Nơi Cuối Con Đường - Chương 01

Tác giả: Tình Không Lam Hề

MỞ ĐẦU
Một ngày sau một thời gian dài
Lâm Nặc vừa bước vào cửa thì tiếng khóc nức nở của nữ nhân vật chính ập vào màng nhĩ, vẫn không đầu ngẩng lên, cô vừa cúi xuống cởi giầy vừa hỏi: “Khăn giấy có đủ dùng không?”, giọng điệu rõ ràng là đang mỉa mai.
Quả nhiên, cô gái trẻ ngồi trên sofa lau khóe mắt bằng khăn giấy không mấy hài lòng, miệng lầm bầm: “Biết con tim cậu cứng rắn rồi nhưng cũng đừng vì vậy mà vừa về đã phá tan cảm xúc của người khác như vậy!”.
Lâm Nặc bật cười, công việc cả ngày làm cô mệt nhoài, ngã người xuống chiếc sofa mềm mại cô nheo mắt liếc nhìn cặp diễn viên trên màn hình, trông rất quen.
Cũng chẳng trách, Đài Loan không lớn, đổi tới đổi lui, cũng chỉ là những diễn viên đó, bọn họ đóng toàn những bộ phim lúc tám giờ, chẳng biết có khi nào họ cảm thấy mất kiên nhẫn không?
Vài phút sau, quảng cáo phát xen vào, Lâm Nặc duỗi chân đá vào ௱ôЛƓ Hứa Diệu Thanh, giọng thương lượng: “Đổi kênh đi, nghe thời sự một lát”.
“Giờ này làm gì có thời sự chứ?”
“Thời sự buổi tối.”
“Không được”, Hứa Diệu Thanh không chịu, vứt khăn giấy vào thùng rác, tay nắm chặt điều khiển ti vi, đôi mắt đẹp hơi đỏ liếc sang: “Phim này đang rất hot, không giống những bộ phim truyền hình tình cảm bình thường thô thiển khác”, giọng đầy sức thuyết phục mê hoặc.
Lâm Nặc phẩy tay, “Đừng tốn công nữa, tớ không hứng thú”, rồi đứng phắt dậy, “Bảo tớ xem cái này chi bằng tớ đi ngủ còn sướng hơn”. Nói rồi, cô lê bước về phía phòng ngủ.
Hứa Diệu Thanh nói giọng căm phẫn sau lưng: “Tớ thấy cậu vốn dĩ không hề tin tưởng vào tình yêu”.
Cô quay lại, cười tít mắt: “No, tớ chỉ cho rằng, hầu hết những cuộc tình trên thế gian này đều không giống trên phim”.
Vượt qua muôn trùng trắc trở, cao trào, dù trải qua biết bao gian lao cuối cùng vẫn tu thành chính quả, kết thúc có hậu, đại đoàn viên. Đây là những tác phẩm phi thực tế, bởi nó hoàn hảo quá mức lại vô vị nhàm chán.
“Thế nên cậu cho rằng?”, Hứa Diệu Thanh kéo dài giọng, “Nói như thế thì tình yêu chân thật phải thế nào?”.
Lâm Nặc ngây người, ngẫm nghĩ.
Thoáng chốc, một làn sóng vỗ nhẹ, khuấy động con tim thường ngày vốn tĩnh lặng của cô, cuối cùng, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh cô khẽ lắc đầu.
Hứa Diệu Thanh là người tinh tế, sự thảng thốt trong giây lát của Lâm Nặc lọt ngay vào mắt cô, cô cảm nhận được điều gì uẩn khúc bên trong, gặng hỏi: “A Nặc, cậu đã yêu bao giờ chưa?”.
Thật ra, về đáp án, cô chẳng dám ôm hy vọng gì lớn lao. Hai người quen biết nhau đã hơn hai năm, cùng thuê chung căn hộ, bên cạnh Lâm Nặc chưa bao giờ xuất hiện người bạn trai nào. Trong xã hội tất bật hiện nay, có lẽ chẳng có thời gian để người ta tận hưởng trọn vẹn một cuộc tình hoặc cũng có thể Lâm Nặc từng có người yêu chỉ có điều trong mắt Hứa Diệu Thanh cô là người giỏi che giấu đời tư.
Vậy thì, nếu thật sự khắc cốt ghi tâm sao có thể dễ dàng bộc bạch với người khác được chứ?
Nào ngờ, Lâm Nặc khẽ nhướn mày, cười như không cười, nói: “Đương nhiên là có”.
Lẽ dĩ nhiên, cô đã từng yêu nên mới thẳng thắn như vậy, vả lại cũng chính vì yêu sâu đậm nên chẳng muốn giấu giếm bởi hành vi đó tựa như một sự xúc phạm.
Ánh mắt Hứa Diệu Thanh bỗng sáng lên: “Là ai thế? Hiện giờ anh ta đang ở đâu?”.
Lâm Nặc cười dịu dàng, xoay người đi về phòng.
Trên ban công, ánh trăng sáng trong đầy huyền bí.
Lâm Nặc nhoài người ra lan can, làn hơi thở nóng ấm đầu mùa hạ lướt nhẹ trên gương mặt cô.
Thật ra, người ấy, mấy năm nay vẫn đứng cùng cô dưới một bầu trời, cô ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng, anh ngẩng lên cũng có thể trông thấy nhưng sống ở một thành phố nói lớn chẳng lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ này, hàng vạn người lướt qua nhau cô vẫn chẳng cách gì gặp lại anh.
Lúc đầu khi chia tay, anh nói nếu em thật sự quyết định như vậy thì sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.
Những hồi ức đã qua đều bị thời gian bào mòn dần trở nên mơ hồ. Nhiều lúc, vì bận rộn, cô cứ ngỡ rằng bản thân đã quên anh, thế nhưng khi anh đột ngột được người khác nhắc đến, cô phát hiện ra bất luận cách xa bao lâu thì bóng hình anh trong ánh sáng phản chiếu vẫn hiện rất rõ như ngày hôm qua.
Chương 1: Hồi ức ban đầu
Lâm Nặc hai mươi mốt tuổi, sau khi trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ thi nghiên cứu sinh, kiên quyết gia nhập vào công cuộc tìm kiếm việc làm.
Với hành động này của cô, gia đình ai nấy đều cảm thấy khó hiểu và không mấy tán đồng nhưng chẳng còn cách nào khác, cô con gái duy nhất của nhà họ Lâm, tuy rằng trước giờ luôn ngoan ngoãn vâng lời nhưng trước sau vẫn có chủ kiến của mình, đã quyết định việc gì thì chẳng thể lay chuyển được.
May thay, các bậc phụ huynh nhà họ Lâm xưa nay tư tưởng luôn tiến bộ, khuyên bảo một hồi không có kết quả, ông Lâm đành nói: “Thì thôi vậy, tương lai của mình, bản thân con phải tự nắm bắt lấy, bố hy vọng sau này con sẽ không hối hận”.
Làm sao Lâm Nặc không hiểu tầm quan trọng của học vấn chứ nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Con biết mà!”.
Khi kỳ nghỉ hè kết thúc trở lại trường đại học, cô đi tìm Từ Chỉ An, đăng ký tên dưới ký túc xá rồi chạy lên lầu năm, gõ cửa phòng 512.
Thở hổn hển, cô tựa người vào cửa, trán lấm tấm mồ hôi, mắt sáng long lanh. Từ Chỉ An đang ngồi trước bàn đọc sách, quay đầu lại nhìn cô tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhướn đôi mắt đẹp, hỏi: “Em về bao giờ vậy?”.
“Vừa về đến.”
“Sao không báo để anh đón em?”.
“Hành lý cũng chẳng nhiều!” Cô không để tâm phẩy tay bước qua, khẽ mỉm cười: “Em không thi nghiên cứu sinh nữa!”.
Từ Chỉ An kéo tay cô theo thói quen: “Hả? Bố mẹ em đồng ý rồi sao?”.
“Vâng, tuy vậy nhưng thuyết phục họ cũng tốn khá nhiều công sức”.
“Vẫn là cực cho em quá!”, anh cười với cô.
Cô bĩu môi, thầm nghĩ: Em làm thế là vì cái gì chứ, đến giờ anh vẫn chưa hiểu ư? Tuy thế ngoài miệng không nói gì thêm nữa, khẽ chau mày, xoa bụng xuýt xoa nói: “Đói bụng quá, anh mời em đi ăn nhé!”.
“Không thành vấn đề”, Từ Chỉ An tắt màn hình vi tính kéo cô ra khỏi ký túc xá.
Anh thoải mái khoác vai cô, hai người cao ráo mảnh khảnh, diện mạo xuất chúng, tay trong tay sánh bước bên nhau, phong cảnh trong khuôn viên trường thật khiến người ta ngắm nhìn vui sướng đến thỏa lòng.
Từ Chỉ An đứng xếp hàng mua cơm, Lâm Nặc chiếm một chiếc bàn, đưa mắt nhìn anh. Trong hàng người, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần bò hơi bạc màu nhưng anh là như thế. Dáng cao dong dỏng, đôi môi mím lại thấp thoáng nét cao ngạo, đứng trong hàng người dù chỉ lộ ra nửa gương mặt cũng đủ nhận ra sự vượt trội hơn hẳn.
Thảo nào bao nhiêu người ngưỡng mộ cô, nhiều người cho rằng cô và anh thật sự là cặp tình nhân xứng đôi nhất trong trường.
“Ngây người ra làm gì vậy? Chẳng phải em bảo đói sao?”, Từ Chỉ An bưng phần cơm trở ra trông thấy Lâm Nặc đang thẫn thờ.
“Món thịt kho tiêu này, sao ít vậy?”, Lâm Nặc cầm đũa lên, lầm bầm nói, “Kỳ nghỉ hè vừa trôi qua, chẳng thấy có chút tiến bộ gì cả, lại còn món sườn non này nữa, chỉ có hai miếng, thật là keo kiệt quá mức rồi!”.
Cô là một ví dụ điển hình của tư tưởng “không thịt chẳng thấy vui”. Tuy đói bụng nhưng lúc này cũng không khỏi cụt hứng. Từ Chỉ An vốn đã cầm bát đũa lên, bắt gặp vẻ mặt ảm đạm của cô bất giác anh lôi phiếu ăn ra, nói: “Hay là, anh đi lấy thêm hai phần nữa nhé?”, nói đoạn anh đứng dậy.
Lâm Nặc vội ngăn lại: “Thôi, đừng lãng phí”. Cô lắc đầu mỉm cười, nói: “Ở nhà em ăn uống ngon quá, nhất thời không quen ấy mà!”.
Cô cúi đầu ăn cơm, Từ Chỉ An mân mê phiếu ăn hồi lâu rồi cất vào túi áo.
Tối đến, bạn bè chung phòng hỏi: “Lâm Nặc, cậu thực sự không định thi nghiên cứu sinh à?”.
“Ừ.”
“Thế nhưng thành tích học tập của cậu khá vậy, không học tiếp không thấy tiếc sao?”.
Cô chải đầu, mỉm cười, “Chẳng sao cả, dù gì tớ cũng thuộc loại người không có chí lớn, không định là nữ tiến sĩ gì đó đâu”.
Một bạn nữ khác chêm vào: “Đúng rồi, đúng rồi, lý tưởng cuối cùng của cậu là được cùng chồng dạy dỗ con cái mà!”.
Mọi người đều tỏ vẻ nuối tiếc, Lâm Nặc đã quen chẳng còn lấy làm lạ nữa cũng không màng để tâm đến họ.
Ai có thể hạ thấp lý tưởng cùng ước mơ chứ? Cho dù trong thời đại hiện nay, thời kỳ mà phụ nữ vùng lên này cô vẫn có quyền lựa chọn trở thành người phụ nữ truyền thống an phận thủ thường sống bên người mình yêu, ít ra thì hoàn cảnh cô hiện tại chẳng phải là việc khiến người khác cảm thấy rất mãn nguyện đó sao.
Cả kỳ nghỉ không gặp nhau, sáu cô gái tụ tập lại trò chuyện đủ mọi chủ đề. Lâm Nặc nằm trên giường chốc chốc lại nói thêm vào dăm ba câu, chiếc quạt phả ra gió mang hơi nóng, vi vu thổi nhẹ những lọn tóc tơ.
Năm nay thành phố có xu hướng biến thành lò lửa, buổi đêm tháng Chín mà không khí vẫn nóng bức không chịu nổi.
Sau cùng chẳng rõ thế nào mà chủ đề trò chuyện xoay một vòng lại trở về bên cô.
Lý Mộng ngồi dưới giường đột nhiên hỏi: “Từ Chỉ An kiếm việc làm thế nào rồi?”.
Lâm Nặc thuận miệng đáp: “Làm gì mà nhanh như thế chứ, mới có mấy tháng thôi mà. Mùa tuyển dụng chẳng phải đến qua tháng Mười một mới bắt đầu sao?”.
Hứa Tư Tư ở giường đối diện, nói: “Không đâu! Sao tớ nghe nói anh ta đã trúng tuyển vào một công ty lại còn thực tập ở đó rồi mà!”.
Lâm Nặc nghe xong, ngẩn người, “Anh ấy chẳng nói gì với tớ cả!”, giọng điệu bình thản nhưng tận đáy lòng lại nảy sinh chút hoài nghi ngờ vực.
Hứa Tư Tư lại nói: “Liệu có phải hai cậu tốt nghiệp xong chồng tung vợ hứng không? Nếu anh ấy không tìm được việc làm ở thành phố C, cậu sẽ theo anh ấy phiêu bạt bên ngoài chứ?”.
Lâm Nặc cúi đầu nói tiếng “Ờ”, tâm hồn rõ ràng đang treo ngược cành cây.
Ai cũng biết Từ Chỉ An sinh viên khoa Xây dựng, một Hội trưởng Hội sinh viên ưu tú đa tài, luôn được sự ưu ái của các giáo sư. Cũng bởi vì vẻ ngoài xuất chúng hơn người của anh thu hút không ít sự chú ý và ngưỡng mộ của hầu hết sinh viên nữ, nhưng gia cảnh của anh không được khá cho lắm thậm chí có thể nói là nghèo khó. Về điểm này, sau khi Lâm Nặc quen thân với anh mới biết được.
Ngày thường tuy anh không mặc quần áo hàng hiệu nhưng lúc nào cũng giữ dáng vẻ lịch sự, sạch sẽ. Thậm chí Lâm Nặc chưa bao giờ thấy nam sinh nào giữ gìn vệ sinh như Từ Chỉ An. Trên cơ thể anh bao giờ cũng tỏa mùi hương thoang thoảng, cho dù vừa đi đánh cầu lông về cũng tuyệt đối không giống những sinh viên khác toàn thân nhễ nhại mồ hôi, hệt như vừa mới lọ mọ từ dưới nước lên.
Tuy bố mẹ anh đều đã về hưu, nhưng trong suốt bốn năm đại học, Từ Chỉ An không nhận bất kỳ khoản học bổng tài trợ nào, đi cạnh những bạn học đồng trang lứa khác anh vẫn dáng vẻ thanh tú cao quý, khóe miệng ưa nhìn khẽ mím lại lộ ra đường vòng cung cứng rắn cùng đôi chút cao ngạo chẳng dễ gì nhận ra.
Có lẽ Lâm Nặc bị cuốn hút bởi tính cách sạch sẽ, ngăn nắp của Từ Chỉ An.
Dù rằng, sau này cô mới phát hiện ra con người của Từ Chỉ An rất nhạy cảm yếu đuối nhưng hai người họ vẫn bên nhau hơn hai năm trời. Lần này, Lâm Nặc bỏ cả thi nghiên cứu sinh cũng chỉ vì mong có thể cùng anh tiến bước. Trong tư tưởng của cô dù phải phấn đấu gây dựng sự nghiệp từ đầu cũng chẳng sao, chịu cực chịu khổ có sá gì, có thể ở cạnh anh thì đến cả Hoàng Liên[1] cũng trở nên ngọt ngào.
Về mặt tình cảm, Lâm Nặc chẳng phải người lăng nhăng đùa giỡn, tuy là đến năm cuối, rất nhiều đôi tình nhân vì vô vàn lý do mà chia ly đôi ngả, nhưng cô đã chấp nhận Từ Chỉ An, cô cảm nhận được có lẽ anh chính là người mình nương tựa sau này.
Tuy nhiên giờ thì chính người ấy, gần như đã giấu nhẹm cô về công việc của mình, một việc lớn như thế, khoảng thời gian nghỉ hè, hầu như ngày nào cũng điện thoại cho nhau vậy mà anh chẳng thèm nhắc đến, báo hại cô bị đám bạn trong ký túc xá vây quanh dò hỏi như một kẻ ngốc.
Đêm dần về khuya.
Hơi thở đều đều của mọi người trong ký túc xá, bầu không khí oi bức mang theo sự phấp phỏng mơ hồ.
Ngày hôm sau đối mặt với Lâm Nặc, Từ Chỉ An cúi gằm mặt gật đầu thừa nhận.
“Cuối tháng Tám anh tìm được việc, chỉ thực tập không đến nửa tháng.”
“Thế sao anh không nói gì với em?”, dù đang bất mãn nhưng giọng Lâm Nặc vẫn rất dịu dàng, “Là công ty nào thế?”.
“Tập đoàn Dung Giang.”
Lâm Nặc ngạc nhiên, thật sự vì cái tên này quá sáng chói.
“Thực tập xong thì thế nào? Có được giữ lại không?”, cô hỏi. Có thể vào làm ở công ty này là niềm mơ ước mong đợi của biết bao nhiêu người ấy chứ!
Vẻ mặt Từ Chỉ An đột nhiên bình thản, nhíu mày đọc sách, rồi nói: “Không rõ nữa, một thời gian sau mới có tin tức”.
Dáng vẻ tập trung cao độ của anh khiến sự ngạc nhiên phấn khích của Lâm Nặc dần nguội lạnh. Kỳ thực, cô không tin anh không hồi hộp, quen nhau lâu vậy rồi cô quá hiểu rõ cá tính của anh.
Quả nhiên, một tuần sau, Từ Chỉ An đứng dưới ký túc xá nói với cô, anh đã được tập đoàn Dung Giang ký hợp đồng. Gương mặt trước nay vẫn luôn lãnh đạm, dè dặt của anh không khỏi lộ chút kiêu ngạo phấn khởi.
Lâm Nặc chỉ mỉm cười.
Anh là vậy, trước khi chưa chắc chắn một việc nào đó, thì chẳng bao giờ chịu thể hiện ra ngoài dù chỉ một chút.
Tối đó, bọn họ ra ngoài ăn mừng.
Từ Chỉ An vốn không thích ồn ào náo nhiệt, vậy mà trời xui đất khiến thế nào lại hẹn năm, sáu người bạn tụ tập ăn uống ở quán ăn trước cổng trường.
Trong tiệm ăn nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, Lâm Nặc tình cờ ngoái đầu lại, Từ Chỉ An đã ngồi cạnh cô, gương mặt trông nghiêng thanh tú. Chẳng rõ có phải do men R*ợ*u ngà ngà, lúc này đây trông anh hớn hở, tinh thần phấn chấn.
Đây là một chuyện vui rất đáng ăn mừng, với danh nghĩa sinh viên năm cuối của trường mà ký kết hợp đồng với tập đoàn Dung Giang nổi tiếng, tin tức này truyền ra ắt hẳn sẽ thu hút biết bao con mắt trầm trồ ngưỡng mộ, lại khiến bao nhiêu sinh viên có hoàn cảnh như anh được mở mày mở mặt.
Sau cùng, mọi người đã uống khá nhiều, lúc này mới thanh toán tiền ra về.
Bước chân Từ Chỉ An có chút liêu xiêu, tuy rằng anh vẫn giữ tư thế tự tin nhưng gương mặt điển trai sáng sủa đó như bị ẩn khuất dưới ánh trăng.
Anh kéo tay Lâm Nặc, bàn tay to lớn nóng hổi, chậm rãi bước đến trước ký túc xá, Lâm Nặc ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn anh.
“Coi như đã quyết định xong rồi”, anh nói, giọng trong trẻo, “Lâm Nặc, em cũng tranh thủ xin vào Dung Giang đi”.
Lâm Nặc cười khúc khích: “Đâu phải ai cũng xuất sắc như anh. Dung Giang nói muốn vào là vào được ư?”.
Từ Chỉ An lắc đầu: “Nhất định phải tranh thủ! Hai chúng ta vào đó cùng cố gắng làm việc vài năm, sau này mua nhà mua xe, chuyện đó chẳng phải là giấc mơ nữa!”.
Thực ra, bố mẹ Lâm Nặc đã nói, sau này nếu muốn mua nhà, gia đình cũng có thể trợ giúp tiền bạc. Cô là con một, đương nhiên bố mẹ sẽ không bỏ mặc nhìn cô chịu khổ mà không lo.
Thế nhưng, Lâm Nặc biết rằng Từ Chỉ An tuyệt đối sẽ không nhận sự sắp đặt này dù chỉ là một chút thành ý. Hơn nữa, đó cũng chỉ là chuyện tương lai, thế nên, cô vẫn chưa hề đề cập đến vấn đề này.
Giờ thì Từ Chỉ An bỗng nhắc đến, trong đối mắt sáng sâu thẳm ấy ánh lên sự kỳ vọng về tương lai trái ngược với dáng vẻ nội tâm thường ngày. Có thể nhận thấy đó là suy nghĩ thành thật về tương lai của cả hai. Cô cảm động, khẽ nhón chân, chủ động đặt lên môi anh nụ hôn.
“Được rồi”, cô cười rồi nói, “Nếu như năm nay Dung Giang vẫn còn tuyển người, em sẽ đi phỏng vấn thử xem”. Sau đó, cô trông thấy nụ cười mãn nguyện của Từ Chỉ An.
Phía bên đường những cây ngô đồng cao sừng sững, bóng cây âm u, hai người họ đứng dưới bóng râm, hôn nhau say đắm nồng nàn.
Nếu như sau này có thể cùng làm việc, cùng xây dựng tương lai cho cả hai thì thật may mắn biết nhường nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc