Ni..., anh chỉ muốn tốt với mình em thôi...."
...
Cuối cùng đến giờ phút này tôi đã hiểu, trong tim tôi Thiên Diệp luôn luôn có một vị trí không gì lay chuyển nổi.
Cái cảm giác đó, thật khó mà diễn đạt rõ bằng lời.
Không biết liệu có phải bị ảo giác hay không, tôi dường như nhìn thấy Thiên Diệp nằm trước mặt tôi đang nở nụ cười ấm áp, dịu dàng.
"Ái Ni, em khóc vì anh à?"
Không lẽ nào, giọng nói nghe cũng rất thật mà?
"Đừng có động đậy", vị bác sĩ đang giúp anh rửa vết thương lên tiếng nhắc nhở.
Cuối cùng tôi cũng nhẹ lòng, Thiên Diệp đã tỉnh rồi, tất cả bóng đêm u ám đã qua đi, anh không sao. Cảm tạ ông trời.
"Ai bảo là em khóc vì anh chứ. Em nhận lời với mẹ sẽ không bao giờ khóc nữa"
Bởi vì nước mắt chứng tỏ cho sự yếu đuối.
Cái ngày mẹ rời bỏ tôi đi, cái ngày những cánh hoa bồ công anh bay tan tác ngập một góc trời như những bông tuyết trắng ấy, mẹ đã lau khô nước mắt trên mặt tôi, nói tôi đừng khóc nữa. Bắt đầu từ ngày ấy, tôi đã hứa với mẹ, về sau dù có gặp bất cứ chuyện gì khốn khó hoặc đau lòng, cũng sẽ không bao giờ khóc.
Ai ngờ được rằng, cuối cùng tôi đã không thực hiện được lời hứa ấy.
Part 5
Bác sĩ sau khi xử lý xong vết thương của Thiên Diệp, bảo với chúng tôi có thể ra về.
Màn đêm vẫn chưa hoàn toàn phủ kín bầu trời, nhưng một vầng trăng lạnh lẽo đã được ai đó treo lơ lửng giữa tầng không.
Cứ chốc chốc tôi lại nhìn xuống bàn tay được băng có của Thiên Diệp với vẻ căng thẳng, nhờ thế mà nhận ra những ngón tay của Thiên Diệp rất thon và dài, dưới ánh trăng dường như chúng đều mang một luồng linh khí.
"Này, em thích cầm tay anh thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận mà."
"Đồ ngốc mới thích nắm tay anh! Có điều em thấy tay anh có vẻ thích hợp với việc chơi piano trong một nhà hát lớn rực rỡ ánh đèn vàng ở Vienna hơn là dùng để chặn dao găm đấy."
"Ha ha, thế à? Đôi bàn tay này biết chơi đàn đấy. Tuy nhiên bây giờ nó không thể lướt trên các phím đàn nữa rồi."
"Xí, biết chơi đàn tại sao lại không thể chơi nữa?", tôi phát hiện ra trong mười câu Thiên Diệp nói, có lẽ phải đến chín câu không thể coi là thật.
"Bởi vì tay cũng hỏng như một cỗ máy cũ kỹ rồi."
Quái quỷ, so sánh cái kiểu gì thế! Chẳng qua là bị thương một chút thôi, thế mà đã nói năng vớ vẩn rồi.
"Không thèm đếm xỉa tới anh nữa, em phải về rồi. Nhớ đừng để nước vào tay, hàng ngày nhớ thay băng, bôi thuốc đấy", lúc sắp đi, tôi dặn anh.
Bóng đêm cuối cùng cũng đã bao phủ khắp bầu trời.
Ánh trăng bàng bạc rải từng làn xuống mặt đất hệt như dòng nước.
Những cây hoa anh đào ở hai bên đường không ngừng trút xuống những cánh hoa tàn úa, cánh hoa bay lả tả.
Thiên Diệp ở phía sau cười buồn bã: "Không được, không được rồi, trí nhớ của anh rất kém, hay là em bớt chút thời gian đến thay băng giúp anh nhé."
Tôi cắn cắn môi, tiếp tục bước về phía trước, quyết định không thèm để ý đến những trò giả bộ để ỷ lại của Thiên Diệp, nhưng quả thực, Thiên Diệp như thế này, mới đúng là Thiên Diệp hồi còn nhỏ.
Đi được vài bước rồi, tôi mới bất chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng phải hỏi anh.
Những người mặc áo vest đen, đeo kính râm vừa rồi là ai?
Vì sao họ lại đến bắt anh?
Thiên Diệp đắc tội gì với bọn họ?
Nếu những người đó lại xuất hiện nữa, Thiên Diệp phải làm thế nào?
Nghĩ tới đó, tôi lập tức quay người, định nhắc nhở Thiên Diệp phải chú ý giữ mình.
Khi ấy, tất cả đã bị bóng đêm nuốt gọn.
Trong bóng tối ௱ôЛƓ lung, tôi nhìn thấy bóng Thiên Diệp.
Cao lớn và thanh tú, nhưng bao trùm lên đó là một vẻ buồn thương xa xăm mờ ảo.
Anh càng đi càng xa, bóng hình mỗi lúc một mờ dần, sắp sửa mất hút vào bóng đêm.
Một cảm giác bất an đột nhiên khiến tim tôi dội lên nỗi đau không gọi được tên.
"Thiên Diệp", tôi lớn tiếng gọi.
Cả không gian như vọng lại tiếng gọi chứa đựng đầy nỗi lo lắng của tôi.
"Thiên Diệp", tôi gọi thêm lần nữa, cuối cùng anh cũng quay đầu lại.
Khuôn mặt anh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lập tức nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp, khóe miệng thanh thoát giống như muốn phá vỡ tất cả màn đêm u ám.
Những đóa hoa anh đào bỗng nở mỗi lúc một rực rỡ hơn, mỗi đóa dường như đều nở đến cực điểm, trong chớp mắt đã hoàn thành sứ mệnh của kiếp hoa, rồi sau đó úa tàn. Cánh hoa bay tơi tả khắp nơi. Bay đến tận cùng, là khuôn mặt tinh tế tới mức toàn bích của Thiên Diệp.
Tuyệt đẹp như một chú thiên tinh vừa bước ra từ cánh đồng hoa lily.
Ngón tay thon dài của anh vẽ thành hình một dấu chấm hỏi lớn trong không trung.
Trong tim tôi bỗng như có nước thủy triều dâng trào, từng con sóng đập dồn dập hung dữ ập mạnh vào bờ. Trước mắt tôi, khuôn mặt Thiên Diệp bỗng chốc biến thành khuôn mặt thời thơ ấu.
Dưới tán cây cổ thụ xanh rậm ở La Đồ, Thiên Diệp mặc bộ võ phục Taekwondo chạy đến bên tôi.
Những cánh hoa bồ công anh trắng muốt hình cầu bay lượn khắp không trung.
Quay quay xoay xoay, cuối cùng rơi xuống người chúng tôi.
Thiên Diệp vừa thở, vừa cố gắng lấy hết sức lực còn lại trong mình hét lên với tôi: "Ái Ni, sau này..."
Những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá che phủ trên đầu làm thành những giọt pha lê trong suốt. Tôi nghe không rõ Thiên Diệp nói gì, làm động tác vẽ một dấu chấm hỏi lớn trong không trung.
Gió đưa mùi hương hoa hồng bay đến, mang theo những tiếng nói đứt quãng của Thiên Diệp.
"Anh...sẽ...bảo...vệ...em."
....
Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt Thiên Diệp, những lời muốn nói bỗng dưng bay mất đi đâu hết.
Đành ra sức vẫy tay với Thiên Diệp, sau đó quay người bước đi. Không hề lưu luyến.
Thiên Diệp!
Thiên Diệp!
Phải lưu giữ quá nhiều ký ức như vậy, liệu anh có thấy mệt mỏi không?
Ở một khoảng cách xa như vậy, nhưng hình bóng của Ái Ni vẫn mang vẻ cao ngạo và lãnh đạm, giống như một vì sao lấp lánh ở nơi xa tắp, khó lòng mà chạm tới.
Anh đợi chờ cô sẽ nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là cái vẫy tay, sau đó quay người bước đi không lưu luyến.
Thiên Diệp cố nén nỗi thất vọng trong lòng, vết thương ở tay bỗng chốc đau nhức như bị cắt lìa khỏi thân. Nghĩ tới những kẻ mới rồi xuất hiện, anh cau mày, lấy điện thoại di động ra. Quay về lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh mở di động, vì sợ chẳng may "bà ấy" tìm ra.
Anh không sợ những người đó sẽ lại xuất hiện lần nữa, nhưng lại sợ Ái Ni sẽ lại bị tổn thương.
Đáng ૮ɦếƭ! Bọn họ dám nghĩ tới việc làm hại Ái Ni. Người đó sẽ bất chấp tất cả chỉ để đưa được anh về thôi ư?
Trong nỗi tức giận bừng bừng, Thiên Diệp bấm một số máy quen thuộc.
"Ha ha, mất tích lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng phải gọi điện cho ta ư, Thiên Diệp", bên máy kia là giọng một người phụ nữ vô cùng quen thuộc với Thiên Diệp, lạnh lùng và rất biết tự kiềm chế.
"Lập tức bảo những người đó cút hết đi cho tôi", Thiên Diệp nói bằng chất giọng trầm trầm nhưng băng giá.
"Nghe bọn họ nói, tay con bị thương phải không? Lẽ nào con muốn bàn tay đó trở thành tàn phế?"
"Ha ha, cuối cùng thứ mà bà quan tâm đến vẫn là hai bàn tay của tôi", Thiên Diệp cười giễu cợt, sắc mặt anh trở nên xa vắng, "có phải bà sai bọn họ làm hại Ái Ni không?"
"Ta chỉ cảm thấy là đối với một người không biết nghe lời như con, ta sẽ không tiếc trả mọi giá để ép con quay lại."
"Tôi cũng muốn cho bà biết, nếu Mộ Ái Ni bị tổn thương dù chỉ một chút thôi, tôi đảm bảo rằng vĩnh viễn bà sẽ mất tôi."
"Phác Thiên Diệp!"
Máy bên kia vọng lại tiếng gầm đầy phẫn nộ, Thiên Diệp nhanh chóng đóng máy lại.
Trong lòng có một cảm giác cực kì bất an, không biết "bà ấy" sẽ còn dùng thủ đoạn gì để làm tổn thương đến Ái Ni.
Ái Ni, Ái Ni, nếu như sự trở lại lần này của anh chỉ tiếp tục đem đến cho em sự bất an và thương tổn, vậy phải chăng anh không nên xuất hiện?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc