Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 15

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Chân tướng của việc giam cầm
“Các người là ai?” Thu Ý Hàm không biết nên làm gì đối với những vị khách không mời mà đến, xông vào bất thình lình này. Chẳng lẽ lại là do người trước kia phái đến, nhưng mà làm sao chuyện cô ở trong này lại bị phát hiện?
Thu Ý Hàm không kịp suy nghĩ rõ ràng thì bị hôn mê bất tỉnh. Lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ. “Tiểu thư, cậu chủ nói cô bị người xấu bắt đi, A Li rất lo lắng cho cô. May mà cậu chủ cứu cô về nhanh như vậy.” Giọng nói này đúng là của A Li, không sai được. Lần này lại là người kia, vì sao anh ta nhất định không chịu buông tha cô?
Thu Ý Hàm nhắm mắt lại, rốt cuộc là người kia muốn làm cái gì? Bây giờ, cô bị thương thành thế này, hoàn toàn không thể làm được cái gì. Lẽ nào anh ta muốn cô dưỡng thương cho tốt để tiếp tục hưởng dụng sao? Như vậy không phải rất phiền toái sao? Cô cũng không phải loại phụ nữ quyến rũ *** gì, tại sao phải nhất định là cô?
Bây giờ, cả người Thu Ý Hàm không có sức lực. Đoán chừng nguyên nhân bỗng nhiên cô bị té xỉu trước đó là vì bị bỏ thuốc. Bởi vì phía sau lưng bị thương cho nên giờ đây cô chỉ có thể nằm nghiêng trên giường, A Li cũng không dám rời cô nửa bước. Lần đầu trốn dễ dàng, nếu như muốn trốn nữa, còn có thể trốn ra ngoài được sao?
Vì cứu cô mà A Hổ đã mất đi mạng sống, còn cô thì lại ngồi chờ ૮ɦếƭ như vầy? Không được! Lúc A Hổ ngã xuống, cô thấy khoé môi người đàn ông đã giết anh mang một nụ cười đáng nghi. Có thể là có người cố ý mưu sát A Hổ. Nếu nhớ được tới đây, vậy cô phải tra ra chuyện này cho rõ ràng.
Trời lại tối, A Li cũng rời khỏi phòng. Lúc đi cô không bật đèn, có lẽ là cô cho rằng Thu Ý Hàm đã ngủ rồi. Thu Ý Hàm thử nhớ lại vị trí công tắc đèn rồi mò mẫm qua đó.
“A!” Thu Ý Hàm còn chưa kịp bật đèn thì cửa đã bị mở ra. Là người kia đã trở lại sao? Trong tiềm thức, Thu Ý Hàm tràn đầy sợ hãi anh ta. Cô chậm rãi lui về phía sau nhưng bất thình lình bị anh ta bế lên.
“Thả tôi xuống!” Tuy rằng anh rất cẩn thận không ***ng tới vết thương ở sau lưng cô, nhưng mà nghĩ đến anh ta có thể *** cô, Thu Ý Hàm không thể nào mà không giãy dụa.
Người kia ôm cô đến trên giường, để cho cô nằm sấp lại, vén áo cô lên từ phía sau. Thu Ý Hàm cảm giác được từng đợt mát lạnh, đó là tay của anh ta đang vuốt lưng cô. Những nơi anh ta vuốt ve qua Thu Ý Hàm cảm thấy thật dễ chịu, hẳn là trên tay anh ta có thuốc.
“Rốt cuộc anh là ai?” Mặc dù anh ta bôi thuốc cho cô nhưng Thu Ý Hàm không thể tha thứ những chuyện anh ta đã làm đối với cô. Nhưng mà người kia cũng không trả lời, tiếp tục lặng im như đêm tối.
Không nghe anh ta trả lời làm Thu Ý Hàm rất tức giận. Rốt cuộc anh ta coi cô là thứ gì? Nhìn cô rất giống một món đồ chơi sao? Thu Ý Hàm ngồi dậy, dùng tay không bị thương tát anh ta một cái. Bị cô tát nhưng người kia cũng không có phản ứng, đứng đó không nhúc nhích. Anh ta như thế càng làm Thu Ý Hàm tức giận thêm.
Không biết lấy đâu ra sức lực, Thu Ý Hàm đẩy anh ta ra, vọt tới chỗ công tắc đèn mà cô đã lần mò ra, ấn mở công tắc. Lúc này đây người kia cũng không ngăn cản cô.
Thế nhưng bộ dạng người trước mặt lại cho Thu Ý Hàm một cú quá nặng. Cô thà rằng anh ta không cho cô bật đèn lên như trước.
Trọng Lâm thấy Thu Ý Hàm bật đèn lên cũng không hề trốn tránh. Ngay từ đầu, anh biết rõ là mình không nên làm như vậy. Anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng anh lại nhớ cô, muốn gặp cô, dưới tình thế cấp bách lại dùng phương pháp này. Khoảnh khắc tay cô đánh tới thì Trọng Lâm đã hối hận, nhưng sự việc đã rồi, anh không thể không tiếp tục.
“A, ha ha…” Thu Ý Hàm phát ra tiếng cười bất lực, mặc kệ quần áo bây giờ của mình có tả tơi hay không. Cô đứng đó, mặc cho quần áo rơi xuống đất, nói: “Trọng Lâm, anh đùa giỡn tôi như vậy thấy vui không?”
Giọng nói của Thu Ý Hàm bắt đầu run rẩy. Cô thà rằng cô không quen biết người bị cô đánh, cũng không muốn tin rằng Trọng Lâm lại làm đến trình độ này.
Thu Ý Hàm chậm rãi đi đến trước mặt Trọng Lâm, *** áo còn lại ra: “Không phải là anh muốn như thế này sao? Bây giờ, tôi đang ở ngay trước mặt anh, anh không cần dùng những thủ đoạn bỉ ổi ấy.”
Khi nghe thấy Thu Ý Hàm nói như vậy, Trọng Lâm muốn mở miệng nói gì đó nhưng điều gì cũng chưa nói, anh đứng lên rời khỏi căn phòng này. Anh chỉ muốn giữ cô ở bên người, chưa từng nghĩ làm cô bị tổn thương. Nhưng anh không ngờ càng làm như vậy là tổn thương cô càng sâu. Mặc dù Trọng Lâm đã ra khỏi phòng nhưng anh vẫn tựa vào bên ngoài cửa, giống như ngày đó ở bệnh viện, cô ở bên trong, anh ở bên ngoài. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác rồi.
Muốn khóc sao? Không! Thu Ý Hàm thầm nhủ với bản thân mình, bây giờ cô sẽ không chảy một giọt nước mắt vì anh nữa. Những giọt nước mắt trước đây, cô cũng cảm thấy buồn cười.
Nếu bây giờ cô đòi bỏ đi thì anh sẽ buông tay sao? À, anh có tư cách gì để nói không buông tay. Bản thân cô vốn cũng chỉ là một con cờ của anh mà thôi, có lẽ là anh còn chưa chơi đủ, muốn tiếp tục chơi đùa thêm vài ngày nữa mà thôi, cô còn có thể hy vọng anh luyến tiếc mình cái gì chứ?
Chỉ có điều bây giờ cô không thể đi được. Cô còn chưa có điều tra ra được người đã *** A Hổ. Cô không thể để cho A Hổ ૮ɦếƭ không minh bạch như vậy.
Là người của Trọng Lâm làm sao? Hay người kia chính là anh. Nhưng mà tại sao anh muốn giết A Hổ? Bởi vì anh ta muốn tự cứu cô sao? A Hổ có nói là Trọng Lâm cứu anh ta, nhưng mà có thể cứu thì cũng có thể giết được. Tuy rằng Thu Ý Hàm không muốn thừa nhận nhưng thật sự trong lòng cô không muốn tin Trọng Lâm chính là hung thủ *** A Hổ.
“Là anh giết A Hổ phải không?” Thu Ý Hàm không muốn quanh co long vòng với Trọng Lâm, cô trực tiếp hỏi ra câu hỏi đã quấy rối cô cả một buổi tối này.
“Không phải.” Câu trả lời của Trọng Lâm khiến Thu Ý Hàm thở dài nhẹ nhõm. “Anh giúp tôi tra ra hung thủ đã *** A Hổ!” Không phải thỉnh cầu, mà là cô trực tiếp yêu cầu Trọng Lâm chuyện này.
“Em thích cậu ta?” Thấy Thu Ý Hàm quan tâm đến chuyện của A Hổ như vậy, trong lòng Trọng Lâm sinh ra một cơn ghen ghét, tức giận nhìn Thu Ý Hàm, tựa như là hy vọng cô có thể cho anh một câu trả lời phủ định.
“Tôi có thích anh ấy hay không không phải là vấn đề. Anh ấy ૮ɦếƭ là vì tôi, tôi phải tìm ra hung thủ *** anh ấy.” Thu Ý Hàm cảm thấy câu hỏi của Trọng Lâm thật vô lý, giọng nói bất giác cao lên.
“Anh có thể giúp em, nhưng mà em phải lấy anh.” Trọng Lâm nói ra điều kiện của mình. Anh không có biện pháp nào khác, bây giờ cơ hội này đã đến trước mặt anh, anh không muốn thả cô đi.
Thu Ý Hàm hiểu rõ nếu muốn Trọng Lâm giúp đỡ thế nào cũng có điều kiện. Nhưng mà cô thật không ngờ anh lại có thể mở miệng kêu cô lấy anh. Anh bày ra thủ đoạn, lợi dụng tình cảm của cô, mưu đoạt tập đoàn Thu thị, hại ૮ɦếƭ cha của cô, vậy mà anh còn có thể mở miệng kêu cô lấy anh. Ha ha… cô nên khóc hay nên cười đây?
Thấy Thu Ý Hàm không trả lời, Trọng Lâm lại nói thêm một câu: “Hoặc là, em muốn cho nhà em trở thành biển lửa?” Bây giờ, ngoài việc xác định cái ૮ɦếƭ của A Hổ ra, điều duy nhất có thể uy hiếp được cô cũng chỉ còn lại má Trương là người đã chăm sóc cô từ nhỏ. Giờ đây, Trọng Lâm chỉ muốn giữ cô ở bên người, nhưng không nghĩ đến làm như vậy sẽ tổn thương cô sâu bao nhiêu.
Cô có thể ૮ɦếƭ, nhưng mà má Trương thì không thể ૮ɦếƭ. Cô không muốn đem bất hạnh của cô làm liên luỵ đến cả nhà má Trương. Bây giờ, thật sự là cô không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ lấy anh sao?
“Được.” Giờ đây Thu Ý Hàm không có lựa chọn khác. Có lẽ con đường này hiển nhiên là điạ ngục, nhưng đối với cô mà nói thì đã không có sự khác biệt nào. “Nhưng tôi yêu cầu sau khi kết hôn sẽ ở chung với gia đình anh.”
Má Trương có nói lúc cô được mười tuổi, chuyện xảy ra của cha mẹ khi đó có liên quan rất lớn với nhà họ Trọng. Nếu anh muốn cầm tù cô thì cô cũng muốn đạt được mục đích của mình.
“Được, chỉ cần là điều em muốn anh đều có thể giúp em.” Trọng Lâm ôm chặt lấy Thu Ý Hàm. Anh nợ cô quá nhiều rồi.
Thu Ý Hàm không muốn nghĩ tới cảm nhận đối với cái ôm của Trọng Lâm. Xem tình hình trước mắt thì Trọng Lâm sẽ không để cho cô tự do nữa.
“Tôi muốn về nhà một lần.” Thu Ý Hàm phải quay về một lần để nói rõ với má Trương nơi của cô, cô biết chắc chắn bà rất lo lắng khi biết cô bị mất tích vài ngày.
“Tôi về lấy vài thứ, nếu anh lo lắng thì có thể phái người đi theo tôi.” Thu Ý Hàm thấy Trọng Lâm không có phản ứng, cô cho rằng anh đang lo lắng cô lại bỏ trốn.
Trọng Lâm không hề vui vẻ khi nghe được lời nói của Thu Ý Hàm. Rõ ràng là cô đã ở lại bên người anh nhưng anh không thể tả được dự cảm không tốt này là gì.
“Em muốn về khi nào cũng được, chỉ cần em quay lại trong ngày là được.” Trọng Lâm hít sâu một hơi: “Anh sẽ không bố trí người đi theo em.”
Trọng Lâm không hy vọng quan hệ giữa bọn họ trở thành như thế, nhưng mà lần đầu tiên anh cảm giác được có một số việc anh không thể khống chế.
“Trong vòng ba ngày phải tra ra ai là người phản bội Ám Môn.” Mệnh lệnh của Trọng Lâm khiến đối phương không có dũng khí phản bác lại.
Thu Ý Hàm hoàn toàn chưa từng thấy Trọng Lâm như thế này. Suy cho cùng, anh là dạng người gì, tại sao có khả năng điều khiển nhiều người biết võ như vậy. Ám Môn mà Trọng Lâm nói là một nơi như thế nào? Ở trong ấy, anh là người nào? Càng ngày Thu Ý Hàm càng cảm thấy rằng dường như cô hoàn toàn không biết anh.
“Tôi muốn hôm nay trở về.” Thu Ý Hàm muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút chuyện sau này.
“Vết thương trên tay em còn chưa lành hẳn, hoạt động không tiện lắm. Anh đưa em qua đó, hay là… để A Li cùng đi với em?” Trọng Lâm lo trên đường trở về, một mình cô như vậy sẽ có nhiều bất tiện, rồi lại sợ cô không muốn để cho anh đi theo.
“Anh còn phải đi làm, sắp xếp cho tôi một tài xế lái xe là được. Trong nhà có má Trương có thể giúp tôi, một bàn tay của tôi còn có thể dùng được.” Cô biết không phải là Trọng Lâm muốn theo dõi cô, nhưng bây giờ cô cần một nơi không có anh để được bình tĩnh một chút.
Có anh ở bên cạnh, Thu Ý Hàm rất dễ bị ảnh hưởng, cô muốn nghĩ chuyện gì cũng không được.
Kết quả của hôn nhân

Chuyển ngữ: Pussycat Thu Ý Hàm xuống xe, nhìn căn nhà mình đã ở hai mươi mấy năm. Hôm nay phải rời đi, nhưng một ngày nào đó cô sẽ quay trở về.
Thu Ý Hàm nhấn chuông ngoài cổng sắt. Chìa khoá của cô đã bị mất vào cái ngày cô bị trói cho nên bây giờ cô chỉ có thể hy vọng đúng lúc má Trương có ở nhà.
Thật sự không thể tưởng tượng được là họ còn có thể phát triển đến bước này, còn có thể làm hôn lễ ở lễ đường. Khoảnh khắc khi biết Trọng Lâm lừa gạt mình, cô cảm thấy rằng bọn họ đã tan vỡ rồi. Có điều dường như bây giờ cũng chẳng tốt hơn là bao, cô còn có mong đợi gì anh không? Cô không biết.
“Tiểu thư, mấy ngày nay cô đi đâu vậy?” Má Trương mở cửa, sau khi thấy Thu Ý Hàm đã trở về, bà không kiềm chế được tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng của mình. Tuy rằng má Trương đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất khoẻ mạnh, bà nhanh chóng đi tới trước cổng sắt mở cửa cho Thu Ý Hàm.
“Tiểu thư, tay của cô bị sao vậy, mau vào đi.” Má Trương rất đau lòng khi thấy tay của Thu Ý Hàm bị thương. Bà luôn luôn xem cô như là báu vật ở trong lòng mình, không muốn cô chịu một chút uất ức nào. Bà vội dắt bàn tay kia của Thu Ý Hàm, đi vào nhà. Vừa mới vào nhà, má Trương nhanh chóng tìm hộp thuốc cứu thương tới, muốn giúp Thu Ý Hàm xử lý lại vết thương.
“Má Trương, không cần đâu, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Thu Ý Hàm rút lại cái tay đang bị má Trương nắm, an ủi bà, làm cho bà yên tâm.
Thu Ý Hàm chậm rãi đi qua mỗi một ngóc ngách của căn nhà. Cô sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể trở lại. Bây giờ, cô muốn đem tất cả mọi thứ ở nơi này khắc ở trong đầu.
Cô đẩy cửa thư phòng của cha ra, mọi thứ bên trong đều không thay đổi. Phòng này từng là nơi cô không muốn tới nhất, nhưng mà bây giờ cũng là nơi cô lưu luyến nhất.
Cô hận lầm cha mười mấy năm, cuối cùng cũng không thể để cho cô và cha một cơ hội sống với nhau thật tốt. Tại căn phòng này, cô từng châm chọc khiêu khích cha. Tại căn phòng này, cô quay lưng lại với cha, bản thân thật sự rất bất hiếu.
Ở trong này, Thu Ý Hàm cho phép bản thân mình khóc một lần cuối cùng. Từ nay về sau, cô quyết sẽ không rơi lệ nữa. Tình hình bây giờ cũng không cho phép cô có một chút yếu đuối nào. Cô cần trở nên kiên cường hơn so với trước kia.
“Con có chút việc cần phải rời đi một thời gian, má Trương, trong khoảng thời gian này xin má thường xuyên dọn dẹp nhà cửa một chút. Nhưng lúc không có việc gì thì má có thể về thăm người nhà, tiền lương của má thì vẫn tính như trước.” Thu Ý Hàm dặn dò má Trương chuyện sau khi cô rời đi. Tuy rằng sức khỏe má Trương còn khoẻ mạnh nhưng mà nói cho cùng thì tuổi tác cũng không còn trẻ, sau khi cô đi thì trong nhà cũng chỉ cần quét dọn một chút là được.
Má Trương hết sức kinh ngạc đối với những lời đột ngột của Thu Ý Hàm. Mấy ngày nay, không biết vì sao cô tự dưng bị mất tích khiến bà rất lo lắng. Bây giờ, cô lại nói chuyện với bà kiểu này làm bà rất sợ cô bị luẩn quẩn trong lòng.
“Tiểu thư, cô nhất thiết không thể làm chuyện ngốc. Cô còn có má Trương, má Trương chính là người thân của cô.” Má Trương kích động ôm lấy Thu Ý Hàm.
Biết chắc là má Trương đã hiểu lầm, Thu Ý Hàm dùng cái tay không bị thương nhẹ nhàng vỗ lưng bà. “Má Trương, con không sao, thật là con có chút việc phải rời khỏi, nhưng mà nhất định là con còn quay lại.” Đúng vậy, nhất định cô sẽ trở về.
Cuối cùng, chính tay má Trương thu dọn đồ đạc cho cô, bởi vì một bàn tay của cô bị thương, má Trương khăng khăng bắt cô ngồi một bên là được. Trong lòng cô thấy ấm áp. Lúc rời đi, cô biết rõ má Trương khóc nhưng mà bây giở cô không thể quay đầu lại.
Như Thu Ý Hàm yêu cầu, lễ cưới không hề long trọng, hai người chỉ tiến hành nghi lễ tại một lễ đường. Mặc dù hình thức rất đơn giản nhưng lễ đường được trang trí vô cùng lộng lẫy. Nhưng giờ đây, đối với Thu Ý Hàm mà nói những cái này hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Cô đã từng mong đợi tương lai của cô và Trọng Lâm, nhưng bây giờ không có gì để hy vọng nữa.
Sau khi trao đổi nhẫn xong, đến lúc Trọng Lâm muốn hôn môi thì Thu Ý Hàm nhẹ nhàng tránh né.
Thấy cô làm như vậy, ánh mắt của Trọng Lâm trầm xuống, nhưng anh vẫn không *** cô. Xem ra, nếu như anh sắp đặt chuyến đi hưởng tuần trăng mật thì cô cũng sẽ không vui vẻ.
Trọng Lâm đã đem đồ đạc của mình và Thu Ý Hàm dọn vào phòng ở nhà chính, thực hiện lời hứa lúc trước. Mặc dù anh không muốn nhìn thấy cha mình mỗi ngày nhưng mà anh bằng lòng làm như vậy là vì cô.
Tiếng nước trong phòng tắm ào ào truyền đến. Ngồi ở trên giường, trong lòng của Thu Ý Hàm vô cùng lo lắng, cô đã tắm rửa xong rồi, bây giờ ở bên trong là Trọng Lâm.
Mặc dù là hai người đã rất thân mật rồi, nhưng mà cô vẫn còn rất sợ hãi khi nghĩ đến chuyện buổi tối hôm đó. Cô không muốn Trọng Lâm sẽ lại làm như vậy với cô nữa, thật sự cô thà rằng là người khác làm nhục cô. Nghĩ đến sự *** của anh đêm đó, Thu Ý Hàm càng co ro người lại chặt hơn.
Tiếng nước đã ngừng, có nghĩa là anh sẽ ra ngay lập tức, Thu Ý Hàm vội vàng đắp mền, giả vờ ngủ.
Điều khiến Thu Ý Hàm bất ngờ là sau khi Trọng Lâm đi ra liền trực tiếp đến nằm xuống bên cạnh cô ngủ, không làm thêm một chuyện gì. Sau khi xác định là anh không muốn làm chuyện gì khác, Thu Ý Hàm mới hơi yên tâm.
Trọng Lâm vẫn chưa ngủ, nằm ở bên cạnh cô. Anh đã đợi ngày hôm nay thật lâu rồi, cuối cùng Thu Ý Hàm cũng trở thành bà Trọng. Nhưng mà anh biết rõ trong lòng Thu Ý Hàm vẫn còn bài xích anh cho nên bây giờ anh sẽ không *** cô, anh bằng lòng chờ, chờ cô mở lòng ra với anh lần nữa.
Lúc Thu Ý Hàm tỉnh dậy, cô phát hiện thấy bên cạnh không có người, hẳn là Trọng Lâm đã đi làm rồi. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã mười giờ.
Hẳn là Tâm nhi đang ở nhà, cô cần phải nói chuyện với cô ấy một chút. Nhưng mà sau khi xuống lầu, Thu Ý Hàm vẫn chưa trông thấy Tâm Nhi như cô mong đợi, trái lại gặp được cha của Trọng Lâm.
Trong lòng Thu Ý Hàm có chút khó hiểu, bây giờ Trọng Thiên vẫn là chủ tịch của Tập đoàn Trọng thị nhưng giờ vẫn còn mặc quần áo ở nhà, ngồi ở trên sô pha đọc báo, chẳng hề có ý chuẩn bị đi đến công ty chút nào.
Với thân phận bây giờ của cô, Thu Ý Hàm vẫn kính trọng kêu ông một tiếng cha. Mặc dù ông không nói gì nhưng mà Thu Ý Hàm mang máng cảm thấy ánh mắt của ông nhìn cô hơi khác thường.
Vội vàng ăn xong bữa sáng rồi Thu Ý Hàm trở về phòng. Cô cảm thấy được Trọng Thiên nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái khiến cho cô bất giác muốn tránh ông ta.
Hay là Trọng Thiên biết cha mẹ của mình, chuyện mười mấy năm trước thật sự có liên quan rất lớn với Trọng gia?
“Chị Hàm, chị đang ở đâu?” Dịch Thuỷ Tâm dè dặt đẩy cửa phòng ra đi vào, còn chưa đến ba tháng, nhìn thân hình cô cũng không thấy gì khác thường.
Nghe được giọng nói của Tâm Nhi, Thu Ý Hàm từ cửa sổ đi tới nhưng vẫn không trả lời cô ấy. Tâm nhi không tìm đến cô trước thì cô cũng muốn đi tìm cô ấy tâm sự. Một nguyên nhân khác khiến Thu Ý Hàm khăng khăng muốn đến nhà chính ở chính là Tâm nhi, ở đây cô còn có thể giúp cô ấy. Thu Ý Hàm kéo tay Tâm nhi đến bên giường, ngồi xuống.
“Chị Hàm.” Vừa thốt ra thì Dịch Thuỷ nghĩ thầm rằng bây giờ cần phải đổi tên gọi. “Bây giờ phải gọi là chị dâu, em còn chưa quen, xin lỗi chị dâu nha!”
Vừa thốt ra thì Dịch Thủy Tâm nhớ tới bây giờ nên sửa cách xưng hô.
Về việc Tâm nhi xưng hô với cô như thế nào trong lòng Thu Ý Hàm không hề quan tâm, cô ấy gọi như thế nào cũng được.
Thu Ý Hàm khẽ đưa tay đặt lên bụng của Tâm nhi. Sinh mệnh quả là một điều kỳ diệu, không biết có khi nào mình … Nhưng Thu Ý Hàm nhanh chóng xua đi ý nghĩ này.
“Mang thai thật sự mệt ૮ɦếƭ đi nhưng mà cũng là chuyện rất hạnh phúc.” Mặc dù cha của đứa bé không muốn đứa bé này nhưng mà chỉ cần có thể bình an sinh ra bé thì Tâm nhi đã thoả mãn rồi. Thu Ý Hàm không quấy rầy cô ấy, để cho cô ấy tự mình chia sẻ niềm vui sướng trong lòng.
“Trong thời gian này em sắp biến thành con heo lười rồi, cả ngày chỉ muốn ngủ. May là cha và anh không có nghi ngờ.” Tâm nhi nói xong còn không biết xấu hổ mà thè lưỡi. “Nhưng mà cục cưng vẫn rất ngoan, cho đến bây giờ còn không có làm cho em nôn nghén quá nhiều.”
Mặc dù ngoài miệng Thu Ý Hàm trêu ghẹo cô, nhưng trong lòng lại nhớ tới chuyện thời gian này cơ thể mình không ổn lắm.
Bây giờ cô cũng hơi thích ngủ, có phần tương tự với tình trạng của Tâm nhi. Trong lòng Thu Ý Hàm hơi mong đợi lại hơi lo lắng.
“Toà nhà kia đã bị anh của em biết rồi, vậy một tháng sau em có tính toán gì không?” Bây giờ, chuyện của Tâm nhi tương đối cấp bách, nói cho cùng trong bụng của cô chính là một sinh mệnh.
Với năng lực bây giờ của Thu Ý Hàm, cô đã không có khả năng chuẩn bị nơi ở khác cho cô ấy nữa.
“Em đã nghĩ xong hết rồi, đến lúc đó vẫn còn cần chị dâu giúp em, em dự định rời khỏi thành phố này.” Dịch Thuỷ Tâm trưởng thành, không cần Thu Ý Hàm nghĩ biện pháp giúp cô, cô cũng có thể vạch ra tương lai cho mình và con.
“Các anh chị kết hôn cũng không nói cho mọi người biết địa điểm ở đâu, như thế là sợ mọi người quấy rầy hạnh phúc của chị và anh hả!” Trong lời nói của Tâm nhi không có ý trách cứ, nhưng có thể nghe ra được sự hâm mộ trong lòng cô.
Thấy cô ấy như vậy, Thu Ý Hàm cũng tiếp lời cô. Hai người quên cả thời gian, hàn huyên như thế cả ngày. Dịch Thuỷ Tâm rất vui vẻ vì chị Hàm và anh có thể dọn đến ở. Dù sao trước đây cô có tâm sự muốn nói cũng không có người để thổ lộ.
Lấy lý do là du lịch vòng quanh thế giới, Tâm nhi thành công rời khỏi nơi này, nhưng Thu Ý Hàm cũng không biết rốt cuộc là cô ấy đi đâu.
Đến ở nhà này lâu như vậy cô cũng không có cơ hội nào đi dò xét chuyện năm đó. Cô không thích ánh mắt của cha Trọng Lâm nhìn cô, cho nên nếu có thể tránh được thì cô liền tránh đi ông.
Mấy ngày nay, khẩu vị của Thu Ý Hàm cũng không tốt lắm. Sau nhiều lần cân nhắc, cô quyết định đi bệnh viện khám. Nhưng mà trong khoảng thời gian này dường như Trọng Lâm công việc bề bộn, thường xuyên làm việc đến khuya, đương nhiên cô không nói đến chuyện này với anh.
Sau khi nhắn với người làm là mình muốn đi ra ngoài một chút, tự mình cô đi tới bệnh viện. Tuy là lẻ loi nhưng Thu Ý Hàm không hề cảm thấy buồn. Chính cô cũng không biết mình có muốn một đứa con hay không, con của cô và Trọng Lâm.
Nhưng mà lúc bác sĩ nói cho cô biết kết quả thì tại sao cô thấy mất mát, tại sao lại đau khổ. Đó là miếng thịt trên người cô nhưng không thể không cắt bỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc