Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 05

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Đó là em gái anh

“Anh, mấy loại hoa này bày ở đây mà anh cũng nhìn được?”
“Em muốn làm thế nào thì làm, tự mình quyết định đi.” Hiện giờ tâm tư của Trọng Lâm đâu còn ở đây nữa. “Bây giờ anh bận chút việc, em ở lại chút rồi tự về đi!” Trọng Lâm đứng dậy mặc khoác áo chuẩn bị đi.
“Anh, anh khoan hãy đi, em còn có việc chưa nói với anh không phải sao? Anh!” Trọng Lâm làm như không nghe thấy tiếng cô gọi.
“Hứ, cho dù anh không giúp em, tự em cũng có thể điều tra ra được thôi!” Dịch Thủy Tâm buồn bực vì anh cô cứ thế mà đi, dậm chân một cái, thề rằng chuyện này về sau tuyệt đối không đi nhờ anh giúp nữa.
Liên tiếp vài ngày, Trọng Lâm đều không thể gọi được cho Thu Ý Hàm, không biết có phải cô cố ý tránh mình hay không, hay là cô đã xảy ra chuyện gì, làm anh lo lắng hơn cả chính là vế sau, nhìn thấy văn kiện trong tay nhưng chẳng có tâm trí nào đi xem.
“Người anh em, hạng mục nào mà khó như vậy, ngay cả tài năng kinh doanh xuất chúng như cậu cũng không giải quyết được.”
“Lăng Tiêu, cậu về khi nào vậy, cũng không nói trước với tôi một tiếng.” Trọng Lâm nhìn người vừa đi vào, muốn nở nụ cười một chút, nhưng đáng tiếc không thành công.
“Vài năm nay vui vẻ phong lưu ở nơi nào, ung dung tự tại đến mấy năm mà chẳng có chút tin tức.” Gặp lại bạn tốt đã mấy năm không gặp, Trọng Lâm chế nhạo.
“Nào có cái gì vui vẻ đáng nói, tôi bị ông già tôi bắt sung quân đến biên cương, đâu phải cậu không biết.” Cuối cùng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, Lăng Tiêu bắt đầu tìm bạn tốt kể khổ. “Cậu không biết cái công ty con mà ba tôi giao cho đã nát đến cỡ nào đâu, tôi đây phải hao hết bốn năm thời gian mới có thể xoay chuyển càn khôn, tới giờ mới được giải phóng.”
“Ồ! Tôi còn tưởng rằng do cậu ôm mỹ nhân ngủ thơm đến quên thời gian.” Lăng Tiêu vì lý do gì mà bị đối xử như vậy, trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết. Nếu không phải bởi vì giúp anh, Lăng Tiêu tự ý thuyên chuyển phần lớn vốn lưu động của tập đoàn nhà bọn họ, thiếu chút nữa tạo ra tổn thất nghiêm trọng, cậu ta cũng không bị ba mình điều đến công ty con kia. Nhưng là, mấy năm nay cậu ta cũng không liên hệ với anh, chính vì sợ anh đặt nặng chuyện này trong lòng. Vậy thì cứ theo ý cậu ấy cố ý biểu hiện tùy ý một chút.
“Thiên địa làm chứng, trong lòng tôi chỉ có một mình em gái cậu, tôi tuyệt đối sẽ không lăng nhăng.” Lăng Tiêu tỏ rõ thái độ.
“Đúng rồi, mấy năm nay tôi không ở cạnh cô ấy, cậu có nhớ lời tôi dặn, giúp tôi đuổi hết đám ruồi bọ đi theo cô ấy không, em gái cậu đáng yêu như vậy, không giám sát chặt chẽ một chút, sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.” Đây là chuyện Lăng Tiêu trước khi đi đặc biệt nhấn mạnh.
“Trước đó cũng không có vấn đề gì, mấy ngày nay vì tôi có chút chuyện, không quan tâm mấy, vừa lúc cậu đã trở lại, nhanh chóng tóm vào tay đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Trọng Lâm nói đầy tâm trạng.
“Xem ra cô gái vừa mắt cậu cuối cùng đã xuất hiện, ai bảo cậu trước kia luôn cười nhạo tôi, giờ thì ráng chịu đựng đi.” So với cười nhạo anh, Lăng Tiêu đối với cô gái khiến anh động lòng càng cảm thấy hứng thú.
“Tiết lộ chút đi, cô gái thần thánh như thế nào có thể làm cho Trọng đại công tử – luôn luôn cho phụ nữ là phiền toái, lại có thể vì phụ nữ mà phiền não.” Vẻ mặt Lăng Tiêu như đang xem hài kịch. “Nói tôi biết tình huống của cậu, tôi giúp cậu nghĩ cách. Tôi chính là…”
“Cậu hãy lo mà giải quyết chuyện của mình trước đi, không cần nhúng tay chuyện của tôi.” Không muốn anh ta hỏi tiếp nữa, Trọng Lâm vội cắt ngang.
“Vì con đường theo đuổi vợ, tôi đã quyết định phải làm việc ở công ty cậu, nhanh nhanh sắp xếp cho tôi một chức vị.” Lăng Tiêu nói xong, chỉnh đốn lại quần áo, “Giờ thì, tôi sẽ đi tìm Tiểu Tâm của tôi.”
Lăng Tiêu đi rồi, Trọng Lâm lại lâm vào trầm tư. Không đợi đến giờ tan tầm, Trọng Lâm đã dặn dò công việc cho thư ký, chuẩn bị trực tiếp đi tìm Thu Ý Hàm.
“Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc có nói hiện tại lúc này ai cũng không gặp, cho nên tôi không thể để ngài vào đuuợc.” Thái độ thư ký của Thu Ý Hàm rất kiên quyết.
“Chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản.” Ở trước mặt người khác, Trọng Lâm trước sau vẫn luôn lạnh lùng ngang ngạnh.
“Ngại quá, chủ của tôi họ Thu, không phải họ Trọng.” Thư ký tuyệt không nhún nhường.
Trọng Lâm trong lòng thầm nhớ kỹ thư ký này, hôm nay dám lên mặt với anh thì phải dám nhận thủ đoạn của anh. Mang vẻ mặt u ám quay lại xe, anh ở bên ngoài chờ cô đi ra.
Trước kia Trọng Lâm chưa bao giờ nghĩ tới chính mình thế mà có ngày sẽ làm loại chuyện ngồi ôm cây này, nhưng hiện giờ cũng đành chấp nhận.
Thu Ý Hàm cuối cùng cũng bận rộn hoàn thành công tác hôm nay, thật là, chỉ cần dừng việc lại thì sẽ nhớ đến anh. Cô thu dọn đồ đạc, đồng thời cũng thu xếp chấm dứt tâm tình buồn tẻ suốt một ngày. Nhưng vừa mới ra khỏi cổng đã bị người ta kéo vào trong xe.
“Là anh.” Giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai. Thu Ý Hàm không hề suy nghĩ liền cho anh một cái bạt tai.
“Đùa giỡn tình cảm của tôi thú vị lắm đúng không? Anh đã có cái cô Dịch Thủy Tâm kia, còn trêu chọc tôi để làm gì?” Những lời này gần như là Thu Ý Hàm đã hét ra.
“Em đang nói cái gì, chuyện giữa chúng ta thì có liên quan gì đến Tâm Nhi.” Trọng Lâm nặng nể vò đầu bứt tóc, đối với những lời cô nói hoàn toàn mờ mịt.
“Anh không cần phải gạt tôi nữa đâu, ngày đó ở vườn hoa, tôi đã nhìn thấy toàn bộ rồi.” Thu Ý Hàm mệt mỏi nói. Nghe tiếng anh vô cùng thân thiết kêu Dịch Thủy Tâm kia, cô cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Nghe thấy lời của cô, Trọng Lâm nở nụ cười. “Em đang ghen.”
“Nếu em thật sự nhìn thấy toàn bộ thì sẽ không hiểu lầm, Tâm Nhi em ấy là em gái anh.” Trọng Lâm xoay mặt cô lại, nói với cô tình hình thực tế của tình huống đó.
Không phải tình yêu

“Nhưng họ của hai người không giống.” Thu Ý Hàm không muốn nghe anh giải thích.“Em ấy theo họ của mẹ.” Trọng Lâm kiên nhẫn giải thích với cô, “Bởi vì mẹ muốn một đứa con gái, nên quyết định cho nó theo họ của mẹ.”
“Em đang ghen chứng tỏ trong lòng em để ý tới anh, chẳng lẽ lúc này em vẫn chưa nhận rõ lòng mình hay sao? Hay em là một người nhát gan?”
“Đúng, em thừa nhận em nhát gan, anh vừa lòng chưa!” Thu Ý Hàm đẩy anh ra, chuyện này càng làm cho cô nhận thức được bản thân mình yếu đuối đến cỡ nào, bây giờ còn chưa bắt đầu, mà mình lại dễ dàng bị chuyện của anh chi phối, nếu chấp nhận anh rồi, chỉ sợ càng khó khống chế, cô không thể để bản thân mạo hiểm như vậy. “Cho dù em thích anh, để ý tới anh, em cũng sẽ không tiếp nhận anh, bởi vì đó không phải là tình yêu.”
“Không phải tình yêu? Nhưng đối với anh nó chính là tình yêu.” Trọng Lâm một lần nữa ôm Ý Hàm vào lòng, mạnh mẽ hôn cô, tay giữ lấy gáy của cô, không ngừng hôn sâu thêm. Nụ hôn này không hề dịu dàng, nhưng Thu Ý Hàm lại say mê, không ý thức được mà đáp trả lại anh. “Mặc kệ em muốn hay không muốn yêu anh, chỉ cần em cho phép anh yêu em là được.” Trọng Lâm ở bên tai cô khẽ nói.
“Ah, anh có thể kể em nghe một chút chuyện về mẹ anh không?” Thu Ý Hàm tựa vào trong lòng anh, muốn hỏi chuyện lần trước trong vườn hoa.
“Anh hiện tại chỉ có thể cho em biết, mẹ anh là một người vừa xinh đẹp lại rất tốt bụng.” Trọng Lâm sờ sờ tóc cô, “Có một số việc về sau anh sẽ nói cho em biết, nhưng bây giờ thì không thể.”
“Lại là những câu này, anh đã nói với em câu này ba lần rồi, muốn em chấp nhận anh, nhưng chuyện của anh, cái gì anh cũng không muốn cho em biết, anh đúng là mâu thuẫn.” Thu Ý Hàm mặc dù có chút bất mẫn với sự giấu diếm của anh, nhưng có liên quan gì chứ, đây chẳng phải là điều cô mong muốn sao? Chỉ cần không tiến sâu hơn, thì sẽ không lún quá sâu. “Nhưng mà, bởi vì như thế này, em quyết định thử hẹn hò với anh xem sao.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi hẹn hò thôi!” Trọng Lâm nghe được lời của cô, đưa ra đề nghị.
“Bây giờ sao? Đã trễ vậy rồi, nơi này không thích hợp để hẹn hò cho lắm.” Lần đầu tiên hẹn hò, đã bị đối xử tùy tiện như vậy, Ý Hàm có chút mất hứng. Nhưng mà cô vẫn mong đợi, cái người luôn lạnh lùng vố tình này sẽ nghĩ ra được nơi nào để hẹn hò đây
“Có thể tiết lộ tin chúng ta đang hẹn hò hay không?” Thu Ý Hàm chính là muốn dò xét ý tứ của anh.
“Trước tiên cứ giữ bí mật đã.” Trọng Lâm thần bí nói, “Tới khi đó mới vừa kinh ngac vừa vui mừng chứ.”
*
Mấy ngày nay Trình Dịch Phong cảm thấy mình đang bị theo dõi, bất quá gần đây biểu hiện của anh luôn thận trọng làm như không biết chuyện gì cả. Không biết có phải đối phương quá khinh thường anh hay không, loại kỹ năng theo dõi này mà cũng lôi ra được.
Dịch Thủy Tâm lái xe cẩn thận theo sát phía sau anh, cô đang hài lòng tự cho là mình làm rất tốt
“Hiện tại thuê thám tử tư rất tốn kém, với tình hình này thì không được, đành phải tự hành động, mình vốn thông minh mà.” Lại đổi hướng? Dịch Thủy Tâm lúc này mới ý thức được có điều gì không đúng, con đường này vừa mới đi qua mà. Mặc kệ, nhất định phải theo sát, vất vả lắm mới theo kip anh. Đều do tiếp tân của tập đoàn Thu thị kia không tốt xíu nào, cái gì mà không hẹn trước thì không gặp được, hại cô phải mất nhiều thời gian như vậy.
*
Thu Ý Hàm nhìn thấy chợ đêm trước mặt, thật sự kinh ngạc. “Đây là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà anh nói sao, anh xác định chúng ta hẹn hò ở đây hả?” Thu Ý Hàm nhìn đoàn người đang đi bên trong, tưởng tượng tình cảnh sắp xảy ra.
“Là do Tâm Nhi, đứa em gái luôn quấn quít lấy anh muốn tới được đây, vì để tới nơi này một lần, em ấy đã giở hết chiêu trò ra. Anh nghĩ cho tới bây giờ em vẫn chưa trải qua cảm giác này đúng không, cho nên muốn cho em hưởng thụ một chút niềm vui vẻ đơn giản này thôi.” Trọng Lâm nói lý do mang cô tới đây, cô cũng hy vọng mình có thể giống Tâm Nhi vô tư cười nói. Anh muốn cô tạm thời quên hết mọi gán*** đi mà làm một Thu Ý Hàm vui vẻ.
Nhìn thấy Trọng Lâm lôi kéo tay mình, Thu Ý Hàm quyết định cứ thả lỏng một chút, có lẽ đây là nơi không tồi để thể nghiệm.
Tâm tư thiếu nữ

“Ôi, mệt quá đi, rốt cuộc anh muốn đi đâu vậy chứ? Đi theo nhiều ngày rồi mà vẫn chưa tìm được nơi anh ấy ở nữa. Lẽ nào công cốc sao?” Dịch Thủy Tâm bị anh ta dắt đi lòng vòng chuẩn bị hôn mê tới nơi rồi, không được, hôm nay nhất định phải thành công. Nhưng cô không để ý tới khoảng cách hai xe lúc này đã vượt qua giới hạn an toàn, chỉ cần người chạy phía trước chú ý một chút thì cô hoàn toàn bị phát hiện.
Hiện tại trong lòng Trình Dịch Phong cũng tràn đầy nghi ngờ, người theo sau không giống như đang điều tra thân thế của anh, phải nói làm sao đây, anh nhìn thấy cặp kính râm cùng chiếc mũ màu đen thật đặc biệt. Không đúng, Trình Dịch Phong lại nhìn người ngồi trong xe phía sau qua kính chiếu hậu, nhìn dáng vẻ này đúng là con gái mà, nhưng mình đã làm gì đắc tội với cái người kỳ quái này chứ.
Quẹo xe vào con đường vắng phía trước, Trình Dịch Phong đột nhiên dừng xe lại.
Dịch Thủy Tâm nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía, nơi này gà còn không đẻ trứng được, anh tới đây làm gì? Thật sự là đáng ghét, sao không mau về nhà chứ? Không được, cô phải qua nhắc nhở anh một chút, lúc này phải về nhà rồi.
Xác định anh đang làm bộ như không phát hiện, Dịch Thủy Tâm quyết định xuống xe đi đến gõ cửa kính, mới vừa xuống xe Dịch Thủy Tâm đã bị bóng dáng cao lớn chắn trước mặt làm hết hồn, nhưng mà vậy cũng tốt, nếu anh đã lại đây, thì mình khỏi cần phải qua đó.
“Thưa Ngài, đã khuya lắm rồi, anh mau về nhà đi, không nên ở bên ngoài đi dạo.” Dịch Thủy Tâm cố ý gằn giọng thật thấp.
“Thật thú vị, tôi có trở về nhà hay không thì có can hệ gì tới cô chứ!” Trình Dịch Phong nhịn không được muốn trêu đùa cô.
“Tất nhiên là có liên quan tới em rồi, anh về tới nhà thì em mới biết nhà anh ở đâu chứ, đã biết anh ở đâu thì em mới có thể…” Dịch Thủy Tâm nhanh tay che miệng mình lại, thiếu chút nữa là nói ra luôn rồi.
“Cô mới có thể làm gì, sao lại không nói nữa?” Trình Dịch Phong đã đoán ra cô là ai, thật hao tổn trí óc mà, xem ra sắp bị cô quấn ૮ɦếƭ rồi. Không thể sơ ý được, tự rước phiền phức lớn rồi.
“Không phải cô nói nhà cô đã sa sút lắm sao? Cô đừng nói cái xe thể thao hàng hiệu kia vừa lúc nhà cô tán gia bại sản cô lại lén đi mua chứ! Dịch Tâm! Trình Dịch Phong trực tiếp làm rõ, không muốn lại dây dưa với cô thêm nữa.
“Em…” Dịch Thủy Tâm thật sự hận bản thân mình mà, nếu sớm biết có hôm nay thì lúc trước không nói vậy với anh rồi. Lúc ấy cô chỉ muốn thành công ở bên cạnh anh thôi, nhưng lúc này không biết làm thế nào giải quyết đây, đành phải kiên trì giải thích.
“Được rồi, em thừa nhận nhà em có nhiều tiền, cũng không hề phá sản, nhưng không phải em cố ý nói dối anh, chỉ là… em chính là…” Dịch Thủy Tâm không biết nên nói như thế nào, nếu nói anh biết cái tên của mình cũng là giả, có lẽ ngay cả nói chuyện với anh lần nữa cũng khó.
“Dù thế nào anh cũng phải chịu trách nhiệm tới cùng chứ, lần này anh đừng hòng mà chạy trốn nữa, em với anh đã như vậy rồi mà, sao anh giống thứ đàn ông không có trách nhiệm thế.” Dù sao cũng phải biết được địa chỉ của anh, thì cái kế hoạch bồi dưỡng tình cảm ở nhà anh mới thực hiện được, Dịch Thủy Tâm thẳng thắn nói ra.
“Chuyện này không thể nói lung tung được, tôi đã giải thích với cô nhiều lần, giữa chúng ta căn bản không có phát sinh chuyện gì cả, chỉ là nằm ngủ cùng giường mà thôi, không hề phát sinh chuyện gì cả, cho nên, tôi không cần phải… có trách nhiệm gì với cô.” Trình Dịch Phong hiện tại rất hối hận đã tới quán bar khi đi Anh quốc công tác tháng trước, lại còn cứu cô nàng say R*ợ*u này nữa chứ. Lúc đó thà anh để Dịch Tâm bị người khác mang đi, cũng không hy vọng cô ta cứ quấn lấy anh như vậy.
Một tuần trước ở sân bay, khó khăn lắm mới thoát khỏi cô, hiện tại lại bị quấn lại, cô ta thật đúng là người không bình thường mà.
“Vậy thì anh đã cứu em, em đây liền lấy thân báo đáp cho anh là được rồi! Anh xem em xinh đẹp động lòng người như vậy, nhất định động lòng, rất là phấn khích!” Phải kích động anh, đem chuyện không có biến thành sự thật mới được, vậy mới có lý do để anh chịu trách nhiệm chứ, Dịch Thủy Tâm thật sự là bội phục trí thông minh của mình.
“Cô soi gương trước đi, xem bản thân cô bây giờ có khả năng làm rung động người không rồi nói sau, hơn nữa, tôi cũng không muốn bị người khác kiện mình quan hệ với trẻ vị thành niên.
“Em đã hai mươi rồi, bất quá em đem giấy tờ chứng minh cho anh xem.” Cô đang định lấy chứng minh thư ra thì đột nhiên dừng tay lại, nếu cho anh xem chứng minh, thì anh sẽ biết tên mình là giả rồi, không thể để chuyện này xảy ra được. “Cái đó, hôm nay quên mang theo rồi.” Dịch Thủy Tâm sợ hãi nói, nhưng rất nhanh lại thay đổi suy nghĩ.
“Anh chờ em vài phút, em lập tức trở nên xinh đẹp động lòng người cho anh xem, để cho anh có xúc động liền mang em về nhà.” Nói xong, Dịch Thủy Tâm nhanh chóng tháo mũ cùng mắt kính xuống, lại chui vào trong xe, mở túi xách ra, lấy đồ ra bắt đầu trang điểm cho mình.
Nhìn thấy bộ dáng mình trong gương, cô chắc chắn vừa lòng với bản thân rồi mới chui ra khỏi xe, để cho anh thưởng thức.
“Em đẹp chứ!” Dịch Thủy Tâm nhìn mặt đường trống không, Trình Dịch Phong ở đâu rồi, dù cô muốn an ủi bản thân mình rằng anh đang chơi trốn tìm thôi, nhưng mà không nhìn thấy xe của anh, lý do này sao mà được.
“Thật sự là không chịu nổi mà, lại phải cố gắng lần nữa! Có cái gì đâu mà khóc chứ.” Dịch Thủy Tâm nghĩ thầm vội vàng lau nước mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc