Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 40

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Anh trai bị nhốt
Thu Ý Hàm nghĩ tới cái người tên là Lý Dao Dao kia, Trọng Lâm có thể tìm được cô, chứng tỏ anh cũng biết chính là Lý Dao Dao hại cô. Thật ra ả ta cũng chỉ là một người phụ nữ điên vì tình. Những thủ đoạn của Trọng Lâm không phải cô chưa thấy qua, lần này không biết ả đã bị trừng phạt như thế nào.
Đi vào nơi mà trước đây cô bị Lý Dao Dao bắt mang đến, đây chính là nơi ở của ả ta. Nhưng hiện giờ đã không còn hoàn cảnh như lúc trước. Trên mặt đất ngoại trừ dấu chân của cô, mọi vật đều bị bao phủ bời một tầng bụi mỏng.
“A!!” Thu Ý Hàm không cẩn thận đá phải một vật gì đó, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lúc sau nhìn kỹ mới phát hiện là Lý Dao Dao. Chỉ mới vài ngày, thế mà ả đã biến thành bộ dạng như vậy.
Thân mình nhu nhược cuộn tròn trong góc, có lẽ vì trong một thời gian dài chưa được chăm sóc nên mới như vậy. Mái tóc ngắn mượt mà ngày xưa đã không còn, chỉ còn lại cặp mắt sắc nhọn đang lóe ra một tia gian ác nhìn chằm chằm Thu Ý Hàm là không hề thay đổi.
Nếu vì nhìn ả bây giờ đáng thương mà cô có thể tha thứ cho những việc trước kia ả đã từng làm, thì cô đã không phải Thu Ý Hàm rồi. “Cô bây giờ muốn nói cái gì?” Tuy rằng dung mạo đã bị hủy, nhưng ngạo khí của ả vẫn không có gì thay đổi.
“Hừ, đừng tưởng anh ta thật sự yêu cô.” Lý Dao Dao trừng mắt nhìn Thu Ý Hàm, không cam lòng thua trong tay cô. “Trước đây anh ta đối với cô chỉ là hư tình giả ý, huống chi hiện nay nhan sắc của cô đã không còn.”
“Anh ta yêu tôi hay không, cô cho rằng tôi và cô có thể quyết định sao?” Thu Ý Hàm cố ý xem nhẹ lời nói của Lý Dao Dao, cô hiện giờ không hề muốn để ý đến Trọng Lâm nữa, nhưng trong ánh mắt dường như có một loại ưu thương không thể che giấu được.
“Cô đừng tưởng có thể lừa được tôi, đừng quên tôi cũng là một người phụ nữ.” Lý Dao Dao cười châm chọc. Nếu ả ta không nắm chắc, nếu ngay cả việc Thu Ý Hàm có yêu Trọng Lâm hay không ả cũng không thể xác định được thì làm sao ả dám nói ra những lời như thế này. “Cô có muốn biết anh trai của cô đang ở đâu không?” Lý Dao Dao nói ra lời này là muốn Thu Ý Hàm chú ý, sau đó ả sẽ nói ra việc mà Thu Ý Hàm cười cũng không nổi.
Thu Ý Hàm ngây ngẩn cả người. Lý Dao Dao vì sao biết cô có anh trai, hơn nữa còn biết chuyện của anh ấy. Anh trai đang ở đâu, không phải anh ấy còn ở lại nơi đó chứ, hay là đã dời đi rồi, nhưng nhìn bộ dạng đặc ý của Lý Dao Dao thì dường như không đúng lắm.
Nhìn dáng vẻ Thu Ý Hàm sau khi nghe ả nói, sắc mặt có sự biến hóa mạnh mẽ, ả biết mình đã thành công. “Anh trai cô trước lúc cô thoát ra khỏi nhà giam, đã không biết sống ૮ɦếƭ ra sao rồi.”
Sau khi nghe Lý Dao Dao nói xong, cả người Thu Ý Hàm đều chấn động. Anh trai vì sao lại có mặt ở Ám Môn?
Ngày đó cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng anh ấy, chẳng lẽ là ai đóng giả hay sao? Nếu như ở Ám Môn này, chỉ có một đáp án duy nhất, làm hại người thân của cô chỉ có thể là Trọng Lâm. Nơi này là Ám Môn, không phải anh ta sai bảo thì là ai?
Lý Dao Dao đột nhiên cười to thành tiếng, cuối cùng người thắng vẫn là ả, không ai có thể đấu với ả. “Cuối cùng cô vẫn thua, chúng ta đều là những người phụ nữ mệnh khổ. Ha ha ha.” Thu Ý Hàm không muốn dây dưa với người phụ nữ điên như Lý Dao Dao, bây giờ cô chỉ muốn đi đến nơi đó để nghiệm chứng lời nói của Lý Dao Dao là thật hay giả.
Trên đường đi, Thu Ý Hàm cố gắng bình ổn lại tâm tình kích động, không ngừng an ủi chính mình. Cô không tin Trọng Lâm lại đối xử với cô như vậy, những lời an ủi đó chẳng lẽ là giả. Không phải anh ta nói sẽ bảo vệ cô sao, sẽ không làm tổn thương đến cô sao? Như vậy anh ta làm những việc này là vì cái gì?
Tàn nhẫn
“Phu nhân, người không thể vào đây được.” Vừa xông vào nhà giam, Thu Ý Hàm liền bị mấy cấp dưới của Trọng Lâm ngăn lại. Xem tình hình này, cô muốn vào cũng không dễ chút nào.
“Còn có chỗ nào tôi không thể vào sao? Đây là mệnh lệnh của ông chủ các anh?” Thu Ý Hàm nhìn hai người. Vẻ mặt như thế này, cô còn có gì không khẳng định được đâu?
“Tránh ra!” Thu Ý Hàm không muốn tiêu phí sự kiên nhẫn tại đây. Nếu anh trai thật sự ở trong này, cô nhất định phải mau chóng cứu ra. Cô cũng đã từng bị nhốt ở đây, nên biết rõ phải chịu rất nhiều đau khổ.
Anh trai, anh nhất định không có chuyện gì phải không. Ý Hàm không ngừng an ủi chính mình. Cô ở trong này đã mất nửa cái mạng, cô không muốn anh trai cũng gặp phải những chuyện như vậy.
“Phu nhân, thực xin lỗi, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ.” Khi hai người chuẩn bị đưa Thu ý Hàm ra ngoài, lại bị khí thế của Thu Ý Hàm ngăn lại.
“Tránh ra! Đừng để tôi phải lặp lại lần nữa.” Thu Ý Hàm trực tiếp phủ định lời nói của bọn họ. Cho dù là mệnh lệnh của Trọng Lâm thì sao, cô cũng phải đi vào bằng được.
Trọng Lâm không có tư cách để khống chế cô, trước kia không có, hiện tại không có, về sau càng không thể có. Huống hồ lời nói của anh ta toàn là lừa dối, cô có thể tin tưởng được sao?
Tuy rằng đó là mệnh lệnh của ông chủ, nhưng tất cả mọi người đều biết thái độ của ông chủ đối với phu nhân như thế nào. Nếu không cẩn thận đắc tội với phu nhân, bọn họ sau này làm sao còn cơm ăn.
Chờ sau khi Thu Ý Hàm đi vào, hai người giữ cửa kia liền chạy đi báo cáo với Trọng Lâm. Không hề nghi ngờ, hai người làm vậy sẽ khiến Trọng Lâm thực sự nổi giận.
Anh nhớ rất rõ ràng, anh đã từng nói qua. Phu nhân ở trong hầm ngầm này đi lại tùy ý cũng không cần can thiệp, nhưng chỉ duy nhất địa lao kia là không thể tiến vào. Hiện giờ bọn họ làm như vậy, chính là phạm phải một sai lầm rất lớn.
Hai chân mày của Trọng Lâm nhíu chặt, mặc kệ những giấy tờ quan trọng trên bàn, lập tức chạy đi. Hiện tại Ý Hàm nhất định đã thấy Phương Úc Vấn bị nhốt trong địa lao. Cho dù bây giờ anh có sai người đưa cô ra ngoài cũng không còn kịp nữa.
Nhìn thấy tình nhân của mình bị anh Tra t** thành bộ dáng này, cô ấy sẽ có biểu tình gì. Trong lòng anh nghĩ, có phải cô rất quan tâm đến gã tình nhân kia không. Tưởng tượng đến tình huống này, Trọng Lâm càng cố gắng lái xe nhanh hơn.
Anh phải trở về trong thời gian nhanh nhất, anh hiện giờ không thể chịu được cảnh tượng hai người kia ở chung một chỗ. Huống chi, Ý Hàm vẫn còn là vợ của anh, nhưng lại mang trong mình cốt nhục của kẻ đó.
Loại sự tình này, dù có là ai cũng không thể dễ dàng tha thứ. Trọng Lâm không biết trên mặt mình có biểu tình gì, chỉ biết đó chắc chắn là một loại chua sót.
“Anh, em là Tiểu Hàm đây, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” Thu Ý Hàm thật không thể ngờ anh trai lại bị Trọng Lâm Tra t** tới nông nỗi này. Anh trai đã làm gì đắc tội với anh ta, vì sao anh ta lại tàn nhẫn như vậy.
Trên người Phương Úc Vấn đều là vết thương, vết thương cũ, vết thương mới chồng chéo lên nhau. Bời vì không được điều trị, có chỗ đã mưng mủ, ngay cả khuôn mặt tuấn tú trước kia giờ cũng tái nhợt.
Vì không chịu nổi, Phương Úc Vấn đã hôn mê suốt hai ngày. Thu Ý Hàm tuy rằng không tận mặt chứng kiến, nhưng cũng đoán được anh trai ở trong này đã chịu biết bao đau khổ.
“Em là Hàm nhi đây, anh hãy tỉnh lại đi. Hàm nhi sẽ đưa anh ra ngoài.” Muốn sống sót ở trong này, phải có ý chí rất mạnh, cô lúc ấy chính là dựa vào ý chí để chống đỡ trong những ngày đó. Cô biết anh trai nhất định cũng làm được, anh còn chưa mang cô đi được, anh làm sao có thể buông tay.
“Anh, anh vẫn chưa mang Tiểu Hàm rời khỏi nơi này, nhất định anh không được bỏ cuộc.” Nhìn thấy Phương Úc Vấn vẫn không tỉnh lại, Thu Ý Hàm nóng vội. Cô biết anh thương cô, cho nên dùng chính chuyện đó để K**h th**h ý thức của anh.
Không biết có phải vì anh đã bị Tra t** thành như vầy, Trọng Lâm không lo lắng anh có thể trốn thoát, nên Phương Úc Vấn cũng không bị trói lại, chỉ bị ném vào một góc ẩm ướt.
Từ biệt quá khứ
Dường như nghe được giọng nói của Thu Ý Hàm , Phương Úc Vấn từ từ mở mắt. Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Hàm đau lòng vì mình, Phương Úc Vấn muốn tự đứng lên, nhưng anh không có một chút sức lực, mới chỉ cử động một chút lại ngã xuống đất.
“Anh trai, từ từ thôi, Tiểu Hàm giúp anh.” Thu Ý Hàm nói xong dùng hai tay đỡ Phương Úc Vấn, hi vọng có thể đỡ anh trai đứng lên. Mất một lúc lâu sau, Thu ý Hàm mới nâng được Phương Úc Vấn đứng dậy, đi từng bước nhỏ.
“Phu nhân có phải đang ở bên trong không.” Giọng nói của Trọng Lâm từ của truyền đến, làm lửa giận trong lòng Thu ý Hàm bùng phát.
Sau khi nghe mấy người canh cửa trả lời, Trọng Lâm đi nhanh vào trong.
Vừa vặn nhìn thấy cả thân mình Phương Úc Vấn đều dựa lên người Thu Ý Hàm, mà Thu Ý Hàm đang dùng ánh mắt phẫn hận nhìn anh. “Người đâu, mau gọi bác sĩ đến.”
Cho dù trong lòng anh không nguyện ý, nhưng Thu Ý Hàm đã muốn như vậy. Anh cũng chỉ có thể gọi người đến chữa trị cho Phương Úc Vấn.
“Không cần anh giả mù sa mưa, hiện tại anh chỉ cần tránh đường, tôi muốn đưa anh trai ra ngoài.” Nghe Thu Ý Hàm nói vậy, Trọng Lâm liền đứng qua một bên, nhưng đồng thời lại hướng ánh mắt ra cửa với đám thủ hạ.
Thu Ý Hàm vừa ra khỏi địa lao đã bị bọn thủ vệ tách ra khỏi Phương Úc Vấn. Sau đó Phương Úc Vấn bị một tên thủ vệ mang đi, mà Thu Ý Hàm lại bị vây tại chỗ.
“Trọng Lâm, anh nếu còn làm tổn thương người thân của tôi một lần nữa, tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh.” Thu Ý Hàm bị tên thủ vệ đem giao cho Trọng Lâm. Dù bị anh nắm chặt hai tay, nhưng hai chân Thu Ý Hàm vẫn không ngừng đá đánh anh. Trên mặt cô oán hận ngày càng tăng.
“Cho dù em không tha thứ cho anh, nhưng anh cũng sẽ không cho em có cơ hội chạy thoát một lần nữa.” Trọng Lâm cắn mạnh một cái vào vành tai Thu Ý Hàm. “Vì sao cứ phải cố chấp như vậy?”
Sau khi trở về, Trọng Lâm chỉ chú ý tới những thay đổi của Thu Ý Hàm. Những người khác căn bản không quan hệ gì với anh, anh cũng không cần quan tâm. Nếu Ý Hàm đã biết chuyện, anh sẽ để cho Phương Úc Vấn sống thêm vài ngày nữa.
“Tôi muốn biết, anh trai tôi đã bị anh đưa đi đâu?” Trọng Lâm càng nhàn nhã, Thu Ý Hàm càng tức giận. Hiện tại anh trai đang đứng trên bờ vực sinh tử, mà Trọng Lâm lại là người gây ra chuyện này. Cho dù người đó không có quan hệ gì với anh ta, nhưng anh ta có cần thiết phải lạnh lùng như vậy không?
Người đó là anh trai của cô, cô cùng anh trai đến tột cùng đã đắc tội anh ta ở điểm nào? Anh ta tại sao phải đối xử với anh em cô như vậy. “Anh có thể buông tha cho tôi được không?”
“Trước tiên hãy nói cho anh biết, vì sao phải buông tha cho em?” Trọng Lâm tựa đầu lên suối tóc của Thu Ý Hàm, ngửi được mùi hương thoang thoảng.
“Từ biệt quá khứ” Thu Ý Hàm không lay chuyển được anh ta, tức giận nói. “Tôi muốn nói, anh hãy đưa tôi đi gặp anh trai tôi.”
Thu Ý Hàm chỉ nói ra một phần của lý do, hơn nữa cô cũng biết những lời này không phải là đáp án Trọng Lâm muốn nghe. Nhưng cô không thể khống chế được nên đã nói ra những lời này.
Cô biết, chính cô đang khích anh, Trọng Lâm là người mà dù cô có khẩn cầu như thế nào, anh ta cũng sẽ không đáp ứng. Chỉ có dùng biện pháp khích tướng, cô mới có thể đạt được mục đích của mình.
“Từ biệt quá khứ, nói thật hay!” Trọng Lâm hít sâu một hơi, buông Thu Ý Hàm ra. Hiển nhiên tâm tình Trọng Lâm càng trở nên tồi tệ, sở dĩ buông cô ra, có thể bởi vì nguyên nhân khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc