Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 44

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Không thể tỉnh lại

Dịch Thủy Tâm đã hoàn toàn thu thập tốt này nọ, kéo theo một túi đồ to từ phòng Trọng Lâm đi ra. Nhìn thấy anh trai đã đứng dậy, liền cho Trình Dịch Phong một ánh mắt khen ngợi. Nhưng chỉ lúc sau, rốt cục cô cũng phát hiện có gì đó là lạ, bởi vì toàn thân anh trai đều ướt sũng. Trình Dịch Phong tỏ vẻ mặt vô tội, “Là em yêu cầu anh cũng không còn cách nào nha”.
“Không có việc gì đừng chạy đến chỗ anh làm loạn.” Trọng Lâm bực bội nói xong những lời này liền đi vào phòng ngủ tìm quần áo tắm rửa, dù sao toàn thân đều đã ướt nhẹp.”Tâm nhi, có phải em đang cầm quần áo của anh không.” Trọng Lâm nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra, Dịch Thủy Tâm chạy nhanh trốn sau lưng Trình Dịch Phong.
“Chồng, anh đưa cho anh ấy một bộ quần áo đi.” Dịch Thủy Tâm đem túi đưa cho Trình Dịch Phong, bảo anh mang quần áo cho Trọng Lâm, còn cô phải trốn cái đã.
“Sao hai người còn chưa đi hả?” Trọng Lâm đã nhanh chóng tắm rửa xong, lại phát hiện hai vị khách không mời mà đến còn chưa đi. Không muốn bị quấy rầy cho nên ngay cả người thân anh cũng muốn đuổi.
“Anh tắm xong rồi thì mau đi với chúng tôi đi.” Trình Dịch Phong không có kiên nhẫn giống như Dịch Thủy Tâm, không cần Trọng Lâm đuổi, anh cũng không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này. Nhà của anh và Tâm nhi rất ấm áp a, nơi đó còn có tiểu bảo bối của bọn họ nữa.
“Các người đi, có liên quan gì đến tôi?” Trọng Lâm vẻ mặt không thể nói lý, không muốn để ý hai người. Lại đi đến quầy R*ợ*u lấy ra mấy bình.
“Tiểu bảo bối nhà em thật đáng thương, sinh ra lâu như vậy, bác cũng không thèm nhìn nó một cái.” Dịch Thủy Tâm lần này là quyết tâm phải đưa bằng được Trọng Lâm đi Mĩ giải sầu, làm cho anh tạm thời quên chuyện không vui giữa anh và chị Ý Hàm. Cho nên hiện tại ngay cả con gái cũng lợi dụng, quả nhiên, Trọng Lâm sau khi nghe Dịch Thủy Tâm nói vậy liền bỏ mấy bình R*ợ*u về chỗ cũ.
“Đi thôi.” Trọng Lâm tùy tay cầm một cái áo khoác, chuẩn bị đáp ứng với yêu cầu của em gái. Đúng là từ sau khi Tâm nhi sinh anh chưa từng thăm cô lấy một lần, hơn nữa vẫn là cô chủ động tìm đến chỗ chính mình. Đối với đứa cháu gái kia, Trọng Lâm cũng có một chút áy náy, anh là người thân duy nhất của nó ngoài cha mẹ, thế nhưng anh chưa từng thương yêu quan tâm đến nó.
Kỳ thật là vì anh nhát gan, sợ nhìn thấy con gái của Tâm nhi sẽ nghĩ đến đứa con không được sinh ra của anh và Ý Hàm, đứa con do chính tay anh ***. Hiện tại anh biết chính mình không thể trốn tránh nữa, có một số việc anh phải đối mặt thì sau khi tìm được Ý Hàm anh mới có thể bù đắp cho cô cuộc sống hoàn hảo nhất.
Thấy anh trai thỏa hiệp, Dịch Thủy Tâm lại cho Trình Dịch Phong một ánh mắt tán thưởng.
Dịch Thủy Tâm thật không ngờ, Trọng Lâm sau khi tới Mĩ vẫn một mực ở trong căn phòng mà cô sắp xếp cho anh. Tuy rằng không có uống R*ợ*u như trước, nhưng tình trạng nhốt mình trong phòng không chịu đi đâu cũng là chuyện không mấy tiến triển gì.
Trình Dịch Phong nhờ tài trợ tài chính của Trọng Lâm, bốn năm trước ở Mĩ thành lập một công ty gia đình nhỏ, hiện tại đã có chút quy mô. Chuyện trong công ty tuy nhiều nhưng cũng không cần anh phải bận rộn giải quyết, cho nên anh có rất nhiều thời gian ở bên cạnh vợ và con gái. Hôm nay Dịch Thủy Tâm lại tính kế sao có thể kéo Trọng Lâm ra khỏi phòng, hơn nữa ngày mai có thể đưa anh ấy đi dạo chơi, người chồng là anh tất nhiên cũng sẽ tham gia vào vụ bày mưu lập kế này.
Chính là mưu kế của bà xã đại nhân, ngoài liên quan đến vợ con bảo bối của anh cũng vẫn là liên quan đến vợ con bảo bối của anh. Cùng một kế thực hiện vài lần còn có hiệu quả sao?
Gặp lại
“Anh hai, Tiểu Nhụy muốn anh chơi với nó.” Dịch Thuỷ Tâm từ bên ngoài mở cửa phòng Trọng Lâm ra, ló đầu vào tìm kiếm. Tiểu Nhụy hiện giờ là người duy nhất có thể khiến Trọng Lâm bước ra khỏi phòng, Dịch Thuỷ Tâm biết chỉ cần nói Tiểu Nhụy, anh hai sẽ tự mình đi ra.
Đây không… anh đã đi tới cửa bên này. “Em chặn cửa làm sao anh đi ra được?” Những lời này của Trọng Lâm khiến Dịch Thuỷ Tâm rất vui. Cô lập tức nhường đường, chừa lại lối ra cho Trọng Lâm. Sau khi Trọng Lâm rời phòng, Dịch Thuỷ Tâm ngay lập tức lấy chìa khoá ra, khoá cửa phòng lại.
“Tiểu Nhụy, nói cho cậu biết muốn chơi cái gì?” Trọng Lâm ôm Tiểu Nhụy trên tay, cười hỏi cô bé. Tiểu Nhụy bốn tuổi đã sớm biết móc nối thông đồng cùng cha mẹ, hôm nay nhất định phải mang cậu đi ra ngoài.
“Vậy có phải Tiểu Nhụy nói cái gì, cậu cũng sẽ đồng ý!” Vẻ mặt Tiểu Nhụy chờ mong, khiến Trọng Lâm không nhẫn tâm từ chối, đành phải kiên trì đến cùng gật đầu.
“Hay quá! Vậy chúng ta cùng đến công viên chơi trò chơi nha cậu.” Tiểu Nhụy không đợi phản ứng của Trọng Lâm, liền ngoắc cha mẹ để cho bọn họ mau mau chuẩn bị, mọi người có thể xuất phát ngay lập tức. Tiểu Nhụy bốn tuổi đã nghiêm trang hệt như một người lớn, không cần cha mẹ giải thích rõ với bé cũng có thể tự mình hiểu mà tham gia vào chiến dịch “âm mưu”.
Giờ khắc này, cho dù Trọng Lâm không muốn đi cũng không biết mở miệng như thế nào. Tâm nhi bọn họ vì chuyện của anh, thầm tập luyện cũng không ít. Hôm nay để cho cháu gái ra tay, đoán chừng là cũng đến tình trạng không còn cách nào. Anh quả thật là đã lâu không có hưởng thụ không khí bên ngoài, hôm nay sẽ không để cho cháu gái nhỏ bé thất vọng, cùng bọn họ chơi cho thật thích.
Hôm nay, có không ít người đến công viên chơi trò chơi, nhưng không ảnh hưởng gì đến tiến trình của họ. Suốt cả ngày nay, bốn người hầu như chơi tất cả trò chơi. “Mọi người trước tiên nghỉ ngơi ở đây, anh đi mua nước.” Trọng Lâm nhìn thấy một nhà ba người của em gái hạnh phúc, tuy là thấy bọn rất vui vẻ, nhưng bản thân mình không khỏi có chút đau khổ.
Nếu không phải lỗi của anh trước đây, có lẽ anh và Ý Hàm, còn có con của cô, cũng sẽ hạnh phúc giống như em gái bọn họ. Vừa lúc uống xong nước, anh lấy cớ tìm một chỗ yên tĩnh một chút.
“Xin lỗi anh, xin lỗi anh.” Trọng Lâm đột nhiên bị người khác ***ng một cái, nước ở trong tay cũng bị rớt xuống đất. Người ***ng vào Trọng Lâm lập tức xin lỗi với anh, ngồi xổm xuống nhặt ly nước trên mặt đất lên.
“Cô…” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt anh, Trọng Lâm cảm thấy mình muốn ngừng thở. Bốn năm qua, bộ dáng này anh không ngày nào là không hình dung ở trong đầu, hôm nay cuối cùng anh gặp lại được cô rồi.
“Ý Hàm, xin lỗi em, xin lỗi em.” Trọng Lâm kích động ôm lấy người trước mặt, tựa sát đầu vào trên vai cô, hốc mắt đầy nước, bởi vì sự xuất hiện của Thu Ý Hàm khiến cho anh rất xúc động.
“Anh hai à, anh có thể buông ra trước được không? Tiểu Hàm sắp thở không nổi.” Thu Ý Hàm cảm thấy người này thật sự rất quái lạ, rõ ràng là cô ***ng vào anh, nhưng tại sao anh lại xin lỗi cô chứ? Hơn nữa còn đột nhiên ôm lấy cô, ôm rất chặt như vậy.
“Em không nhận ra anh?!” Nghe thấy Thu Ý Hàm gọi anh là ‘anh hai’, lòng Trọng Lâm lập tức rơi xuống vực thẳm. Anh thật không ngờ tình huống sau khi gặp lại Thu Ý Hàm là như thế này. “Ý Hàm, em đang nói giỡn với anh phải không?”
“Anh hai à, anh đừng khóc, có phải tiểu Hàm làm sai chuyện gì hay không?” Thu Ý Hàm thấy nước mắt Trọng Lâm chảy xuống, nhất thời không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ. Cô cũng không biết có phải bởi vì mình làm sai chuyện gì hay không, đành phải đưa hai tay lau nước mắt trên mặt anh.
Nhìn thấy hành động của Thu Ý Hàm, lúc này Trọng Lâm mới cảm thấy không thích hợp. Ý Hàm thật là không nhận ra anh, hơn nữa cách nói chuyện cũng không giống như một người hai mươi tám tuổi. “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tiểu Hàm đã mười tuổi nha.” Ý Hàm lộ ra nụ cười ngây ngô. Quả nhiên là như thế này, Ý Hàm đã quên hẳn anh, cô ấy còn quên rất nhiều chuyện, bao gồm chính cô ấy.
“Anh hai, anh còn chưa nói cho tiểu Hàm, có phải tiểu Hàm đã làm sai chuyện gì làm cho anh không vui hay không?” Ý Hàm vẫn không chịu bỏ qua vấn đề này, khiến cho Trọng Lâm không biết nên cười hay là đau lòng. Ý Hàm tuy rằng không nhớ rõ anh, nhưng bây giờ cô cuối cùng đồng ý nói chuyện với anh, cười với anh.
“Em không có làm sai chuyện gì, chính là lỗi của anh.” Trọng Lâm hiện giờ chỉ có thể cho cô câu trả lời này. Bởi vì quả thật là anh đã làm chuyện sai lầm với Thu Ý Hàm, bây giờ những chuyện này đều là trừng phạt anh chịu báo ứng.
“Vậy…nếu anh hai không có chuyện gì, vậy…tiểu Hàm đi đây, anh của tiểu Hàm còn đang chờ tiểu Hàm.” Thu Ý Hàm nói xong, cho Trọng Lâm một vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào, liền rời đi. Trọng Lâm đang muốn giữ lấy cô ấy, lại đột nhiên bị đám đông đẩy rời ra.
Bóng đèn nhỏ
Sau khi đám người phân tán đi, Trọng Lâm đã không còn nhìn thấy được bóng dáng Ý Hàm. Nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chăm hướng Thu Ý Hàm đã biến mất. Rất lâu anh mới nhớ ra là phải đi mua nước cho Tâm nhi, anh đã không kịp nhặt mấy ly nước vốn bị rớt trên mặt đất. Hơn nữa, đã không còn nhìn thấy dấu vết của nước sau khi đoàn người đi qua, bây giờ anh đành phải đi mua thêm một lần nữa.
“Cậu, sao cậu chậm như vậy ạ?” Tiểu Nhụy bị khát từ lâu, không nhịn được oán trách khi nhìn thấy Trọng Lâm. Tuy rằng Dịch Thuỷ Tâm và Trình Dịch Phong không nói gì thêm, nhưng trong lòng cảm thấy nghi ngờ khi Trọng Lâm đi thời gian lâu như vậy. Trọng Lâm không có trả lời, chỉ đưa nước cho cô, xoa xoa tóc cô cháu gái.
Trên đường về, Trọng Lâm vẫn như cũ không nói chuyện, nhưng Dịch Thuỷ Tâm có thể cảm giác rõ ràng là anh hai hiện giờ cùng với anh hai lúc ra ngoài buổi sáng khác nhau rất nhiều, hay có thể nói là sau khi mua nước về thì thay đổi.
Chẳng lẽ là trên đường mua nước anh đã xảy ra chuyện gì? Dịch Thuỷ Tâm nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, anh hai rốt cuộc làm sao vậy? Nhưng cô cũng không hỏi câu này cho đến tận buổi tối.
“Ông xã, anh không cảm thấy lúc anh hai trở lại có chút kỳ lạ à?” Dịch Thuỷ Tâm dựa vào trên *** Trình Dịch Phong, bàn luận với anh chuyện này.
“Không có mà, anh cảm thấy đâu có khác biệt gì nhiều với buổi sáng, vẫn giống nhau không nói tiếng nào.” Trình Dịch Phong không có tỉ mỉ như Dịch Thuỷ Tâm, cũng không có nhận ra được sự khác thường của Trọng Lâm. Bây giờ anh nghĩ chính là bà xã đại nhân buổi tối đang ngủ với anh còn dám nghĩ tới người đàn ông khác.
“Em không cảm thấy là gần đây em lạnh nhạt với ông xã anh sao?” Trình Dịch Phong ôm Dịch Thuỷ Tâm, đang chuẩn bị hôn cô một cái ngọt ngào, thì phát hiện một cái bóng đèn nhỏ đứng cạnh giường, đó chính là con gái Tiểu Nhụy của họ.
Trình Dịch Phong hơi hối hận, tại sao trước đó không khoá cửa phòng cho tốt, bây giờ cho con gái cơ hội đi vào. Hại anh muốn thân mật hôn bà xã một hồi cũng không được.
Dịch Thuỷ Tâm nhìn thấy vẻ mặt thối tha của Trình Dịch Phong, rất muốn che miệng cười trộm, nhưng cô không làm như vậy, chỉ dùng bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy anh.
“Tiểu Nhụy, tại sao bây giờ còn chưa ngủ? Là muốn mẹ kể chuyện cổ tích phải không?” Tiểu Nhụy luôn luôn rất ngoan ngoãn, cũng chín chắn rất sớm, cho nên dưới sự kiên trì của Trình Dịch Phong, lúc con gái được ba tuổi, Dịch Thuỷ Tâm đành phải thoả hiệp để cho con gái ngủ riêng một phòng.
Thật ra, ba tuổi nói nhỏ thì không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, Dịch Thuỷ Tâm vẫn muốn lúc con gái còn nhỏ ở chung nhiều với cô. Nhưng ý Trình Dịch Phong không vui là trên giường lại có thêm quỷ nhỏ này, cô cũng không có cách nào.
Tiểu Nhụy nở một nụ cười thần bí, nhanh chóng bò lên giường của cha mẹ và chui vào ổ chăn, ngay chính giữa Dịch Thuỷ Tâm và Trình Dịch Phong ngủ.
Hành động này của Tiểu Nhụy làm cho sắc mặt Trình Dịch Phong đen lại, Dịch Thuỷ Tâm cũng không kiềm chế được bản thân mà bật cười. Khiến cho Tiểu Nhụy hoàn toàn không rõ vì sao cha và mẹ, một người thoạt nhìn không được vui, một người vừa cười vui vẻ như vậy.
Nhưng mà tình cảm của cha mẹ bé luôn luôn rất tốt, đây là bé đã chứng kiến từ nhỏ, ừ, tuy rằng bây giờ bé cũng chưa lớn. Nhưng hôm nay bé đặc biệt ở chung với cha mẹ là vì bàn bạc với mẹ chuyện rất quan trọng của cậu.
“Mẹ, mẹ, con không muốn nghe chuyện cổ tích, con muốn cùng mẹ nói về cậu một chút.” Vẻ mặt Tiểu Nhụy giống như là phát hiện ra một đại lục mới, đồng thời ௱o^ЛƓ nhỏ ủn một cái, đẩy Trình Dịch Phong ra xa hơn. Bây giờ bé đã có đủ không gian để bàn bạc chuyện quan trọng.
“Có phải Tiểu Nhụy cũng cảm thấy lúc trở lại cậu có vấn đề hay không?” Biết rõ con gái và cô có trực giác giống nhau, Dịch Thuỷ Tâm hoàn toàn khởi động tinh thần, chuẩn bị cùng con gái trao đổi thật tốt những suy nghĩ hợp nhau. Chà, vẫn là con gái hiểu rõ cô mà, dáng vẻ không giống như ông xã mặt nghiêm kia, cái gì cũng không hiểu. Dịch Thuỷ Tâm suy nghĩ, nhếch miệng, mũi hừ một cái với Trình Dịch Phong, cuối cùng hoàn toàn tập trung tinh thần vào hoạt động mẹ con giao lưu.
Bây giờ là Trình Dịch Phong bị con gái gạt bỏ, bà xã làm lơ, sao anh lại khổ như vậy hả? Chẳng qua câu oán giận này tất nhiên chỉ là giỡn chơi thôi, nhìn thấy vợ yêu cùng con gái dễ thương đều ở bên cạnh, anh hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nếu giờ đây Dịch Thuỷ Tâm ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Trình Dịch Phong đang cười ngây ngô với mẹ con cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc