Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 08

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Quyết định của Thu Ý Hàm

“Chị Hàm, nghe anh hai nói chị bị thương, nhanh cho em xem xem bị thương có nghiêm trọng không.” Dịch Thủy Tâm vừa vọt vào phòng bệnh liền đòi vạch áo cô ra, muốn tận mắt nghiệm chứng vết thương của cô một chút
Tâm Nhi có hành động này, quả thật chọc Thu Ý Hàm nở nụ cười.
“Tâm Nhi, chị không sao.” Thu Ý Hàm vội vàng ngăn cản cái tay đang sờ loạn xạ của cô nhóc.
“Nhưng em thì có sao.” Thủy Tâm nghĩ thầm, nhớ tới chuyện ngày hôm qua đi tìm Trình Dịch Phong, tâm tình lại rơi xuống tận đáy vực.
“Trình Dịch Phong ngày càng chán ghét em, em nên làm cái gì bây giờ.” Dịch Thủy Tâm nói ra chuyện trong lòng lo lắng. Ngày hôm qua, cô cố tình chọn lúc Trình Dịch Phong ra khỏi nhà, tạt cho anh ướt hết người, để anh trở về thay quần áo, vậy thì cô có thể thừa dịp anh thay quần áo mà quyến rũ anh, nào biết mặc kệ cô đeo bám như thế nào đều không đạt được mục đích.
“Kế hoạch tác chiến của em như thế nào?” Thu Ý Hàm thấy cô buồn rầu như vậy, cũng muốn giúp đỡ chút ít.
“Tạo thành chuyện khiến anh ấy phải chịu trách nhiệm với em!” Tâm tư Dịch Thủy Tâm đặc biệt đơn giản, hiện tại cô chỉ thầm nghĩ phải tạo ra một lý do để có thể quấn quít lấy anh, tuy rằng hiện tại cô cũng đang làm như vậy.
Thu Ý Hàm bởi vì lời của cô mà giữ trầm mặc, tuy rằng cô không mấy tán đồng hành động của cô nhóc, nhưng đối với tinh thần dám nghĩ dám làm, theo đuổi hạnh phúc, Thu Ý Hàm rất ngưỡng mộ.
“Có lẽ em nên đổi cách nghĩ khác, quan tâm đến anh ta nhiều hơn.” Thu Ý Hàm căn cứ theo tình huống Trọng Lâm theo đuổi cô đưa ra một ít đề nghị, bởi vì Trình Dịch Phong tuy ngoài mặt hi hi ha ha, nhưng nội tâm cũng giống như bản thân cô, khá là cô độc, từ lúc quen biết tới giờ chưa từng nghe anh nhắc qua chuyện người nhà, một người như vậy hẳn rất cần người khác yêu thương! Hiện tại, người nguyện ý vì anh mà trả giá rốt cuộc đã xuất hiện, hy vọng anh ta sẽ biết quý trọng.
Thu Ý Hàm mỉm cười, bản thân mình có tư cách gì đi nói người khác chứ? Chính mình cũng không dám hoàn toàn rộng mở trái tim với Trọng Lâm, không phải sao?
Quý trọng, quý trọng, trong lòng Thu Ý Hàm không ngừng lặp lại hai từ này.
“Chị Hàm, em hiểu rồi!” Dịch Thủy Tâm đã thông suốt lời cô, quyết định trở về cẩn thận ngẫm lại sách lược mới một lần nữa. Phải nắm chặt thời gian, bây giờ trở về chuẩn bị. Không được, sao có thể để chị Hàm ở bệnh viện một mình chứ!
“Chị Hàm, anh hai đối với chị thật tốt quá!” Dịch Thủy Tâm nghĩ đến chính mình, khi nào thì Trình Dịch Phong mới có thể đối với cô tốt như vậy?
Thu Ý Hàm biết cô nhóc đang nghĩ cái gì. “Cố lên!” Không biết như thế nào giúp cô đành phải nói hai tiếng như vậy.
“Hay lần sau lúc gặp anh ta, chị giúp em hỏi một chút xem anh ta thích những gì, có muốn hay không?” Nghĩ đến có thể làm được việc đó, Thu Ý Hàm hỏi thử ý của cô.
“Thật sự có thể chứ?” Nghe cô nói như vậy, Dịch Thủy Tâm cười tươi như hoa nở. Tuy rằng hiện giờ thông qua quan sát cẩn thận của cô, cô biết trình Dịch Phong không thích ăn đồ ngọt, quần áo tuyệt đối không được nhăn, trên giày tuyệt đối không thể dính bụi… nhưng cô cảm thấy chỉ có những chuyện rõ ràng như vậy, tuyệt đối không đủ, cô muốn biết tất cả mọi chuyện về Trình Dịch Phong.
“Chỉ cần có thể moi ra được, chị, chị nhất định phải giúp em hỏi nha!” Dịch Thủy Tâm vui vẻ hôn cái chóc lên mặt Thu Ý Hàm.
Nói thật, cô thế nhưng chẳng hiểu biết Trọng Lâm chút nào, trước kia cũng chưa từng chú ý qua anh yêu thích những gì. Xem ra về sau phải chú ý một chút. Dù sao, anh cũng là bạn trai của mình, chờ giải quyết xong vấn đề lần này tập đoàn gặp phải, cô sẽ lập tức nói với anh ba chữ kia! Thu Ý Hàm quyết định thật sự tiếp nhận anh, bởi vì qua chuyện lần này cô cũng đã nhận ra ý nghĩa của Trọng Lâm đối với mình.
“Chị Hàm, chị ăn táo đi, em đã gọt sạch rồi.” Dịch Thủy Tâm đưa một quả táo đã gọt vỏ tới trước mặt Thu Ý Hàm.
Thu Ý Hàm lắc lắc đầu, cô xưa nay cũng không thích ăn mấy thứ này. Nhưng cứ vậy mà từ chối ý tốt của cô nhóc có phải không hay cho lắm?
“Vậy nếu chị Hàm không ăn, để một mình em tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng cho!” Chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể làm cho tâm tình Dịch Thủy Tâm trở nên đặc biệt tốt hơn.
Thấy cô nhóc cũng không để ý chuyện mình từ chối, Thu Ý Hàm cũng an tâm.
“Hiện tại lại phát sinh vấn đề mới.” Trình Dịch Phong báo cáo lại tình hình mới của tập đoàn Thu thị khi Ý Hàm trở về.
“Khách hàng lớn bên Mỹ muốn hủy toàn bộ hợp đồng với Thu thị.”
Vấn đề lần này so với vấn đề các mục khoản càng uy Hi*p đến sự phát triển của Thu thị.
“Trước tiên mang những tài liệu liên quan đến vấn đề lần trước mà anh nói cho tôi xem qua đã.” Thu Ý Hàm cảm thấy hai sự việc này nhất định có liên hệ gì đó.
Xem xong tất cả tài liệu Thu Ý Hàm càng thêm xác định những điều cô suy đoán.” Anh thấy hai sự việc lần này như thế nào?” Ý Hàm muốn nghe quan điểm của Trình Dịch Phong.

“Uhm, anh nói rất có lý, xem ra chúng ta cần phải qua Mỹ một chuyến.” Thu Ý Hàm quyết định tự mình qua xem tình hình bên kia.
“Còn vấn đề bên này thì để cho Cáo già giải quyết đi.” Thu Ý Hàm muốn mượn cơ hội lần này thăm dò cha mình một chút.
“Em chắc chắn muốn đi qua đó với tôi?” Chuyện này hơi khác với điều Trình Dịch Phong đã tính.
“Uhm, Thư ký Trần cũng đáng tin, nhưng hiện tại người tôi có thể tin tưởng cũng chỉ có anh.” Thu Ý Hàm hy vọng lần này anh ta cũng có thể giúp đỡ cô.
“Khi nào chúng ta khởi hành?” Chỉ cần cẩn thận một chút, đối với kế hoạch của anh chắc cũng không ảnh hưởng gì.
“Hôm nay, anh lập trở về chuẩn bị đồ đạc, chuyện này phải càng nhanh càng tốt.” Trực giác Thu Ý Hàm mách bảo hôm nay mà không đi ngay, sẽ tạo thành cục diện không thể cứu vãn. Trước khi cô ςướק được Thu thị từ tay lão cáo già đó, cô không cho phép bất cứ kẻ nào đến phá rối.
“Anh rất thích màu đen à?” Thu Ý Hàm nhìn thấy quần áo của anh ta, từ lúc biết anh đến giờ, quần áo anh ta mặc đa số đều là màu đen, cô không quên chuyện giúp Dịch Thủy Tâm hỏi sở thích của anh ta.
“Không nên hỏi tôi thích cái gì, bằng không tôi có thể sẽ có hi vọng đối với em!” Lời Trình Dịch Phong nói làm cho Thu Ý Hàm lặng người.
“Ha ha ha ha, em thật đáng yêu!” Sợ bị cô phát hiện, Trình Dịch Phong cố ý nói thêm những lời này.
Thu Ý Hàm nhẹ nhõm hẳn, cô còn tưởng rằng… Vừa rồi anh ta thật sự đã dọa được cô.

Có nên nói cho cái người phiền phức kia chuyện anh phải đi công tác không đây? Thôi quên đi, nói ra khẳng định cô ta lại quấn quýt đòi đi; mà không nói, phỏng chừng cô ta sẽ ngốc ngếch một mực chờ đợi ở chỗ này! Trình Dịch Phong đang chuẩn bị đồ đạc chợt nghĩ đến Dịch Thủy Tâm liền cảm thấy nhức đầu. Dán tờ giấy ở trên cửa đi, cô ta nhìn thấy thì xem như anh đã nói, không nhìn thấy càng hợp ý anh hơn.

“Em muốn qua Mỹ đi công tác?” Trọng Lâm qua điện thoại hỏi lại ThuÝ Hàm. “Một mình em đi? Vết thương của em còn chưa khỏi, sao em lại xuất viện ngay như vậy?”
“Không phải, còn có Trình Dịch Phong nữa.” Thu Ý Hàm nói với Trọng Lâm. “Không cần lo lắng, em xử lý xong mọi chuyện rồi sẽ quay về ngay thôi.”
Nghe được cô một mình cùng với một người đàn ông xuất ngoại, Trọng Lâm thấy khó chịu trong lòng. Coi như tự làm tự chịu vậy, tập đoàn Thu thị gặp phải vấn đề này, không ít thì nhiều cũng liên quan tới anh.
“Hôm nay anh không thể đi cùng em rồi, đợi anh xử lý xong công việc, ngày mai sẽ đi qua tìm em.” Trọng Lâm vẫn lo lắng một mình cô ở cùng với một người đàn ông, dù sao cô còn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, nếu như bị người khác nhân lúc không có anh mà chen vào thì sao đây.
Người không nên xuất hiện

Sau khi Thu Ý Hàm và Trình Dịch Phong đến nơi, việc đầu tiên là liên lạc ngay với người phụ trách phía bên đối tác, nhưng mà tình huống không khả quan lắm. Người phụ trách bên đó phải tới buổi chiều ngày mai mới đồng ý rút ra thời gian gặp họ, trong khoảng thời gian dài như vậy không biết có xảy ra biến cố gì không.
“Anh đặt khách sạn rồi đúng không, chúng ta về đó trước thôi.” Thu Ý Hàm nói với Trình Dịch Phong, “Xem ra đêm nay lại một đêm mất ngủ rồi.”
“Không phải Thu Đại tiểu thư rất tự tin sao?” Trình Dịch Phong ở phía sau còn không quên nói đùa.
“Tối hôm nay chúng ta phải chuẩn bị tốt tài liệu cho ngày mai dùng đến, dù một chút sai lầm nhỏ cũng không để xảy ra.” Trực giác Ý Hàm mách bảo chuyện này mà giải quyết không xong, sẽ còn nhiều chuyện khác kéo nhau đến nữa.
“Tôi tự tin thật, nhưng không mù quáng.” Thu Ý Hàm nói xong câu này, tựa lưng vào ghế nhắm lại.

Trời dần dần tối sầm, Dịch Thủy Tâm đến giờ này vẫn còn ngồi xổm trước cửa nhà Trình Dịch Phong, đã trễ vậy rồi anh còn chưa về, không phải Dịch Thủy Tâm lo lắng anh ta xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ mình rời đi lúc này thì Dịch Phong trở về.
Nhìn thấy trời đầy bụi bặm, không phải sắp mưa chứ? Không biết Dịch Phong có mang theo dù không nữa, Dịch Thủy Tâm càng lo lắng. Nhưng cô lại quên rằng nếu trời mưa thì cô cũng chẳng có chỗ tránh mưa.
“Lạnh quá, sao mà anh ấy vẫn chưa về chứ.” Cả người Dịch Thủy Tâm đã bị mưa tạt ướt hết. Đúng rồi, có thể gọi cho chị Hàm hỏi thử xem chị ấy có biết Dịch Phong đi đâu không.
“Ai! Làm sao vậy nè.” Sao điện thoại không có tín hiệu, thôi quên đi, phía trước có buồng điện thoại công cộng, vào đó gọi vậy!
“Tâm Nhi, em gọi lúc này có chuyện gì sao?” Thu Ý Hàm quan tâm hỏi.
“Trình Dịch Phong, anh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?” Dịch Thủy nóng lòng hỏi, “Hhh…ắc xì!” Tiếp theo liền hắc xì một cái.
“Anh ta đâu có bị gì, chỉ là cùng chị qua Mỹ bàn công việc thôi, anh ta không nói với em à?” Thu Ý Hàm cảm thấy rất kỳ quái.
“Không có gì, anh ấy không bị sao là tốt tồi! H… hắc xì!” Nghe được Trình Dịch Phong không có chuyện, cô an tâm rồi.
“Em bị sao vậy?” Thu Ý Hàm nghe giọng cô hơi khàn khàn.
“Không có việc gì, em chỉ dầm mưa xíu thôi!” Dịch Thủy Tâm không muốn nói nguyên nhân chính là do ngồi chờ Trình Dịch Phong, sợ Ý Hàm lỡ miệng nói cho Dịch Phong biết, anh lại cười cô khờ khạo, cô không muốn làm anh ghét cô thêm nữa.
Dịch Thủy Tâm mở túi lấy phần cơm hộp cô đã làm cho Dịch Phong, nuốt xuống từng muỗng từng muỗng. Đây là lần đầu tiên cô tự tay làm, nhưng anh lại không cách nào ăn được rồi, mình ăn giúp anh ấy vậy! Lạnh rồi, tại để lâu quá mà!

“Anh hai, anh đi Mỹ đúng không?” Dịch Thủy Tâm nhìn Trọng Lâm đang thu dọn đồ đạc.
“Uhm.”
“Cho em đi chung đi?”
“Không được, em còn đang bệnh, nên ở nhà nghỉ ngơi!” Vì cái gì khiến cho em ấy muốn đi Mỹ vào lúc này chứ, trước kia đã đi nhiều lần rồi mà, chính nó cũng từng nói đi Mỹ cũng chẳng còn nơi nào để chơi.
“Em muốn đi làm gì?”
“Đâu có gì đâu? Người ta chỉ là muốn đi vậy thôi!” Dịch Thủy Tâm không muốn nói cho anh trai biết nguyên nhân thực sự.
“Không được, mơ cũng đừng mơ!” Trọng Lâm muốn cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Hứ! Anh trai anh chính là người nhỏ mọn nhất thế giới, anh không đưa em theo chẳng lẽ em không biết tự đi sao chứ? Dịch Thủy Tâm quyết định dựa vào chính bản thân mình.

Dịch Thủy Tâm đã gọi điện thoại cho Ý Hàm dặn đón cô ở sân bay XX, khi đi ngang qua một khu hội sở, Thu Ý Hàm nhìn thấy được người phụ trách bên đối tác đang nói chuyện với một người khác sau cánh cửa thủy tinh, nhưng mà người kia nhìn phớt qua hơi giống Trọng Lâm. Chắc là người giống người mà thôi, Thu Ý Hàm nhắc nhở mình đừng nên nghĩ quá nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc