Những ngày tháng yêu thầm - Chương 8

Tác giả: Chí Vô Ý

Ngày hôm sau, Châu Dương và Tiểu Thôi tìm đến đây, nhìn cặp mắt thâm quần của tôi và hắn:"Hai anh đi đâu suốt đêm hôm qua vậy? làm tôi lo lắng suốt đêm!"
Tôi và hắn đều cười, chỉ vào đống sản phẩm đã đóng gói bên góc tường, tôi nói: "Anh thấy chưa? đó chính là thành quả suốt đêm qua của chúng tôi đó!"
"Hai anh suốt đêm qua không ngủ?" Châu Dương cười và vỗ vai tôi: "Hai anh làm rất tốt, tại sao không gọi chúng tối đến giúp một tay?"
Tiểu Thôi cũng chen vào: "Đúng rồi, tôi vốn lạ giường, nếu biết sớm tôi đã qua đây giúp một tay rồi."
"Được rồi! Châu Dương, anh nhanh chóng đi sửa chữa thiết bị, đống hàng này còn phải đóng thùng, 3 người chúng tôi sẽ ở lại đây xem có gì giúp được họ không." tôi nói với Châu Dương.
"OK! vậy tôi đi làm việc đây, xong sẽ sang đây tìm các anh." nói xong anh ta đi vào phòng máy, 3 người chúng tôi tiếp tục công việc vẫn còn dang dở của tối hôm qua. Đa số công nhân đều không về nhà, tôi nghĩ chắc họ vẫn chưa ăn uống gì, tôi suy nghĩ một lúc, bèn đi tìm ông Vương phụ trách nhà máy:
"Anh Vương à! tôi nghĩ mọi người đều chưa ăn sáng, vậy tôi mời mọi người ra ngoài ăn sáng xong rồi quay lại tiếp tục công việc nhé!"
Anh ta lắc đầu:"Không thể như vậy được, các anh đã giúp chúng tôi suốt đêm qua, sao lại có thể để anh mời chúng tôi ăn được chứ?"
"Đây là điều chúng tôi phải làm, nếu không phải do thiết bị của chúng tôi gặp trục trặc, mọi người đã không phải thức đêm tăng ca, đương nhiên là do tôi chiêu đãi rồi."
Ông ta thấy thái độ kiên quyết của tôi, chỉ còn biết gật đầu. Sau đó, mười mấy người kéo nhau ra ngoài ăn sáng, tên Trương Nhuệ vốn trời sinh đã có năng khiếu khiến người khác phải cười ngất ngây, chỉ một lúc sau hàng quán trước công ty đã náo nhiệt hẳn lên. Tâm trạng buồn bã của tôi cũng bị những tràng cười lay động khiến tinh thần sảng khoái hẳn lên. Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Trịnh tổng từ trên xe bước xuống, ông Vương nhanh chóng chạy theo, Trịnh tổng có nhìn qua bên này rồi nhanh chóng đi vào nhà máy. Khi chúng tôi vừa ăn sáng xong, Trịnh tổng đã đi ra, không để chúng tôi nói một lời nào, vội bước lên xe!
15. 10 giờ sáng, thiết bị đã hoạt động trở lại bình thường, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, "Anh làm rất tốt, Châu Dương!". Ông Lưu tổng vụ cũng rất vui mừng mà bắt tay với anh ta tỏ vẻ cảm kích. 4 giờ chiều hôm đó, chuyến hàng tồn kho đã được xuất xưởng, mọi người đều vỗ tay hoan hô. Tuy rằng thức trắng suốt đêm cảm giác rất mệt mỏi, nhưng thật ra mà nói, ngày nào cũng ngồi trong văn phòng, lâu ngày làm việc chân tay để hoạt động gân cốt cũng rất có ích cho sức khỏe, đặt biệt là có hắn bên cạnh, thật sảng khoái tinh thần.
Ông Lưu lôi Tiểu Thôi qua một bên xì xầm gì đó, khi anh ta quay lại với vẻ tươi cười, "Có chuyện gì vui à?" Trương Nhuệ hỏi anh ta.
"Xem ra tình hình chuyển biến tốt, Trịnh tổng sắp xếp mời chúng ta ăn tối." anh ta cười nói.
Nghe xong chúng tôi rất vui mừng, vấn đề có thể dàn xếp ổn thoả hay không thì phải xem bữa cơm tối nay thôi.
Đến chỗ hẹn, đối phương cũng gồm có 4 người, Trịnh tổng và ông Lưu, 2 người còn lại thì không quen biết, trong đó có một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, ăn mặc rất mode. Khi thấy chúng tôi, Trịnh tổng cười nói: "Người bản địa các anh thích bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc, tôi đến Tô Châu cũng được 10 năm rồi, cũng rất thích vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn."
"Nói như vậy Trịnh tổng hẳn là uống rất giỏi, chúng tôi là lớp trẻ sau này, rất mong ông chiếu cố chiếu cố!" tôi khách sáo nói.
"Anh bạn trẻ! Anh nói vậy là gây khó dễ cho tôi rồi!" Phía sau vẻ mặt nóng giận sáng nay, xem ra ông ta cũng là một vị thương nhân nho nhã.
Sự việc sau đó rất thuận lợi, đối phương đã từ bỏ ý định truy cứu trách nhiệm bồi thường. Tên tiểu tử Trương Nhuệ uống rượu thật lợi hại, lần đầu tiên tôi gặp người tựu lượng tốt như hắn, một cái miệng của hắn thôi cũng đã đủ làm 4 ngưởi bên đối phương cười ngất ngây, hắn còn rất biết pha trò. Làm tôi đáng lo ngại nhất là cô gái trẻ đó (sau này mới biết là bồ nhí của Trịnh Tổng), tuy cô ta uống rất giỏi, nhưng có hắn ở đây, cô ta vẫn là người bị hạ gục trước tiên. Sau đó hắn còn đòi đi Karaoke, mọi người vui chơi đến 12 giờ khuya mới chịu ra về. Trước khi về tên nhóc đó còn khoác vai Trịnh tổng xưng anh xưng em với người ra rồi, thật là bó tay với hắn!
16. Khi về đến Bắc Kinh thì trời đã tối, báo tin tốt cho sếp rồi chúng tôi mảnh ai nấy về nhà nghĩ ngơi. Trải qua những ngày làm việc cực lực, khẩn trương, đột nhiên thả lõng toàn thân mới thấy cảm giác mỏi mệt, bây giờ chỉ muốn nằm dài trên giường ngủ một giấc thật sâu.
Vừa mở cửa, đã thấy Lưu Khải đang ngồi uống rượu trên sofa, trên sàn còn vươn vãi vài lon bia không. Tôi không còn sức để ý đến anh nữa, quăng hành lí xuống sàn, một mạch đi vào phòng tắm. 5 phút sau, anh ở bên ngoài liền gắt gọng.
"Em như vậy là thái độ gì đây? bây giờ gặp anh ngay cả một lời cũng không muốn nói à?" anh quát tháo.
Tôi thật sự rất mệt, không chỉ mệt mỏi khắp người mà ngay cả con tim cũng rất mệt, rất mệt. Không muốn nói bất cứ lời nào và cũng không muốn để ý đến anh, tôi tiếp tục rữa ráy cơ thể.
"Mẹ kiếp! mấy ngày nay em đi đâu? có biết anh tìm em khắp nơi không...?"
Tôi trong nhà tắm giường như đã không nghe rõ anh đã nói gì, đã 3 ngày không ngủ, bây giờ cảm giác buồn ngủ mới len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, mặc cho nước nóng tạt xối xả vào người và ngồi ngủ ngay cả trên closestool...
Mọi chuyện xảy ra như trong mơ, không biết đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ nghe tiếng đập cửa "Ầm"... anh tông cửa vào. Trong cơn mê man tôi thấy vẻ mặt sốt sắng của anh, dường như tôi đang tự nhủ với lòng: "Lưu Khải! em van xin anh, hãy buông tha em..."
17. Vẻ mặt đau khổ của anh khiến lòng tôi thắt lại và có chút không nhẫn tâm, nhưng ngay sau đó, vẻ nóng giận đùng đùng của anh khiến con tim tôi lại nguội lạnh trở lại.
"Em đừng nằm mơ, suốt đời anh chỉ yêu một mình em, nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ ly hôn với cô ấy." cặp mặt hắn như hai đống lửa đang bùng cháy.
"Ly hôn?" toàn thân tôi rã rời, thốt lên những lời yếu ớt:"Anh đừng đùa nữa..."
"Em tưởng anh đang nói đùa à?" hắn ta quát tháo:"Khốn kiếp! Anh bỏ mặc người anh yêu đi kết hôn với một người hoàn toàn không có chút tình cảm, Em tưởng con tim khốn kiếp này của anh vui vẻ được sao? hạnh phúc được sao?"
"Anh hà tất phải làm như vậy chứ?" tôi không cầm được nước mắt, hai hàng nước mắt như đang tuôn ra lăn dài trên mặt. Anh thấy tôi như vậy, hai khoé mắt cũng ửng đỏ.
"Thật khốn kiếp! tại sao chúng ta lại ra nông nổi này chứ?" Anh buông một câu chửi, rồi chúng tôi đã ôm nhau khóc oà lên như hai đứa bé. Tình cảm của con người vốn dĩ rất yếu đuối. Đối với tôi, yêu anh chỉ cần một trong thoáng qua, nhưng muốn cắt đứt mối quan hệ này, tôi cũng không biết phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể thực hiện được điều này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc