Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 38

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Gặp lại lần nữa
Cuối cùng Phương Úc Vấn cũng nhìn thấy có người từ bên trong đi ra, nhưng mà người này trông có hơi lén lút. Một người đàn ông cao to còn mang theo một cái thùng, người đó đáng lẽ ra phải nhìn thấy anh mới đúng, nhưng tại sao tên đó chẳng có chút phản ứng nào.
~~
Nếu không phải người anh em tốt của hắn bao che giúp hắn, thì chắc chắn bây giờ hắn đã bị bắt rồi. Hắn không muốn hại ૮ɦếƭ người anh em tốt của mình, cứ khăng khăng bắt cậu ta phải giúp và cũng chuẩn bị để mình bị bắt, vừa hay có thể chịu tội thay cho Lý Dao Dao.
Nhưng không biết tại sao, hắn đã có thể rời khỏi cửa Ám môn rồi. Nếu đã như vậy, thì hãy để hắn làm một chuyện cuối cùng vì Lý Dao Dao.
~~~
Phương Úc Vấn cảm thấy hắn ta có chỗ nào đó không đúng, khoảng thời gian này nếu như là người của Trọng Lâm xuất hiện thì có chỗ nào đó không đúng, anh cần phải để ý kỹ. Có thể sẽ tìm thấy Ý Hàm, cũng có thể, Ý Hàm đang nằm trong cái thùng đó chăng?
Một khi nghĩ đến có thể xảy ra chuyện này, Phương Úc Vấn vội vàng đuổi theo tên kia. Kỹ thuật lái xe của anh khá tốt, hơn nữa mấy ngày nay anh tích luỹ không ích kinh nghiệm từ việc theo dõi Trọng Lâm. Lần này đi theo tên đó, anh có thể điều chỉnh hợp lý khoảng cách giữa hai xe.
Hiện tại Trọng Lâm đã lật tung hết mọi ngõ ngách trong ám môn, nhưng không tìm thấy Ý Hàm. Bây giờ anh rất lo lắng, anh không biết anh có thể làm gì Lý Dao Dao đây.
“Cô có nói hay không?” Trọng Lâm cầm sủng chỉa vào cái chân còn lại chưa bị thương, nếu như cô ta không nói ra Ý Hàm ở đâu, anh sẽ không do dự mà nổ S***g.
Bây giờ anh đã tức giận đến nỗi muốn bắn một phát giải quyết cô ta, nhưng anh không thể làm như vậy, nếu như anh *** Lý Dao Dao rồi, thì cũng đồng nghĩa bỏ mất manh mối tìm thấy Ý Hàm, mà như vậy có thể sẽ hại ૮ɦếƭ Ý Hàm.
Cô ả Lý Dao Dao vẫn cứng đầu không chịu nói, cho nên không có ngoại lệ, Trọng Lâm nhắm chính xác nổ một phát S***g vào cái chân của Lý Dao Dao, sau đó lại nổ thêm một phát S***g nữa, vừa hay ngay trúng vào chỗ vết thương lúc nãy.
Cuối cùng Lý Dao Dao ngã quỵ xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng, nở nụ cười mỉa mai. “Cho dù anh có thể tìm thấy cô ta cũng vô dụng thôi, bởi vì cô ta ૮ɦếƭ rồi.” Tiếng cười của Lý Dao Dao, càng cười càng làm cho người ta cảm thấy cô ta điên rồi, “Cô ta đã ૮ɦếƭ rồi, anh sẽ không thể gặp lại cô ta đâu, ha ha ha……. ha ha ha……”
“Môn chủ, thuộc hạ có chuyện muốn nói.” Người này chính là người giúp tên kia đưa Thu Ý Hàm đi, Trọng Lâm ra dấu cho anh ta có chuyện gì thì mau nói, Trọng Lâm không thể bỏ phí thời gian tìm kiếm Thu Ý Hàm nữa.
“Hôm nay XX có vẻ rất lạ”, anh ta đang nghĩ lại, XX mang theo tờ giấy đó rất có vấn đề, mặc dù lúc đó anh ta chỉ cho rằng XX lại giúp Lý Dao Dao làm việc, giống y như lúc trước. Nhưng bây giờ nghĩ lại, phu nhân là do Lý Dao Dao hại, vậy tên XX kia cũng có thể là người đã đưa phu nhân đi. “Hy vọng sau khi thuộc hạ nói xong, xin môn chủ hãy bỏ qua cho cậu ta.”
Anh ta không muốn XX tiếp tục mắc phải sai lầm, hại ૮ɦếƭ một sinh mạng vô tội, mặc dù bọn họ đều là người sống trong nguy hiểm, nhưng cũng không thể *** vô tội.
Trọng Lâm sau khi nghe người đó tường thuật đại khái chuyện đó xong, chỉ ra lệnh cho vài người giam giữ Lý Dao Dao ở đây, còn những người còn lại theo anh đi cứu Thu Ý Hàm.
Nếu như là người trong ám môn đưa Thu Ý Hàm đi, anh có thể tìm ra được vị trí hiện tại của Ý Hàm, hy vọng không đến quá trễ. Ý Hàm, em phải đợi anh, Trọng Lâm nói thầm trong lòng.
 Là ai cứu cô ấy rồi?
Dựa vào thiết bị định vị, Trọng Lâm tìm ra vị trí của tên đó, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Thu Ý Hàm. “Phu nhân bị mày đưa đi đâu rồi hả, nói!”
Hiện tại Trọng Lâm đã không thể khống chế được tâm trạng sốt ruột của mình, những người ở phía sau đuổi đến, chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì đã nổ S***g vào tên kia.
Mà đây lại là một phát S***g trí mạng, “Chương Nghị Hào, ***…” Sau khi ngã xuống, hắn ta nói ra chỗ giấu Thu Ý Hàm, chỉ là mấy chữ cuối cùng hắn ta chưa kịp nói hết.
Lúc bấy giờ người kia mới biết được mình phạm lỗi lớn, cuối cùng người đó chủ động nhét S***g vào trong tay Trọng Lâm. Nhưng Trọng Lâm không có thời gian giải quyết chuyện đó, nghe tin Thu Ý Hàm trong tay của Chương Nghị Hào, lòng của Trọng Lâm càng lo lắng hơn.
Ở trong tay của Chương Nghị Hào, Ý Hàm càng gặp nguy hiểm hơn. Bây giờ anh không biết lúc ở trong tay Lý Dao Dao, Ý Hàm đã chịu bao nhiêu ngược đãi rồi.
Mấy chữ cuối cùng tên kia nói không rõ ràng, chỗ đó rốt cuộc ở đâu đây, hắn ta nói ra vế trước có thể là ở hai nơi. Trọng Lâm bực bội cào tóc mình, ép mình phải nhanh chóng nghĩ ra chỗ đó có thể là ở đâu.
Không nghĩ nữa, mặc dù không thể biết chính xác Ý Hàm có thật đang ở đó hay không, nhưng anh có một linh cảm mãnh liệt. Không cần phải phí thời gian nữa, cũng không quan tâm những người đang theo sau.
Bây giờ anh lái xe đến nơi mà anh đã nghĩ, anh có chút hối hận khi đã để Ý Hàm một mình ở lại ám môn. Cũng căm hận chính mình lúc đầu tại sao không cho người bảo vệ cô, quả thật anh quá tự tin rồi.
Cho rằng ngay tại địa bàn của mình, sẽ không có ai dám làm hại Ý Hàm. Nhưng anh lại xem nhẹ tai họa ngầm tiềm ẩn bên trong, đó chính là Lý Dao Dao.
Không nghĩ đến người con gái nhiều năm trước anh mềm lòng cứu giúp, bây giờ lại chính là kẻ hãm hại người anh yêu thương nhất. Sau khi trở về, anh sẽ tăng gấp đôi hình phạt với cô ta, Ý Hàm chịu bao nhiêu đau khổ, anh sẽ bắt cô ta trả gấp đôi.
~~~
“Tỉnh rồi.” Chương Nghị Hào không xem Thu Ý Hàm là con người, cô đã chịu đủ mọi Tra t** còn phải hứng thêm chậu nước lạnh của Chương Nghị Hào, quần áo trên người mỏng manh, thêm vào đó cả người cô kiệt sức. Tỉnh lại sau mấy phút, Thu Ý Hàm lại hôn mê.
“Tra t** mày chính là cách báo thù Trọng Lâm hữu hiệu nhất, lúc trước sao tao không nghĩ ra cách này nhỉ?” Chương Nghị Hào chán nản bản thân trước kia tại sao không nghĩ đến chiêu này, Trọng Lâm hại hắn nhà tan cửa nát. Không những bắt ba hắn ngồi tù, mà còn đẩy hắn vào chỗ ૮ɦếƭ.
Nhưng mạng hắn lớn, bây giờ là lúc trả lại hết mọi thứ cho Trọng Lâm rồi. Cô gái đáng quý này hắn chỉ cần động chút tay chân, thì có thể thành công kết thúc mạng của tên đó rồi.
Về chuyện kia, hắn biết rõ Trọng Lâm đã nghi ngờ hắn rồi, cho nên hắn vẫn một mực trốn chạy. Nhưng trời cao cũng giúp hắn, chính thuộc hạ của Trọng Lâm bán đứng hắn ta, hắn làm sao có thể phụ tấm lòng của người khác đây.
“Nếu mặt của mày như lúc trước, có lẽ tao sẽ suy nghĩ xem có nên thưởng thức mày không.” Chương Nghi Hào tỏ vẻ hối tiếc, dáng vẻ bây giờ của Thu Ý Hàm thật làm cho hắn ta mất khẩu vị.
“Đừng có giả vờ ngủ nữa.” Hắn lại tạt một gáo nước lạnh lên mặt Thu Ý Hàm, cô lại có ý thức lần nữa. “Mày cứ ngoan ngoãn ở đây cờ đi, đợi sau khi tao sắp xếp xong tất cả, mày lại có thể nhìn thấy chồng mày rồi, chớ có sốt ruột ha.”
Hắn ta đang nói gì chứ, đầu óc của Thu Ý Hàm vẫn còn mơ màng, chỉ biết rõ, hắn ta nói gương mặt của cô, không lẽ mặt cô bị làm sao à? Thu Ý Hàm nghĩ như vậy bèn nhìn bóng dáng mình trên chiếc bình sứ, không thể được, mặt của cô sao lại trở thành như vậy, lúc trước trán của cô đâu có vết sẹo khủng khiếp thế này, tại sao bây giờ lại thành ra vậy?
Cô vẫn chưa kịp hiểu rõ chuyện mình bị hủy hoại nhanh sắc, thì cả thế giới của Thu Ý Hàm lại chìm trong bóng đêm lần nữa, lần này cô đã sức cùng lực kiệt, cô không thể chịu đựng được nữa.
Thu Ý Hàm còn sống hay đã ૮ɦếƭ
Cô đang nằm mơ phải không, chắc là vậy rồi! Không, không phải là chắc, mà nhất định là đang nằm mơ. Nếu không tại sao cô lại nhìn thấy Trọng Lâm, cảnh trong mơ rất mơ hồ, bởi vì cô càng ngày càng không nhìn thấy khuôn mặt của Trọng Lâm.
“Ý Hàm, em tỉnh lại đi, em không được ngủ.” Bây giờ Thu Ý Hàm cảm thấy mình nhẹ bổng, có thật cô sắp ૮ɦếƭ không? Tại sao cô còn nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Cười thầm trong lòng, chắc mình sắp ૮ɦếƭ thật rồi, cho nên mới có ảo giác, lại nghe thấy lần nữa rồi. Nếu không phải ૮ɦếƭ rồi thì là gì đây, lần này cô có thể đoàn tụ với ba và mẹ rồi, cả nhà cô cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi, tốt quá đi!
“Ý Hàm, em không thể bỏ anh đi, em không thể bỏ anh đi được.” Trọng Lâm ôm lấy Thu Ý Hàm, gần như đang cầu xin cô. Cô yếu ớt đến như vậy, mấy ngày nay rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, đều do anh đến quá trễ.
Mạng sống của Ý Hàm ngày càng mong manh, Trọng Lâm vô cùng sợ cô cứ như thế này mà ra đi. Cũng may là Phương Úc Vấn có mặt ở đây, để anh ta lái xe chở hai người họ, về nguyên nhân tại sao Phương Úc Vấn có mặt ở đây, chắc hẳn là do anh ta muốn cứu Ý Hàm, nhưng mà coi như anh đã chiến thắng rồi, cuối cùng Ý Hàm vẫn do anh cứu.
Cái tên đáng ૮ɦếƭ Chương Nghị Hào, mặc dù hắn đã không còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai, nhưng Trọng Lâm vẫn tức không chịu nổi. Vốn dĩ Trọng Lâm muốn Tra t** hắn ta nhiều hơn, nhưng tình trạng của Ý Hàm chỉ có thể cho phép anh nhanh chóng giải quyết tên Chương Nghị Hào, coi như hắn ta gặp may.
Không thể đến bệnh viện, Trọng Lâm không tin khả năng cứu chữa của bệnh viện, Ý Hàm suy yếu đến vậy, đã không thể chịu đựng sự giày vò như thế. Lần này Trọng Lâm không hề do dự mà nói cho Phương Úc Vấn biết một chỗ, bây giờ sự an toàn gì đó của ám môn, anh không thể lo nghĩ nhiều nữa, anh chỉ muốn mau chóng chuẩn bị cho Ý Hàm những bác sĩ và những thiết bị chữa trị tốt nhất.
Phương Úc Vấn cũng tự động theo hai người họ đi vào trong căn cứ của ám môn, những suy nghĩ làm sao tìm hiểu được ám môn vào lúc trước cũng hoàn toàn biến mất, anh lo lắng hơn cả đó là tình trạng của Ý Hàm.
Nhìn thấy Trọng Lâm ôm cô trong lòng, anh hy vọng biết bao có thể thay đổi vị trí của Trọng Lâm. Vì sao lần này lại là Trọng Lâm cứu cô trước, vì sao lúc nào anh cũng luôn chậm hơn một bước.
Bây giờ tất cả những chuyện này không phải là điều quan trọng nhất, mà là sức khỏe của Ý Hàm. Nhưng Trọng Lâm lại không cho phép anh vào phòng cấp cứu, để anh cách ly ở bên ngoài.
Trọng Lâm nhìn thấy các bác sĩ làm cấp cứu cho Ý Hàm lâu như vậy, nhưng cô lại không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng anh càng sốt ruột hơn. “Tại sao lại như vậy, tại sao đến giờ cô ấy vẫn chưa hề có chút phản ứng nào? Tôi ra lệnh cho các người, nhất định phải cứu sống cô ấy.” Trong giọng nói bình tỉnh của Trọng Lâm, người ta lại cảm thấy áp lực.
Trong lúc các bác sĩ đang cấp cứu cho Thu Ý Hàm, trên trán ai cũng đều lấm tấm mồ hôi. Tình trạng của bệnh nhân vô cùng nguy hiểm, hơn như bọn họ cũng biết rằng người bệnh này rất quan trọng với môn chủ. Nhưng bây giờ bản thân của người bệnh đã không còn ý chí muốn sống, điều này làm cho bọn họ không biết phải làm sao?
Nếu hôm nay bọn họ không cứu sống cô ấy, bọn họ cho dù không ૮ɦếƭ cũng mất nửa cái mạng. Cho nên không dám làm qua loa, mà cố gắng làm hết sức mình.
Hai tiếng đồng hồ lại trôi qua, “Tôi nuôi các người biết bao nhiêu năm, mà các người ngay cả một người cũng cứu không nổi, các người nói xem, sau này các người còn có thể làm gì?” Thu Y Hàm vẫn chưa tỉnh lại, Trọng Lâm ngày này càng sốt ruột, trong lòng anh vô cùng lo lắng Ý Hàm sẽ ra đi như vậy, mà anh cũng không thể chấp nhận kết quả đó.
Cho dù Diêm Vương muốn Ý Hàm, anh cũng muốn giành lại đến cùng, Thu Ý Hàm là của anh, mạng sống của cô cũng là của anh, ai cũng không thể ςướק cô khỏi tay anh.
Những người đó cũng không ngừng làm cấp cứu, nhưng lần này có thể tỉnh lại không, quả thật là còn phải phụ thuộc vào ý chí sống còn của bệnh nhân. Nhưng những lời này, bọn họ không dám nói ra.
“Báo cáo môn chủ, phu nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi.” Trọng Lâm nghe thấy lời này, gán*** trong lòng như được trút xuống, nhưng nhìn thấy Ý Hàm vẫn chưa tỉnh lại, bèn hỏi: “Tại sao cô ấy vẫn còn chưa tỉnh lại?” Không phải nói cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao, tại sao vẫn còn hôn mê.
“Do phu nhân quá mệt, cho nên mới ngủ say như vậy, sau khi phu nhân ngủ đủ sẽ tỉnh lại thôi.” Người trả lời nói xong những lời này, vẫn còn ấp úng muốn nói gì đó, mặc dù Thu Ý Hàm đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đến khi nào tỉnh lại thì bọn họ không thể biết được, cho nên chỉ có thể uyển chuyển nói như thế. “Phu nhân đã mang thai hơn một tháng, có dấu hiệu sẩy thai, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Sau khi nghe bọn họ nói Ý Hàm đã mang thai hơn một tháng, sắc mặt Trọng Lâm càng u ám hơn. “Các người ra ngoài đi.” Bây giờ anh muốn ở một mình, yên tĩnh suy nghĩ mọi chuyện.
Phương Úc Vấn ở bên ngoài nhìn thấy bác sĩ và y tá đi ra, muốn hỏi bọn họ tình trạng của Ý Hàm, nhưng vẻ mặt của bọn họ đều rất nghiêm túc, điều này làm cho Phương Úc Vấn có một linh cảm không tốt. Thật ra vẻ mặt bọn họ trở nên căng thẳng như vậy là do nhìn thấy vẻ mặt u ám của Trọng Lâm sau khi nghe tin phu nhân mang thai.
Thấy bọn họ không chịu nói tình hình hiện tại của Ý Hàm, đành phải đoán già đoán non mọi chuyện dựa theo vẻ mặt của bọn họ, Phương Úc Vấn không muốn mình bị cho qua loa như vậy, Ý Hàm không thể ૮ɦếƭ được.
Phương Úc Vấn muốn xông thẳng vào trong, lại bị hai tên bảo vệ chặn mình lại. Trọng Lâm cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Mới nghĩ đến lúc nãy mình trong một lúc nóng vội, đã mang Phương Úc Vấn vào đây.
Nghĩ đến những lời bác sĩ nói, Trọng Lâm càng thù ghét Phương Úc Vấn, nếu đã rơi vào tay anh, thì đừng trách tại sao anh độc ác, chỉ có thể trách anh ta không nên ***ng vào người không nên ***ng.
“Nhốt anh ta vào trong ngục!” Giọng nói hung ác của Trọng Lâm vang ra từ trong phòng cấp cứu, hai người bảo vệ kia liền nghe theo lệng của Trọng Lâm tống Phương Úc Vấn vào ngục.
Cho dù Trọng Lâm làm gì anh cũng chấp nhận, nhưng có thể nói cho anh biết tình trạng hiện tại của Ý Hàm. Nếu Ý Hàm không bị gì nghiêm trọng, chắc chắn Trọng Lâm sẽ không có thái độ này. Nhưng anh ta lại không cho anh biết gì, trong lòng Phương Úc Vấn không thể yên tâm.
Cho dù Phương Úc Vấn kêu la như thế nào, Trọng Lâm cũng không nói thêm lời nào. Biết rõ mình không còn nghe thấy bất kỳ tiếng ồn ào nào nữa, Trọng Lâm mới có thể để mình tạm thời không nghĩ đến chuyện Ý Hàm mang thai, đi đến bên giường của Ý Hàm.
Vén những sợi tóc rơi trên trán Ý Hàm, lúc này Trọng Lâm mới có thể nhìn thấy được vết sẹo trên mặt cô. Lúc nãy anh chỉ nghĩ xem lại sao có thể cứu Ý Hàm thoát khỏi nguy hiểm, lúc nào mới có thể tỉnh lại. Có quá nhiều chuyện rối rắm, không chú ý đến vết sẹo trên gương mặt xấu xí bao nhiêu.
Mặc dù Ý Hàm có ra sao thì Ý Hàm vẫn là người anh yêu nhất, anh sẽ không vì nguyên nhân này mà không còn yêu cô. Nhưng anh cảm thấy Ý Hàm chắc chắn sẽ chịu không nổi cú sốc này, cho dù cô có mạnh mẽ như thế nào, cho dù không để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng cũng không có phép mình có khuyết điểm như thế.
Bây giờ khuôn mặt cô trở thành thế này, sau khi cô biết được sẽ ra sao? Trọng Lâm không dám nghĩ nữa. Là ai, là ai đã hại Ý Hàm của anh như vậy, là Lý Dao Dao hay là Chương Nghị Hào?
Cẩn thận xem xét nguyên nhân gây ra vết sẹo, Trọng Lam có thể chắc chắn tên đầu sỏ là Lý Dao Doa, cũng chỉ có cô ta. Trọng Lâm nhất định sẽ bắt những kẻ làm cho mặt của Ý Hàm trở nên vậy trả giá đắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc