Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 03

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Scandal

“Đây là chuyện tốt anh làm sao!” Chủ tịch Trọng Thiên cầm tờ tạp chí ném lên bàn làm việc của Trọng Lâm.
Đầu đề hôm nay: Tổng giám đốc hai tập đoàn lớn phát sinh tình cảm lưu luyến hôn nhau nồng nhiệt bên đường (hình minh hoạ).
“Hình chụp cũng không tệ, nhìn thoáng qua cảm thấy đúng là hôn rất nồng nhiệt.” Trọng Lâm hờ hững với chuyện này.
“Anh tốt nhất nói cho tôi biết, anh đối với cô ta không phải thật lòng!” Cha Trọng sắp không kiềm được cơn tức giận chuẩn bị bùng nổ.
“Chuyện của tôi không cần ông quản.” Trọng Lâm vì lời ông ta mà cảm thấy không bình tĩnh được nữa.
“Đừng trách tôi không cảnh báo anh, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện giữa các người.” Rốt cuộc ông cũng nén xuống không nổi nóng trong công ty.
“Tùy ông thôi.”
Cuối cùng chỉ nghe thấy cha Trọng thở dài một hơi ngoài cửa văn phòng.
*
“Sao hồng loan của đại tiểu thư chuyển động rồi!” Trình Dịch Phong cười thần bí nhìn Thu Ý Hàm.
“Thật không ngờ Trình phó tổng chúng ta ngoài tài năng kinh doanh còn nghiên cứu thêm tướng số nữa.”
“Xem ra hôm nay em chưa đọc tin tức, em thành nữ nhân vật chính nổi tiếng rồi, còn không biết gì nữa sao.” Trình Dịch Phong nói khi nhìn thấy biểu tình của cô.
“Tạp chí đâu? Đưa tôi xem chút.” Ảnh chụp trên báo là cảnh ngày hôm qua Trọng Lâm khẽ hôn cô.
Xem xong tờ báo, hiểu rõ tình hình, Thu Ý Hàm cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc đi ra ngoài.
“Xin chào, xin nối máy với văn phòng Tổng giám đốc Trọng.” “Tôi hy vọng anh có thể ra mặt làm sáng tỏ chuyện này.”
“Vì cái gì, tôi cảm thấy tin tức này đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không hại! Quan hệ thông hôn giữa hai tập đoàn lớn có thể giúp tăng cường địa vị cho cả hai bên, tôi nghĩ không ra lý do tại sao phải làm sáng tỏ chuyện này.” Hiển nhiên Trọng Lâm cũng không muốn nhìn thẳng vào tình hình thực tế của chuyện này.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không muốn dây dưa không rõ với anh như vậy.” Thu Ý Hàm không nghĩ nhiều đến ý tứ trong lời của anh ta.
“Tôi chính là muốn dây dưa không rõ với em.” Tiếng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến. Thu Ý Hàm nhanh chóng cúp điện thoại, chỉ sợ lại cùng hắn thỏa hiệp.
“Thế nào rồi, nhân vật nam chính nói gì, có phải hắn ta sẽ chịu trách nhiệm với em hay không!”
“Nếu anh còn nói thêm nữa, Thu Ý Hàm tôi không coi anh như bạn bè.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của Trình Dịch Phong, Thu Ý Hàm còn chưa ý thức được mình đang nói gì nữa.
“Em cuối cùng cũng thừa nhận anh là bạn bè rồi, trước kia không phải lúc nào cũng nói giữa chúng ta chỉ có quan hệ giao dịch thôi sao? Để tôi nói cho em rõ: em phải nhớ kỹ ý nghĩa của bạn bè, ít nhất em không phải chỉ có một mình; còn nữa, phải thật hạnh phúc!” Nếu có thể, anh hy vọng người đem lại hạnh phúc cho em là anh. Trình Dịch Phong rất muốn thốt ra những lời này, nhưng anh không thể, ít nhất hiện tại không thể. Cứ vậy mà trơ mắt nhìn tên kia ôm ấp cô hay sao, bản thân anh thật không cam lòng. Thôi, chỉ cần cô có thể hạnh phúc là được, hy vọng đến lúc đó không làm tổn thương tới cô.
“Anh làm sao vậy, đột nhiên lại nói những lời kỳ lạ, tôi nhớ kỹ mà, bạn bè.” Thu Ý Hàm quay lại cho anh một nụ cười, chính mình bất tri bất giác đã xem anh như bạn từ lúc nào, thật đúng là không biết tại sao? Cứ như vậy đi, lần sau không được lấy lý do này nữa.
Đứng bên ngoài nhìn vào căn nhà lớn xa hoa kia, Ý Hàm không muốn bước vào, đối với cô mà nói, nơi đó đã không còn sự ấm áp mà cô mong mỏi. Cửa mở ra, là má Trương. Nhìn bộ dạng của bà hẳn là đặc biệt đi ra xem mình có trở về hay không đây mà!
“Tiểu thư, cô cuối cùng cũng về rồi, ông chủ đã ở phòng khách chờ cô nửa ngày, có vẻ rất tức giận đó.”
Phòng khách? Không phải thư phòng sao? Mình lại làm chuyện gì khiến ông ta mất hứng nữa đây? Chẳng lẽ do tin tức ngày hôm nay? Nhìn thấy tin tức này, người nên vui mừng nhất không phải là ông ta sao, người luôn luôn xem trọng lợi ích phải có phản ứng vậy chứ. Sau khi vào cửa Ý Hàm liếc mắt một cái liền thấy cha đang cau mày, thoạt nhìn chắc là chờ lâu rồi. Xem ra hôm nay cô không về nhà ngay mà đi dạo khắp nơi như vậy là đúng rồi, có thể làm cho phụ thân đại nhân của mình chờ lâu như vậy, thật quá vinh hạnh! Không để ý tới ông ta, cô lập tức đi lên lầu về phòng của mình.
“Đứng lại, con không có gì muốn nói với người làm cha này sao?”
“Thật ngại quá, phụ thân đại nhân, không có. Còn nữa, con rất mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi .”
“Con với con trai cả của Trọng Gia đã xảy ra chuyện gì, con tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta.”
“Không có gì giải thích, cứ như vậy đi!”
“Ta mặc kệ giữa hai đứa có quan hệ gì, ta hy vọng con và nó từ nay về sau cắt đứt quan hệ.”
“Không thể nào, phụ thân đại nhân, chuyện giữa con với anh ấy đâu thể vì một câu nói của cha mà thay đổi?” Thu Ý Hàm cố ý nói lời khiến người khác hiều lầm. Nếu có thể làm cho sắc mặt cha cô khó coi như vậy, xem ra dây dưa không rõ với anh ta cũng không phải là không tốt. Phụ thân đại nhân, con chờ mong nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng đa dạng của cha? Trong bụng Thu Ý Hàm thầm thêm một câu.
Trở về phòng, Thu Ý Hàm cầm lấy di động gọi điện cho Trọng Lâm, “Là Trọng tổng phải không? Tôi quyết định cùng với anh dây dưa không rõ.”
“Hửm? Nguyên nhân gì khiến Thu tiểu thư đổi ý nhanh vậy? Thật đúng là nguy hiểm! Thiếu chút nữa tôi bị em bỏ rơi rồi, ý kiến hay, bằng không đầu đề ngày mai có thể là: tiểu thư Ý Hàm thay lòng đổi dạ – Tổng giám đốc Trọng tự tử vì tình.” Sau khi Trọng Lâm nghe được lời của cô, tâm tình không vui lúc cãi nhau với cha giờ đã bay biến sạch sẽ.
“Vậy giờ xin hỏi Thu tiểu thư, ngày mai có rảnh không?” Trong lời Trọng Lâm có chút nghiền ngẫm.
“Anh hỏi chi vậy?” Trong lòng Thu Ý Hàm có một chút mong ngóng.
“Bởi vì tôi phải chuẩn bị dây dưa không rõ với Thu tiểu thư – người tôi dây dưa không rõ! Qúy cô xinh đẹp có thể hỏi giúp Thu tiểu thư có thể dành cho tôi vinh hạnh này không?” Rõ là giọng điệu nghiền ngẫm lại khiến cho người ta không cách nào cự tuyệt lời mời của hắn.
“Thu tiểu thư nói ngày mai cô ấy nguyện ý cùng anh dây dưa không rõ.” Thu Ý Hàm cùng đùa với anh.
“Mười giờ sáng ngày mai gặp nhau tại địa điểm xx.”
“Không, ngày mai anh trực tiếp đến nhà tôi đón, đừng hỏi vì sao.” Thu Ý Hàm nói xong liền cúp điện thoại, cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, không phải là nên tránh xa anh ta sao? Như thế nào hiện tại lại càng tiến gần anh ta hơn. Tâm tình bị nhiễu loạn tựa hồ không bình tĩnh lại được nữa.
Trọng Lâm nhìn điện thoại đã cúp mỉm cười dịu dàng, suy nghĩ của phụ nữ thật là khó nắm bắt! Rõ ràng một khắc trước vẫn còn nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ ngay sau đó liền như người xa lạ. Ai bảo mình rơi vào tay cô ấy đây, đành phải nhận mệnh. Tại giờ phút này, Trọng Lâm nói với chính mình rằng Thu Ý Hàm chỉ là một cô gái, không liên quan gì với Thu Vân Long, cô chính là người phụ nữ làm rung động trái tim anh.
Bước đi đầu tiên

Quả nhiên, hôm nay cha cô lại ngồi ở phòng khách đọc báo, chuẩn bị ngăn cản mình đi ra ngoài sao, xem ra ông ta còn cho mình là con cờ không biết phản kháng. Khi nào thì ông mới có thể tỉnh ngộ đây, cha thân yêu của con! Thu Ý Hàm thầm cười lạnh trong lòng.
“Con muốn đi gặp tên kia sao? Nếu vậy, hôm nay cha sẽ không cho con bước khỏi cánh cửa này.”
“Cha cho là cha còn có thể kiểm soát con như trước kia sao, vậy để con nói cho cha biết, hiện tại cha không còn khả năng đó nữa.” Thân thể Thu Vân Long đột nhiên cứng ngắc. “Thế nào, không tin được sao, chẳng lẽ người của cha không báo cáo tình hình công ty cho cha biết à? Xem ra cha thật sự đã già tồi, phụ thân đại nhân của con. À, đúng rồi, hôm nay, con muốn cùng Trọng Lâm đi hẹn hò, anh ấy tới đón con rồi. Cha bây giờ tức giận lắm đúng không, nhưng con lại rất vui vẻ.”
“Dừng xe.”
“Ở đây gì cũng không có, không thích hợp để hẹn hò.” Anh không để ý tới lời nói của Thu Ý Hàm tiếp tục lái xe.
“Tôi kêu anh dừng xe, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn cùng anh hẹn hò.”
“Lợi dụng xong rồi vứt tôi sang một bên sao? Tôi không phải người tốt như vậy đâu.”
Thu Ý Hàm không thèm nói thêm nữa, có thật vì muốn chống đối với cha nên cô mới đồng ý đi cùng anh không? Nếu đúng là như vậy, vậy thì tại sao lại sợ ở cùng một chỗ với anh.
Trên đường đi mặc kệ Trọng Lâm nói cái gì, Thu Ý Hàm đều không đáp lại. Xe ngừng lại sao? Có cần xuống xe không? Chính mình rốt cuộc đang sợ hãi cái gì? Hít sâu một hơi, cô cẩn thận đi theo sau anh. Không biết vào lúc nào, tay cô đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến thật ấm áp.
“Vườn hoa này là do chính tay mẹ tôi trồng, từ lúc mẹ mất nơi này đều do tự tay tôi chăm sóc, cũng không cho người khác bước vào. Tôi mang em tới nơi này, là muốn hỏi em, về sau em có đồng ý cùng tôi chăm sóc vườn hoa này không?”
Thu Ý Hàm lẳng lặng nhìn anh, muốn nói, nhưng cái gì cũng không thốt ra được, mặc anh ôm mình. Cô không tự chủ đặt tay lên trước иgự¢ Trọng Lâm, dường như như muốn dùng phương thức này để bày tỏ tâm ý chính mình. Một hồi nhạc chuông vang lên đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh này.
“Chào, được rồi, mai anh sẽ đi đón em, thật sự không cần sao, cũng được, tự em phải cẩn thận đó.” Thu Ý Hàm nhìn thấy biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt anh, bên kia điện thoại chắc là một cô gái rồi, trong lòng Ý Hàm xuất hiện một cảm giác khó tả.
“Em có đồng ý không?” Cúp điện thoại xong, Trọng Lâm hỏi lại vấn đề này một lần nữa.
“Tôi nghĩ, tôi cần một chút thời gian suy nghĩ.”
“Được, em cần bao nhiêu thời gian đều có thể, chỉ cần em đồng ý, em lúc nào cũng có thể đi vào tâm trí anh.” Nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ em, chờ em cho đến lúc ૮ɦếƭ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc