Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 29

Tác giả: Baonam241

Hôm nay có cắm trại, trường THPT NTB bỗng nhiên trở nên rất náo nhiệt. Mỗi lớp nhận một khu vực,rồi tích cực dựng lều, trang trí trại. Đám con trai hì hục dựng trại, còn tụi con gái thì đang xúm xit đằng sau lo việc nấu ăn và trang trí trại. Cũng lâu rồi Bảo Nam chưa tham gia một hoạt động tập thể nào vui như vậy, chỉ là giờ nó vốn chẳng có tí tâm trạng nào để thưởng thức cả. Cái mà nó đang lo lắng bây giờ là cuộc hẹn vào tối nay cơ.
-Bảo Nam, đừng có đứng ngay ra đó. Lại đây phụ mọi người mau!
Lớp trưởng Hoàng Hà khó chịu lên tiếng, khiến Bảo Nam vội vã chạy lại gần, vác phụ cây cột chống to đùng với cậu. Chỉ là cái này có phần hơi nặng, khiến nó khẽ chau mày.
-Làm gì vậy, đừng nói với tôi là cậu không vác nổi đấy!
Hoàng Hà đang mang một đầu khúc gỗ trên vai, vừa nặng vừa mệt mà lại phải chờ đợi Bảo Nam khiến cậu hơi cáu gắt. Nó quay sang nhìn cậu đầy hối lỗi, rồi cố gắng đứng lên, chợt cảm thấy vai nhẹ hẫng. Vũ Hoàng đột nhiên xuất hiện, đưa tay đỡ lấy khúc gỗ trên vai nó, nói cộc lốc:
-Được rồi, để tôi vác! Cậu đi làm việc khác đi!
Bảo Nam thoát được gánh nặng, đương nhiên là tìm đến việc nhẹ mà làm. Nó lại gần chỗ đám con gái đang ngồi, tẩn mẩn trang trí cổng trại. Tuy có chút khác thường, nhưng vì cả lớp ai nấy đều đang tập trung làm việc nên chẳng ai mảy may để tâm đến cái hành động kì quặc của nó. Dù sao cũng phải nhanh lên một chút, sắp đến giờ chấm điểm trại rồi.
Buổi trưa, sau khi đoàn trường cử một đội chuyên đi xem xét và chấm điểm trại, cả lớp quay quần lại ngồi ăn cơm. Là do đám con gái tự tay vào bếp, nhưng mà kết quả hình như không được khả quan mấy thì phải. Hoàng Hà đưa mắt nhìn tô thịt mà cục nào cục nấy to tổ chảng, nói giọng đầy hoài nghi:
-Cái này, ăn vào có bị nghẹn không đấy?
Bảo Nam nghe thấy thì bật cười, nhưng bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm đầy bực bội của tụi con gái, liền cố gắng chuộc lỗi bằng cách nói ra vài câu an ủi. Cơ mà cái bữa cơm này quả thực không có chỗ nào nó có thể khen được. Bí quá, Bảo Nam đành nói liều:
-Thật ra cũng đâu đến nỗi tệ. Lâu rồi tớ mới được ăn cơm cháy đó!
Bảo Nam ngây thơ nói, từ lúc ở nhà đến khi vào kí túc xá đều toàn ăn cơm tiệm, đương nhiên là đang thốt ra một câu thật lòng. Cơ mà đám con gái hình như không xem đó là một lời khen thì phải, lúc này đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó, khiến Bảo Nam cảm thấy hơi gai người.
Tối hôm đó, Vũ Hoàng lén lút đi ra ngoài gặp chú tài xế để đem hộp đựng váy và tóc giả vào phòng cho Bảo Nam. Cậu đứng chặn ở cửa, đề phòng có người qua lại sẽ nhìn thấy. Nhưng mà đợi mãi, đợi mãi vẫn chưa thấy Bảo Nam xuất hiện, khiến Vũ Hoàng bắt đầu cảm thấy bực bội.
-Này, cậu có nhanh lên không thì bảo!
Vũ Hoàng mở cửa đi vào, gương mặt bực bội từ từ giãn ra, mắt cứ nhìn trân trân vào Bảo Nam, lúc này vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, nét mặt vẫn còn hơi ngượng ngập. Nó lúng túng đưa tay vuốt tóc, ấp úng hỏi:
-Nhìn lạ lắm hả?
-Phải! Trông rất kì cục - Vũ Hoàng nói cộc lốc - Tự dưng sao lại lóng nga lóng ngóng như vậy, đang định đi gặp bố mẹ chồng à?
-Cậu đừng có trêu tôi nữa!
Bảo Nam nói, rồi giận dỗi đi ra ngoài, khiến Vũ Hoàng phải vội vã chạy theo. Cậu nắm lấy tay nó, khẽ trầm giọng:
-Đây vẫn đang là kí túc xá nam đấy, cậu liệu mà ý tứ chút đi!
Bảo Nam nghe Vũ Hoàng nói thì có chút giật mình, ngay lập tức trở nên lấm la lấm lét. Nhìn dáng điệu của nó bây giờ khiến cậu cảm thấy hơi tức cười. Chỉ là, cái váy tím bồng bềnh này quả thực hơi khoa trương, còn cả mùi nước hoa nhè nhẹ đang tỏa ra từ người nó nữa. Vũ Hoàng cảm thấy tim mình đập mạnh, cánh tay nắm lấy Bảo Nam cũng đột nhiên run lên. Cũng may là hai người đang chạy, nên nó hoàn toàn không để ý đến thái độ khác lạ của Vũ Hoàng. Mà cũng có lẽ, Bảo Nam vốn không để tâm gì đến cậu, bởi cuộc hẹn với Đắc Thành giờ đã choáng hết tâm trí của nó rồi.
Vũ Hoàng để Bảo Nam ngồi lại ghế đá, rồi thản nhiên bỏ đi. Đây là lúc cậu cần lánh mặt, chỉ là Bảo Nam ngồi một mình như vậy, đột nhiên khiến cậu có cảm khác không yên tâm. Vũ Hoàng khẽ phóng tầm mắt về phía cô gái xinh xắn đang hồi hộp chờ đợi Đắc Thành, chợt cảm thấy hơi đau lòng. Và tiếc nuối. Ngay từ khi nắm tay nó dẫn đi, trong đầu cậu đã lóe lên một suy nghĩ. Cậu muốn bảo nó đừng đến gặp Đắc Thành, đưng thổ lộ bất kì điều gì với cậu ta cả. Con người vốn dĩ rất kì lạ. Đắc Thành là do cậu hẹn tới, Bảo Nam cũng là do cậu dắt đi, thế mà giờ phút này, cậu lại mong họ không gặp mặt. Vũ Hoàng khẽ cười nhạt, rồi âm thầm dựa lưng vào bức tường gần đó để nén một tiếng thở dài. Không biết tự bao giờ, cậu đã trở nên bao đồng và thiếu quyết đoán như vậy. Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần kiềm chế một lát nữa thôi, chút cảm giác hư ảo này rồi sẽ tan biến hết. Trần Bảo Nam cô gái này đang đi trên con đường mà có lẽ sẽ không có cậu, vậy là mĩ mãn nhất. Chỉ cần không lún sâu vào, đến khi sự việc diễn ra, cậu có thể thoải mái đối mặt và giải quyết mà không chút vướng bận. Vũ Hoàng thẫn thờ nghĩ, rồi quay lại nhìn Bảo Nam một lần nữa. Lúc này nó đang mỉm cười thật tươi, bên cạnh một Đắc Thành cũng đang há hốc mồm vì kinh ngạc, rồi lúng túng gãi đầu. Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó thì dứt khoát bỏ về trại, bởi giờ đây, nơi này đã không còn cần đến cậu nữa rồi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc