Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 04

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Có anh ở đây

Thật là lời nói cảm động biết bao, cô có nên rung động hay không? Sau khi rung động cô còn có thể kiên trì đi tiếp hay không? Có người quan tâm, được người che chở thì sẽ có cảm giác như thế nào? Cô thật sự có thể có được những thứ đó sao? Nhưng nếu có được rồi lại mất đi, cô khẳng định là sẽ không chịu nổi, giờ cô nên làm thế nào đây? Cũng có lẽ cô sớm đã mất đi tư cách có được nó. Chỉ là hiện tại cô thật sự thật sự rất muốn nếm thử một chút cảm giác yêu đương, có ngọt thật hay không? Mẹ cô từng nói tình yêu giống như mật ngọt. Đừng, vẫn là không nên hy vọng xa vời, chỉ cần không chạm vào, thì sẽ không tổn thương.
“Ý Hàm, anh đã quyết định gọi em như vậy, không được nói không, hơn nữa em cũng phải gọi tên anh.” Với vần đề này thái độ Trọng Lâm vô cùng cương ngạnh. Hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên anh tỏ tình đã bị từ chối, nói không hề gì đó là không có khả năng, bởi vì đối phương là người mình thật sự thích. Nếu như quan hệ tạm thời không thể tiến thêm một bước, vậy thì bắt đầu từ chỗ thay đổi cách xưng hô đi, hiện giờ đành phải làm cho cô từ từ thích ứng với chính mình. Dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết muốn tới gần lòng của cô không phải là chuyện dễ dàng.
“Anh nói cái gì.” Thu Ý Hàm mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, với những lời anh vừa mới nói chỉ nghe mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa hiện giờ cô rất nhạy cảm với những lời anh nói, chỉ sợ chính cô cũng không biết tới điều đó. “Uhm, cái đó, vườn hoa này chắc phải nhổ khá nhiều cỏ dại, mà tôi sẽ không giúp anh đâu, anh cứ bận việc của anh đi, tôi dạo xung quanh một chút.”
“Ý Hàm, anh…” được rồi, em phải cẩn thận, vài loại hoa ở đây có gai đó.
Nghe anh xưng hô như vậy, trong lòng Ý Hàm rất ấm áp, có lẽ cảm giác này chính là hạnh phúc. Không biết tại sao anh lại đột nhiên gọi mình như vậy, cô cũng không muốn tìm hiểu, chỉ chấp nhận chuyện này có thể được. Tuy rằng nghe thấy anh gọi, nhưng giờ cô không muốn quay đầu lại, Thu Ý Hàm phớt lờ rẽ qua một lối khác trong vườn hoa. Dõi theo bóng dáng cô độc của cô, Trọng Lâm xiết chặt nắm tay cố nén niềm xúc động muốn ôm cô vào lòng. Một người làm cỏ, một người ngắm hoa, dưới bầu không khí kì lạ đó, hai người cứ vậy mà “bình tĩnh” vượt qua một ngày. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thu Ý Hàm cũng sẽ không tin được điều này, một người làm việc cứng rắn tàn nhẫn như anh khi đứng trước thiên nhiên cây cỏ lại bộc lộ tình cảm trìu mến. Nói thật, nhìn bộ dáng xắn tay áo, cầm cái xẻng của anh lúc này, cô phải cố nhịn cười, nếu cứ mãi nhìn anh như vậy thì thực hạnh phúc, nếu về sau đều có thể nhìn thấy, nhận ra bản thân mình vừa có suy nghĩ gì, Thu Ý Hàm ngây ngẩn cả người. “Chỉ cần em đồng ý” Lời Trọng Lâm lại vang vọng bên tai cô.
“Á” Thu Ý Hàm quên mất trước mặt là hoa tường vi, cho nên trong lúc thất thần Ng'n t vô ý bị gai đâm trúng.
“Làm sao vậy” Nghe thấy tiếng kêu của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm ném đồ trong tay chạy đến. Cái xẻng bị anh quăng một cái như thế liền đập vào chậu hoa.
“Không có gì, chỉ là Ng'n t bị gai đâm một chút, không cần lo lắng, tôi không yếu ớt như vậy đâu.” Nói xong chính Thu Ý Hàm còn kinh ngạc, sao cô phải giải thích với anh nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy anh khẩn trương đến vậy, cô lại không kềm được tiếp tục nói “Thực sự không sao, mất vài giọt máu trắng không ૮ɦếƭ được. Ối!”
Trọng Lâm không để ý lời cô nói, đưa Ng'n t bị thương của cô lên miệng, tỉ mỉ *** miệng vết thương. “Không cho phép em tùy tiện nói chữ ૮ɦếƭ, em không quan tâm bản thân mình, nhưng anh quan tâm, em bị thương anh sẽ đau lòng, em đau lòng, anh cũng sẽ không vui vẻ, cho nên, phải đối xử tốt với chính mình, vì trên đời này còn có người quan tâm đến em.” Đó chính là anh, Trọng Lâm vẫn nắm chặt tay cô, trong lòng thầm thêm những lời này. Đối với việc cô xem nhẹ cơ thể của chính mình, Trọng Lâm cảm thấy hơi tức giận, cho dù đã tận lực kiềm chế cảm xúc, nhưng từ trong lời anh nói, Thu Ý Hàm vẫn nghe ra sự tức giận của anh.
“Ờ” Cô rút Ng'n t trở về, đối với lời anh nói, Thu Ý Hàm cũng chỉ có thể nhả ra một từ này mà thôi.
“Giờ không còn sớm nữa, chúng ta vào nhà trước đi, vì anh thường xuyên tới trông nơi này, cho nên bình thường anh đều dự trữ một ít nguyên liệu nấu ăn. Để tránh cho đôi bên khỏi xấu hổ, Trọng Lâm thử đổi đề tài. Anh đi tắm một chút trước đã, sau đó sẽ cho em thưởng thức một chút tay nghề của anh. Trong phòng còn có một số cây ưa bóng râm, em có thể đi xem một chút, còn nữa, nhớ phải cẩn thận đó.” Sợ cô bị thương, Trọng Lâm cuối cùng bổ sung vấn đề anh lo lắng nhất, lại nhìn cô một cái, không mấy yên tâm mà đi vào phòng tắm.
Vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể làm chủ cảm xúc, nhưng hiện tại Thu Ý Hàm không dám chắc chắn nữa. Hiện giờ, Trọng Lâm mỗi một lời nói, đều có thể dễ dàng dao động quyết tâm của cô. Mẹ của Trọng Lâm hẳn là một người phụ nữ rất tuyệt vời! Thu Ý Hàm nhẹ nhàng vỗ về từng chậu hoa trong nhà, hưởng thụ hương thơm vô ưu vô lự của chúng nó. Mẹ anh lúc còn sống hẳn là rất hạnh phúc! Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, chắc là anh đi ra. Cô tính mở miệng hỏi chuyện về mẹ của anh, nhưng đột nhiên cô không nhìn thấy gì cả, bóng tối bao trùm lấy cô. Cô muốn đè nén nỗi sợ hãi của chính mình, nhưng không có cách nào, đành phải chậm chạp ngồi xổm xuống, co người ôm lấy cơ thể run rẩy của mình, dần dần lui vào một góc.
Thời điểm vừa mới cúp điện, Trọng Lâm liền phát hiện sự khác thường của cô, chẳng lẽ lại giống với tình huống lần trước xảy ra ở nhà cô hay sao? Nguyên nhân có phải là do sợ bóng tối? Nhìn thấy cô hoảng sợ, ý nghĩ đầu tiên của anh là muốn ôm cô an ủi cô, nhưng Trọng Lâm cũng mong muốn thấu hiểu nội tâm cô, muốn biết nguyên nhân khiến cô sợ hãi bóng tối. Nhưng cuối cùng, nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của cô, anh không có cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh, nếu ngay cả lúc cô cần cũng không thể cho cô sự an ủi, thì làm sao có được cơ hội đi vào lòng cô, trước hết khoan hãy chạm đến nguyên nhân đặc biệt kia. Thuyết phục chính mình xong, anh dùng chính đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, nhắc nhở cô anh đang ở đây, nhắc nhở cô không cần phải sợ, nhắc nhở cô rằng chính anh sẽ bảo vệ cô.
“Đừng sợ, có anh ở đây, nên cái gì cũng không phải sợ.” Trọng Lâm thì thầm bên tai cô, hy vọng có thể ngăn cản cô tiến vào cái thế giới mà cô sợ hãi. Hiện tại, Trọng Lâm mới phát hiện trên thế giới này, năng lực của chính mình nhỏ bé như thế nào, rong ruổi trên thương trường bấy lâu đã tạo cho anh sự tự tin ngạo nghễ, nhưng ở trước mặt cô, loại tự tin này lại hoàn toàn bị đánh gục. Nhìn thấy cô yếu ớt hoang mang như vậy mà anh lại không làm được gì, hai tay ôm chặt lấy cô càng dùng sức hơn.
“Cám ơn anh.” Thu Ý Hàm tựa đầu rúc vào *** anh tìm kiếm sự an ủi, nhưng vẫn gắng gượng không muốn xấu hổ chảy nước mắt.
“Khóc đi! Đừng đối với bản thân mình như vậy, anh nói rồi anh sẽ đau lòng, từ giờ trở đi, anh không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì. Ở trước mặt anh, em có thể thả lỏng chính mình, cứ trút hết tất cả ra ngoài!” Nghe tiếng cô khóc nức nở, Trọng Lâm trìu mến hôn hôn thái dương của cô, chậm rãi dịch người ngồi dựa lưng vào tường, để cô có được góc dựa thoải mái nhất trong lòng mình.
Em sẽ cho anh câu trả lời

“Em đã khá hơn rồi, anh có thể buông tay.” Không biết điện đã có lại từ lúc nào, khi Thu Ý Hàm mở mắt tỉnh lại, liền phát hiện mình đang nằm trong lòng Trọng Lâm, dùng một loại tư thế cực ái muội ôm anh, không khỏi thoắt đỏ mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, Trọng Lâm càng cố ý ôm chặt, sau đó lại đột nhiên buông ra, làm như không có việc gì đứng lên phía sau cô.
“Bữa tối ra ngoài ăn đi, em mời anh.” Phải ôm cô lâu như vậy, hẳn là Trọng Lâm rất mệt mỏi, còn để anh phải vất vả nấu cơm dường như không hay lắm, mặc anh nghĩ như thế nào, Thu Ý Hàm cũng muốn cám ơn anh vừa rồi đã an ủi tâm tình của mình.
“Vào giờ này, ngoại trừ chợ đêm đoán chừng những nơi khác đã đóng cửa hết cả rồi.” Trọng Lâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, mang theo giọng điệu như vừa gặp may nói: “Xem ra bữa cơm này em phải nợ lại anh rồi, trước tiên em cứ chờ nếm thử chút tay nghề của anh. Em hẳn đã đói bụng rồi, anh sẽ cố gắng làm thật nhanh.”
“Em giúp anh, tuy rằng em không thông thạo mấy việc này, nhưng em cam đoan sẽ không gây phiền phức cho anh.” Thu Ý Hàm kiểu gì cũng không thể không biết xấu hổ để cho anh một người bận rộn, cho dù trước kia chưa bao giờ vào nhà bếp, hiện giờ cũng nguyện ý nếm thử một chút. Trước kia cô từng nhìn má Trương làm việc trong bếp, ngẫm lại chắc là cũng không khó mấy.
“Uhm… Vậy trước tiên em giúp anh đánh trứng đi.” Trọng Lâm đưa cho cô một quả trứng, “Công cụ trong ngăn tủ bên cạnh em đó.”
Thu Ý Hàm theo lới anh chỉ, mở tủ bát, nhìn thấy bên trong la liệt các loại công cụ, cô cố gắng nhớ lại má Trương đã dùng cái gì. Bướng bỉnh lấy ra một cái bát cùng một cái thìa, cô nhìn trộm Trọng Lâm một chút, thấy anh không có ý kiến gì với hai món đồ này, thầm nghĩ, chắc dùng thứ này đúng rồi. Nhưng rồi lại nhìn quả trứng trong tay, phải làm thế nào mới có thể lấy thứ bên trong ra ngoài chứ? Trước kia cô ăn món gì đều do má Trương chuẩn bị sẵn cả.
Trọng Lâm ở bên cạnh nhìn thấy cô cầm quả trứng trong tay xoay tới xoay lui, đoán được cô khẳng định là không biết kế tiếp nên làm như thế nào. Anh sớm đã cho rằng cô không có khả năng đã từng làm việc này.
Không muốn vạch trần cô, Trọng Lâm nghĩ một cách khác giúp cô giảm bớt sự xấu hổ. “Đánh trứng là một môn nghệ thuật, nếu em còn chưa tiếp thu được, anh sẽ dạy em.” Trọng Lâm lấy quả trứng làm mẫu cho cô xem, kế đó cố gắng giao cho cô làm những việc đơn giản nhất. Một giờ sau, mấy món ăn đơn giản đã hoàn thành.
“Hôm nay em rất vui, thật sự, cám ơn anh.” Lúc gần đến nhà, Thu Ý Hàm cúi đầu nói với anh những lời này.
“Trong vòng một ngày, nghe em nói hai tiếng cám ơn, đối người khác mà nói hẳn là chuyện rất may mắn, nhưng vậy sẽ làm anh cảm thấy là do em đang cố gắng bảo trì khoảng cách với anh, cho nên, về sau không cần phải nói với anh hai chữ này nữa.” Điều Trọng Lâm hy vọng chính là cô có thể thật sự xem anh là chỗ dựa, chứ không phải vài chữ gượng gạo như vậy.
Cho dù hiện tại Trọng Lâm còn lưu luyến cỡ nào, cũng chỉ có thể để cô xuống xe, đâu có khả năng không cho cô về nhà chứ!
“Ba ngày, ba ngày sau em sẽ cho anh câu trả lời, nhưng, hy vọng trong vòng ba ngày này anh đừng tới quấy rầy em.” Lúc xuống xe, Thu Ý Hàm để lại những lời này.
Ba ngày sao, anh sẽ không để em có cơ hội cho anh câu trả lời không đồng ý. Nhìn thấy Thu Ý Hàm vào nhà, Trọng Lâm lái xe nghênh ngang mà đi.
Cô ấy là ai

Trải qua ba ngày đắn đo, trong lòng Thu Ý Hàm đã có đáp án, nhưng nhân tố khiến cô không dám hạ quyết định lại quá nhiều. Dựa theo trí nhớ lần trước, Thu Ý Hàm lái xe đi đến vườn hoa nhưng vẫn đứng bên ngoài không ngừng bối rối. Cô muốn gọi điện hẹn anh đến nơi này, nhưng Ng'n t ở trên phím điện thoại vẫn chậm chạp, mãi không có can đảm ấn xuống.
“Qua bên này.”
Tiếng nói Trọng Lâm từ bên trong phát ra, thì ra anh ở trong này. Thu Ý Hàm nghĩ rằng anh đã phát hiện ra mình, đang chuẩn bị mở miệng trả lời, lại nhìn thấy một người khác qua song cửa.
“Tâm Nhi, đi qua đây.” Thì ra là anh đang cùng một người tên Tâm Nhi nói chuyện, xem ra là cô tự mình đa tình rồi.
“Tâm Nhi, em đừng bướng bỉnh.” Trên mặt Trọng Lâm chỉ nhìn thấy sự yêu chiều, không thấy nửa điểm tức giận. Cái người tên Tâm Nhi không để ý đến anh, tiếp tục cầm ống nước xịt lên người anh.
“Dịch Thủy Tâm, anh nói em không nghe sao.” Trọng Lâm cũng cầm lấy một cái ống nước cùng đùa với cô gái.
Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ tươi cười của họ, Thu Ý Hàm thấy mình giống như một vai hề, cô thế mà lại muốn nói với anh: “Em nguyện một lần cho mình cơ hội đi vào lòng anh, em cũng sẽ thử mở rộng lòng mình với anh. Đây là câu trả lời hôm nay em muốn cho anh biết, anh có chấp nhận không?”
Nhưng giờ những lời này xem ra không cần phải nói nữa. Ngày đó người gọi điện thoại cho anh hẳn là cô gái này rồi, trông thật trẻ trung xinh đẹp, rực rỡ như ánh mặt trời. Anh cười vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, người anh thích chắc hẳng phải giống như cô gái đó. Mà cô bất quá chỉ là một lúc nhất thời vui vẻ của anh thôi.
Thu Ý Hàm à, mi trở nên khờ dại như vậy từ khi nào? Cứ thế mà tin tưởng trên đời này thật sự có người yêu chính bản thân mình, không phải luôn luôn cho rằng chỉ có bản thân mình mới là đáng tin nhất sao? Bây giờ lại có thể khinh địch như vậy, mở lòng ra với người khác. Quả nhiên cái gì mà “tình yêu như mật ngọt”, toàn là gạt người cả, bởi vì chính cô vừa mới nếm thử, liền nếm được mùi vị chua sót.
Thu Ý Hàm không muốn ở cái nơi buồn cười này tiếp tục khiến cho mình buồn bã hơn nữa, giờ cô chỉ muốn trốn đi, trốn xa thật xa.
Thu Ý Hàm điên cuồng phóng xe ở trên đường, hiện giờ cô hoàn toàn không biết bản thân mình đang làm cái gì, nếu không phải ở phía trước có con mèo đang muốn qua đường khiến cô dừng lại, có lẽ cô vẫn tiếp tục phóng xe như vậy. Ngồi trên ghế lái, Thu Ý Hàm yêu cầu bản thân mình không được nghĩ đến anh ta nữa, nhưng trong đầu cô toàn bộ đều là bóng dáng của anh.
“Thu Ý Hàm, mi phải tin tưởng chính mính, phải bảo vệ chính mình, trừ bỏ bản thân mình, mi không có bạn bè, không có chỗ dựa.” Chỉ có không ngừng tự thôi miên bản thân mình mới có thể giúp cô bình tĩnh trở lại.
*
Tâm tình Trọng Lâm vốn dĩ rất tốt, lại bởi vì thời gian chậm rãi trôi qua mà trở nên sốt ruột. Bởi vì đến bây giờ Thu Ý Hàm còn chưa có cho anh câu trả lời, chẳng lẽ cô lại chùn bước rồi sao? Anh không biết hiện giờ nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc