Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 10

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Bên ngoài cửa nhà họ Mộ, Phác Thiên Diệp đi lùi lại vài bước, thấy đèn phòng trên tầng 2 bật sáng.
Anh bất giác mỉm cười, nụ cười trong bóng tối dường như cũng phủ một màn sương mỏng. Đôi mắt lấp lánh như ánh sao chăm chú nhìn vào bóng người bên cửa sổ với vẻ dịu dàng tha thiết.
Anh đưa hai bàn tay lên cao, ngón trỏ và ngón cái thon dài mở ra, làm thành hình chiếc máy ảnh, cẩn thận điều chỉnh cho khớp vào bóng người trên đó.
Click
Click!
Cứ chụp như vậy, nhưng không biết phải chụp đến bao nhiêu tấm, mới khỏa lấp được nỗi nhớ mong của anh với cô.
Gió đêm thổi qua tấm áo sơ mi màu trắng của anh, vạt dưới khẽ khàng lay động.
Anh đứng đó, khiến cả màn đêm xung quanh cũng trở nên thanh tịnh và dịu dàng.
"Ái Ni, anh rất nhớ, rất nhớ em", giọng nói nhẹ nhàng lan ra khắp không trung.
Đã sớm biết Ái Ni sẽ nổi giận vì việc hồi ấy anh ra đi không một lời từ biệt, nhưng anh không ngờ cô còn không cho anh cả một cơ hội để giải thích.
Dẫu sau anh vẫn rất vui, cô không thay đổi chút nào, vẫn quen dùng sự lạnh lùng để che đi con người thật của mình.
Ngày về này anh đã chờ đợi không biết bao lâu, thế nhưng khi gặp rồi lại chẳng biết nên làm gì, thế là ngốc nghếch thuê người ta trồng một vườn hoa lily rồi xếp mấy mũi tên gỗ trên đường Ái Ni về nhà.
Thiên Diệp miễn cưỡng cười cười, nói thầm thì với bóng người trên cửa sổ: "Ái Ni, lần này anh thật sự không gạt em, anh quả thực không còn chỗ nào để đi. Mà, việc gạt em... chỉ có một lần thôi."
Màn đêm mỗi lúc một thẳm sâu, cái lạnh vuốt ve trên ***.
Thiên Diệp đứng tựa lưng vào tường, nghe tiếng rì rào của lá dây leo bên cạnh.
Đoạn hồi ức với những kỉ niệm vô tư hiện về trong đầu anh như một bức tranh thủy mặc với hai màu đen trắng.
"Này, mấy người đông như vậy mà bắt nạt một người, thật là kém cỏi", Mộ Ái Ni gạt những kẻ đang vây lấy Thiên Diệp ra, "Từng đứa một đấu đôi với tao".
Còn nhỏ thế mà chí khí của Ái Ni đã áp đảo được từng đứa đứng xung quanh.
Thiên Diệp sững sờ nhìn Ái Ni tung ra những đòn đẹp mắt, khiến từng đứa từng đứa nằm bò trên đất.
Khí thế lẫm liệt đó giống hệt một con chim phương hoàng đang nghênh chiến.
Tất cả bọn nhỏ kia cuối cùng đều phủ phục xin thua.
"Sau này... em có thể dạy anh đánh nhau không?", Thiên Diệp nhìn cô bé với vẻ đầy sùng bái.
"Đấy là võ Taekwondo".
"Vậy anh có thể học Taekwondo của em không?"
"Không được."
"Vì sao?"
"..."
Bắt đầu từ đó, Ái Ni đã chiếm một vị trí không thể lay chuyển trong trái tim anh.
Thiên Diệp cứ vậy hồi tưởng lại, dường như muốn dùng hồi ức để kết nối quá khứ lại với hiện thực, như thế anh và cô sẽ không còn hiểu lầm, không bị ngăn cách, cũng không tức giận.
Nếu tất cả không xảy ra, cô và anh có bên nhau đến cuối đời không?
Trong màn đêm tĩnh mịch ấy, nỗi nhớ nhung đầy ắp con tim anh.
Êm đềm.
Ngọt ngào chua chát.
Nếu cứ đứng bên ngoài cổng nhà cô thế này, liệu có thể bù đắp tất cả những năm tháng anh không có ở đây?
Trời sáng dần, sương lấm tấm trên mái tóc màu hạt dẻ của Thiên Diệp, làn da anh phơi ngoài sương lạnh suốt đêm càng trắng hơn.
Anh ngắt một bông hoa màu tím trên dây leo của bức tường, khẽ khàng đặt xuống thềm cổng. Bông hoa khó có thể chứa đựng được bao nhiêu tình cảm chất chứa trong mắt anh, cố phô ra vẻ yêu kiều trong sương sớm.
Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Ái Ni một lần nữa, sau này anh sẽ cùng sống với cô trong một thành phố, mãi mãi như thế. Sương sớm mỗi lúc một dày, anh men theo con đường nhỏ rời đi, bóng dáng thanh cao dần mất hút trong màn sương.
Giống như khi xuất hiện trong vườn hoa lily.
Trong ௱ôЛƓ lung, giống như một linh hồn hoàng tử xuất hiện trên thế giới loài người mà không hề có điềm báo trước.
Trên những con đường ở Mễ Á, người đi lại dần dần đông đúc, các cửa hàng cũng bắt đầu mở cửa.
Tại một quầy bán đồ ăn sáng, cô bé học sinh đứng sững người nhìn người thanh niên đẹp trai dường như vừa hiện ra từ đám sương mờ trước mặt mình.
Khuôn mặt tuyệt mĩ với nụ cười mỉm, chiếc áo sơ mi trắng hơi có kẻ mờ, cổ tay cuộn lên cẩu thả, đơn giản nhưng hoàn hảo. Nơi cổ áo hé lộ ra làn da khỏe mạnh chỗ xương đòn, tạo nên vẻ gợi cảm khó lột tả, giống hệt một ngôi sao màn bạc mới bước ra từ những bữa tiệc hào nhoáng trong phim.
Người con trai mỉm cười nhìn cô bé đứng sau quầy, đưa ra tấm thẻ tín dụng màu vàng, hỏi:
"Ở đây có dùng thẻ được không?"
"À, không... thật ngại quá, không được.", cô bé học sinh hơi xấu hổ đỏ mặt lên, trên da mặt gần như muốn rin ra màu đỏ hồng của máu.
"Ồ, thế à". Chàng trai hơi thất vọng cho chiếc thẻ vàng vào túi, quay người đi.
Cô bé hơi lo lắng, dường như coi việc không dùng được thẻ tín dụng là lỗi của mình nên vội vàng cho hai suất sandwich vào chiếc túi ni lông, gọi chàng trai lại:
"Anh ơi..."
"Ừ", chàng trai quay lại nhíu mày nhìn.
Cô bé không dám nhìn thẳng, cúi đầu ngại ngùng nói:
"Ngại quá, chỗ này mời anh."
Chàng trai tươi cười, nhận lấy phần ăn sáng: "Cảm ơn, anh là Phác Thiên Diệp".
Nói xong, anh tiếp tục đi bộ về phía trước, mất hút trong làn sương mỏng.
Cô bé vẫn thẫn thờ hồi lâu, tự nói với mình: "Còn chưa kịp cho anh biết tên em...."
Thiên Diệp ăn sáng xong, định đi mua bộ quần áo, khi đó mới phát hiện ra thẻ đã bị khóa. Làm sao bây giờ, tất cả tiền mặc của anh đã dùng hết vào việc thuê người ta trồng hoa lily rồi.
Không tìm được chỗ ở, cái ăn.......... Chả nhẽ gặp được mãi người tốt giống như cô bé mới rồi à? UI, Ái Ni, Ái Ni, đến khi nào em mới hết giận đây? Việc trồng cả một vườn hoa lãng mạn như thế còn chẳng có tác dụng gì, anh phải làm sao mới khiến em mở lòng, mới khiến em tha thứ?
Nghĩ đến đó, Thiên Diệp hơi cau đôi mày tuyệt đẹp lại, giờ này chẳng còn tâm trạng nào mà đi ngắm cảnh ở Mễ Á. Nhưng..... không xong rồi, anh phát hiện ra một chiếc xe màu đen luôn bám theo mình từ nãy.
Anh đi nhanh, chiếc xe cũng đi nhanh.
Anh đi chậm, chiếc xe cũng đi chậm.
Lẽ nào............
Chạy thôi!
Trên con đường dài dằng dặc, một chàng trai đẹp toàn bích với khuôn mặt dịu dàng chạy như điên, vạt áo bay lên khiến anh có một chút thần thái của bậc vương tử.
Giống như trong ảo giác, thoáng cái đã biến mất trong làn sương sớm.
THiên Diệp chạy vào trong một ngõ nhỏ, tiếp đó lại chuyển sang một đoạn đường vắng bóng người.
Đang cúi xuống thở dốc từng hồi, chợt nhìn lên thấy tấm biển treo bên ngoài cánh cổng: Võ đường Taekwondo Không Liên.
Những tiếng ồn ào từ bên trong vọng ra.
"Bố, con không luyện Taekwondo nữa đâu, lưng với vai nổi hết cơ lên rồi, bọn con trai đều không chịu chơi với con, còn bọn con gái thì gọi con là thủy thủ Popeye."
"Bất kể người khác nói thế nào, bước đá sau của con bắt đầu kém rồi đấy, biết chưa?"
"Không cần, nếu luyện tập đến nỗi đùi con thành đùi ếch thì biết làm thế nào? Con đi đây."
"Hạ Nhạc Huyên!", tiếng hét đầy uy lực vang lên.
Đúng lúc Thiên Diệp đang nghi hoặc, cảm thấy cái tên ấy, ngay cả tiếng hét nghe cũng quen quen, một bóng người chạy ra đâm sầm vào anh.
"Xin lỗi, xin lỗi".
"Thủ phạm" cúi đầu nói xong lời xin lỗi rồi bỏ đi.
"Huyên Huyên phải không? Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt đúng không?"
Cô gái nghe thấy giọng nói phía sau, lập tức dừng bước, từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người gọi cô như vậy, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh khi còn nhỏ, một khuôn mặt nghịch ngơm và tinh quái cười rạng rỡ, gọi "Huyên Huyên, Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt".
Cô quay người lại nhìn chàng trai đứng sau lưng mình.
Anh đã trở thành một chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của bất cứ cô gái nào, nếu không pahỉ nụ cười ấy đang hiện hữu trên khuôn mặt anh, cô dù thế nào cũng không thể nhận ra.
"Phác Thiên Diêp?", cô nghi hoặc hỏi nhưng trên mặt đã nở nụ cười hiền dịu.
Thiên Diệp khẽ gật đầu. Ngày trước, Ái Ni học Taekwondo ở võ đường của bố Hạ Nhạc Huyên, vì Ái Ni, anh cũng xin vào đây học. Vì thế mà quen con gái võ sư, Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt.
Anh mở rộng cánh tay, niềm vui sướng lấp lánh trong mắt Hạ Nhạc Huyên.
Cô chạy như bay đến.
1m
0,5m
5cm
"Ping!"
"Ái! Phác Thiên Diệp xấu xa này, định *** à?", thoắt cái Hạ Nhạc Huyên bị Thiên Diệp dùng đòn vai quật ngã xuống đất, đau đến mức kêu la ầm ĩ.
"Trước đây em không phải hay dùng đòn này đánh anh à? Haha, bây giờ em cũng bị nếm mùi rồi", Thiên Diệp cười lớn, sau đó chìa tay ra cho Hạ Nhạc Huyên.
Hạ Nhạc Huyên nhìn cánh tay anh đưa ra, nỗi bực tức tan biến, ngẩn ngơ nắm lấy để đứng lên, trên mặt hơi ửng sắc hồng.
Khi anh bỏ tay ra, trong lòng cô dâng lên cảm giác hơi thất vọng.
Dường như không nỡ rời bàn tay đem lại cảm giác ấm áp ấy.
Thiên Diệp nhìn khuôn mặt bỗng nhiên ngây ra như chú mèo con của Hạ Nhạc Huyên, kìm không nổi lấy tay vò vò tóc cô.
"Gặp lại em vui quá!"
Trên đôi môi anh hiện ra nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời,, cừa như nhìn vào cô, lại vừa như nhìn xuyên qua cô đến những năm tháng ấu thơ. Màn sương mỏng bao phủ quanh anh, khiến anh đẹp như một hoàng tử trong ảo ảnh.
Rõ ràng anh đang cười rất vui, vậy mà không rõ sao lại khiến cô có cảm giác bị tổn thương..............
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc