Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 11

Tác giả: Tiểu Ni Tử

"Hạn sử dụng" của nhừng lời dịu ngọt
Vừa sáng, Chân Ni đã mặc chiếc váy rất đẹp rồi đến khu vui chơi.
Khi con bé đi còn hỏi tôi với tâm trạng rất phấn khích rằng trông nó có xinh không. Tôi thành thực gật đầu, nó đi được vài bước lại quay người bảo tôi nếu công việc trợ lý mệt quá thì từ chức đi.
Khoảnh khắc đó, một làn sương mờ che kín mắt tôi.
Một câu nói đơn giản như vậy của Chân Ni cũng khiến tâm trạng tôi trở nên cực kì H**g phấn, cho đến khi chuông vang lên, ra mở cổng và nhìn thấy người đứng đó.
"Thôi Hy Triệt? Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ anh phải đến khu vui chơi chứ?"
Thôi Hy Triệt lạnh lùng ngước mắt lên: "Làm sao tôi biết khu vui chơi cô muốn tôi hẹn với cô ta ở đâu?"
Ánh nắng mặt trời rơi trên mái tóc anh ta, để lại những đốm sáng trong suốt như những cánh hoa hương thảo.
Khi nhìn thấy anh ta, bên tai dường như vọng đến tiếng chuông nhà thờ.
Tất cả màu sắc tươi đẹp của cỏ cây và bầu trời xanh ngắt đều bị giấu sau lưng Thôi Hy Triệt, dù cho biểu cảm có vẻ lạnh lùng, nhưng anh ta như một vật thể phát quang tự nhiên, cứ nhẹ nhàng thu hút ánh nhìn ở khắp nơi.
"Thế anh không biết hỏi lái xe à?", tôi tức điên người, giờ này Chân Ni chắc chắn đã đến khu vui chơi rồi.
"Lái xe mới từ Philippin đến, không thuộc đường, ông ta mãi mới tìm được đây."
"****!" tôi không kiềm chế được văng ra tiếng chửi thề (mọi người đừng nghỉ bậy nhé....chắc chắn ... không chửi giống như người VN mình đâu ! ^^), sau đó tiến đến, "Tôi đưa anh đi, lái xe đâu?"
"Tôi bảo ông ta quay về rồi."
"Hy Triệt, chắc chắn là kiếp trước tôi có nợ nần gì anh!"
Tức thì tức, tôi vẫn phải ra sức kéo Hy Triệt lên xe buýt, hy vọng có thể nhanh chóng đến khu vui chơi.
Khi đứng trước hòm nhét xu, tôi lục tung ví lên. Gay rồi, không mang theo đồng lẻ nào.
Đột nhinê, một bàn tay thon dài vươn ra, nhón lấy tờ tiền giấy trong ví tôi, nhét ngay vào hòm tiền khiến tôi không kịp ngăn cản.
"Chẳng phải có tiền sao?", giọng anh ta vẫn lạnh nhạt như vậy.
Tôi ngẩng đầu, lửa giận thiêu đốt trong đôi mắt: "Đó là tờ 50 tệ!"
"Thừa thì đằng nào cũng thừa rồi."
Hết nói
Không biết phải làm thế nào, tôi đành ngoan ngoãn đứng bên cạnh hòm tiền, nói với từng người lên xe.
"Ngại quá, xin hãy đưa tiền lẻ cho cháu."
Khó khăn lắm mới thu hồi được hết chỗ tiền thừa, tôi thầm thở phào. Khi đó, xe bỗng dưng phanh gấp, người tôi không có chỗ nào để tựa theo quán tình ngã về phía trước. Tôi lấy hết sức vươn tay bám vào chiếc cột bên cạnh giữ thăng bằng, nhưng một cánh tay đã ôm ngang eo. 

Một luồng nhiệt toát ra từ cánh tay đó, tôi lúng túng quay người, lập tức đối diện với đôi mắt sáng rực của Thôi Hy Triệt.
Giống như bậu trời trong sáng, mang một vẻ cao vời không thể chạm vào.
Nhưng rõ ràng vừa có một cảm xúc gì đó không rõ rệt lướt qua.
Anh ta vẫn luôn đứng sau tôi ư?
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, chú mục.
Ánh mắt lấp lánh như ánh sao khiến người ta ngạt thở, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Đến khu vui chơi, từ xa tôi đã thấy Chân Ni trang điểm cực kỳ xinh đẹp đứng đó.
"Chân Ni", tôi ra sức vẫy tay.
Con bé nhìn thấy tôi xuất hiện cùng Thôi Hy Triệt với vẻ nghi ngờ, ánh mắt phát ra luồng sáng lạnh lẽo.
"Hy Triệt không biết đến địa điểm khu vui chơi, đã tìm đến nhà, nên chị đã đưa anh ấy đến đây.", tôi vội vàng giải thích.
Chân Ni có vẻ nhẹ nhõm hơn, nở nụ cười rạng rỡ với Thôi Hy Triệt.
"Cám ơn chị, là do em đi sớm quá, nếu muộn một chút là có thể gặp hội trưởng Triệt ở nhà rồi. Haha"
Thôi Hy Triệt liếc nhìn Chân Ni, lạnh nhạt nói bâng quơ: "Mộ Ái N, cô là trợ lý của tôi nên phải ở lại đây, đợi lát nữa cần gì, cô có thể để ý chăm sóc đến.... em gái cô."
Có vẻ như anh ta nghe ra điều gì đó không thật lòng trong câu nói của Chân Ni, giọng nói với vẻ chế nhạo cố ý khiến tim tôi như bị người ta dùng kim đâm.
"Chị à, đi cùng nhé. Ha ha", Chân Ni không nhận ra thứ ẩn sau câu nói đó, bẽn lẽn dựa vào Thôi Hy Triệt.
"Vào đi", Thôi Hy Triệt sải bước đi vào khu vui chơi.
Bên trong tràn ngập tiếng nói cười, những quả bóng đầy màu sắc cùng những chú hề vui nhộn. Tôi chợt nhớ đã rất lâu rồi mình không đến khu vui chơi, từ lúc..... mẹ ra đi.
Hóa ra niềm vui đã ở rất xa, rất xa xôi.
Còn mẹ đã rời xa tôi rất lâu, rất lâu...
Một quả bóng màu xanh ở đâu bay tới, lắc lư mãi ở trên đầu.
Thôi Hy Triệt cậy ưu thế chiều cao, đưa tay ra túm lấy sợi chỉ buộc bóng, sau đó đưa cho tôi: "Trợ lý, cầm lấy đi."
"Tôi không phải trẻ con", tôi nhận lấy, sau đó lại thả ra cho nó bay lên.
Nó vốn thuộc về bầu trời và được tự do.
Thế nhưng, khoảnh khắc tôi rời tay..........
"Bang!"
Quả bóng nổ tung không kịp đề phòng.
Tôi sững sờ nhìn những mảnh vỡ của nó, không nói được câu nào.
"Xem kìa, nó vốn bị người ta vứt bỏ, kết quả lại gặp một người không thích nó như cô, nó đau lòng đến cùng cực nên đã ૮ɦếƭ rồi", Thôi Hy Triệt nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của tôi, chiếc cằm lạnh lùng ương ngạnh đến vạn năm bắt đầu khẽ rung lên, ánh mắt mang ý cười thiêu đốt người ta.
Tôi đang định phản bác, Chân Ni đột nhiên chen vào giữa, đẩy chúng tôi về đằng trước:
"Đừng lãng phí thời gian, hội trưởng. Chúng ta vui chơi cho thỏa thích đi, đây là lần đầu tiên em và anh hẹn hò mà."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc