Những ngày tháng yêu thầm - Chương 45

Tác giả: Chí Vô Ý

Tôi dịu dàng dùng lưỡi đẩy cho môi hắn hé ra, quả thật hắn không có chút kinh nghiệm gì cả, răng thì nghiến rất chặt, nhưng may mà cặp môi hắn rất mềm mỏng, tôi cao hứng và cắn vào đó một cái, bởi vì tôi đang trong tình trạng rất xúc động, có lẽ do cắn quá mạnh chăng, tôi có cảm giác có mùi tanh của máu, vừa mở to mắt nhìn thì thấy hắn cũng mở to mắt và đang chớp chớp nhìn tôi. Trong cặp mắt ấy còn ẩn chứa rất nhiều thứ, có nghi hoặc, cũng có sự xúc động, còn có sự bẻn lẽn ngại ngùng, thẫm chí tôi còn có thể cảm nhận được một chút uất ức. Cũng đúng thôi! tại sao tôi lại mạnh bạo đến nỗi ngay cả môi hắn cũng cắn sứt cơ chứ!
Mang một chút xót xa, tôi lại hôn chậm rãi lại, cuối cùng hắn cũng đã phản ứng lại, cơ thể đang nằm bên dưới tôi không còn gồng cứng ngắc như lúc nãy nữa, bắt đầu từ từ buông lõng ra, hàm răng cũng từ từ không còn nghiến lại nữa mà đã bị tôi dùng lưỡi công phá hở ra rồi. Tôi nhanh chóng nút lấy lưỡi hắn, khiến hắn công còn cơ hội để phản khán nữa, hắn lại bắt đầu gồng cứng người, tôi lại buông động tác thật chậm rãi, lưỡi tôi và lưỡi hắn đang quấn quýt lấy nhau, hắn cũng nhanh chóng đê mê với trò chơi này, toàn thân thả lõng hẳn ra, cả 2 chúng tôi đều nhắm nghiền mắt hôn nhau rất khí thế.
Cuối cùng tay hắn cũng từ từ đặt vào eo tôi, đang vuốt ve eo tôi. Cũng không biết như vậy được bao lâu, tôi mở to mắt thì thấy bên dưới cặp mắt đang nhắm nghiền ấy là 2 dòng nước mắt đang chảy dài, chảy dài theo những đường khúc khuỷu của khuôn mặt, tận cùng là 2 giọt nước mắt long lanh được kết tinh.
Tôi buông hắn ra, chuẩn bị ngồi dậy, bỗng nhiên hắn lại thốt lên:
"Đừng ngưng..."
Tôi có chút choáng váng, dường như không thể nào tin vào chính tai mình, nhưng tôi lại rất nghe lời nhanh chóng cúi đầu xuống. Khi môi tôi lần nữa chạm vào môi hắn, đột nhiên hắn trở mình, lần này thì hoán đổi vị trí hắn nằm trên, còn tôi thì bị đè ở dưới, hắn cũng cắn lấy môi tôi thật mạnh, làm tôi đau đến nỗi giật thót người, môi tôi cũng bị cắn sứt một đường nhỏ, sau đó thì hắn lặp lại những gì tôi vừa mới làm, nhưng càng kịch liệt hơn. Khoảnh khắc ấy tôi dường như hoàn toàn choáng ngợp!
Nên nói thế nào nhỉ, cảm giác được hôn với hắn rất sung sướng, tôi nhanh chóng thích thú cảm giác này, 2 người hôn nhau thật lâu mà vẫn không nỡ buông nhau. Cuối cùng, tôi thở không nỗi vì cơ thể hắn đang đè lên người tôi khiến tôi rất khó thở, tôi lấy đà đẩy hắn ra, lấy tay vuốt vuốt chỗ bị hắn cắn sứt lúc nãy và nói:
"Nhóc! học nhanh lắm..."
Hắn ngồi dậy, dán cặp mắt vào tôi, rất lâu sau mới thốt lên một câu:
"Tôi không nằm mơ chứ..."
Tôi cảm thấy buồn cười, nhéo vào hông hắn một cái: "Tỉnh chưa?"
Hắn la toáng lên: "Đau ૮ɦếƭ tôi rồi! sao anh mạnh tay quá vậy..."
"Ai biểu anh phản ứng chậm chạp quá..."
"Không được! Tôi vẫn còn có cảm giác như đang nằm mơ, anh nhéo tôi thêm một cái nữa đi!"
Vừa nghe xong câu này, tôi nhịn không được và phá lên cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy một niềm hạnh phút ngọt ngào đang dâng trào. Hắn nói là đang nằm mơ, đối với tôi mà nói, đây không phải giống như một giấc mơ sao? Mấy tiếng đồng hồ trước, tôi còn không dám nghĩ mình lại có giây phút này, được ôm nhau và hôn nhau với người mình thương yêu.
Tôi cười và đẩy hắn ra, cả 2 đang ngồi trên sàn nhà, tôi quay sang nhìn hắn và hỏi:
"Anh có yêu tôi không? Trương Nhuệ..."
"Chờ chút... tại sao cho đến bây giờ tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì cả, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi đã gặp một người ở Tô Châu, anh tuyệt đối nghĩ không ra người này, chính là Bang Khánh..."
Hắn kinh ngạc: "Bang Khánh? sao anh lại quen biết anh ấy?"
"Tôi cũng không rõ, tôi nghĩ có lẽ do lần trước tôi và anh đến quán Bar, có lẽ anh ta thấy tôi đi với anh và nhận ra tôi, do đó đã kể cho tôi nghe câu chuyện của anh và anh ta!"
"Nói như vậy, anh cũng là..." hắn nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi.
Tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng lại kịp kiềm chế lại và nói: "Vớ vẩn! nếu tôi không phải vậy, tôi hôn anh làm cái quái gì?"
Dường như hắn có chút uất ức: "Vậy sao anh không nói sớm cho tôi biết, báo hại tôi..."
Tôi cười và cố vỗ về hắn: "Báo hại anh như thế nào? tại sao không nói tiếp nữa?"
Đột nhiên hắn ôm lấy đầu tôi, xoa xoa mái tóc tôi, một lúc sau dừng lại nhìn tôi rất lâu:
"Tiểu Hải..."
Tiếng gọi ấy thật sâu sắc và tràn đầy tình cảm, nó đến quá đột ngột, khiến nước mắt tôi không thể nào kiềm chế mà tuôn trào ra thành hàng. Hắn bỗng nhiên ôm trầm lấy tôi, miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì. Tôi thổi hơi nóng vào lỗ tai hắn, khẽ khẽ phát ra 2 từ: "Đồ ngốc..."
Hắn đột nhiên cắn mạnh vào vai tôi và cũng thốt ra 2 từ: "Khốn kiếp!"
Cảm giác đau trên vai đến thật đúng lúc, tôi nghĩ, nó như đang cảnh giác tôi rằng niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc này sâu sắc biết bao và chân thật biết bao. Chúng tôi cứ như vậy mà ôm nhau, tôi cứ từ từ, từ từ cắn nhẹ vào gáy tai hắn, hắn buông ra những hơi thở hổn hển rất nhanh và mạnh, trong chốc lát tôi đã khiến hắn toàn thân đê mê run rẫy. Má hắn ép sát vào má tôi, tay thì không ngừng sờ soạn vuốt ve lưng tôi, rồi từ lưng rờ lên sau gáy tôi.
"Tôi thật ngốc, tại sao tôi lại không nhận ra chứ?" Hắn nói
"Tôi cũng là thằng khốn kiếp, rõ ràng cảm giác được nhưng lại luôn né tránh anh!" Tôi đáp lại.
"Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã có cảm giác rồi..."
Nghe những lời nói của hắn thật khiến tôi đau lòng, không những hắn đã yêu tôi bấy lâu nay mà còn rất sâu đậm. Trong suốt thời gian qua, nhất định hắn cũng giống như tôi, phải chịu biết bao sự ***. Số phận đã an bài chúng tôi gặp nhau, để chúng tôi yêu nhau, nhưng lại muốn thử nghiệm tính kiên nhẫn và lòng can đảm của chúng tôi. Tôi cắn mạnh vào gáy tai hắn:
"Đồ ngốc! tại sao? tại sao anh không ra ám hiệu cho tôi?"
"Tôi đã từng làm, nhưng không thấy anh trả lời..."
Tôi có chút nghi ngờ, liền hồi tưởng lại tất cả sự việc trước sau kể từ khi lần đầu gặp hắn, tuy rằng phải thừa nhận ánh mắt hắn nhìn tôi có chút kỳ lạ, nhưng điều đó cũng không đủ để sản sinh ra bất kỳ tín hiệu xác thực gì cả!
"Còn nhớ lần trước tôi từ Vũ Hán trở về, mọi người đều bàn bạc làm gì đó để biểu dương tôi, thật ra tôi rất muốn đi riêng với anh, nên đã nhét tờ giấy và 2 tấm vé xem hoà nhạc vào trong cuốn sổ nhật ký, nhưng khi đứng trước cửa thang máy dường như anh không hề đề cập đến vấn đề này, anh vốn dĩ không cho tôi cơ hội để nói chuyện đó..."
Tim tôi nhói lên một nỗi xót xa: "Đồ ngốc! cuốn nhật ký đó tôi không sử dụng đã lâu, mấy tháng trời rồi không ***ng đến..."
"Còn nữa! đêm sinh nhật, không phải tôi đã tặng anh cái đĩa CD sao? thật ra đoạn sau cùng tôi có thâu âm một đoạn lời nói dành cho anh, nhưng dường như anh không hề nghe nó..."
Tôi hoảng hốt, thì ra bí mật thật sự mà hắn nói là điều này ư? nhưng tôi không hề nhận ra điều đó. Thì ra, bí mật trong đêm sinh nhật mà hắn muốn thổ lộ chính là hắn yêu tôi, nhưng tôi lại không nghe đến đoạn đó. Một lần nữa tôi cảm thấy sự đáng tiếc sâu sắc.
"Đồ ngốc! Đúng lúc đó thì anh gọi tôi nên tôi chưa kịp nghe đến đoạn đó, tại sao anh không ra ám hiệu cho tôi lần nữa?"
Lời nói của hắn mang đầy sự uất ức: "Tôi cũng có nghĩ như vậy, nhưng khi chuẩn bị dốc hết can đảm nói ra thì anh lại nói cho tôi nghe Lý Na đang nằm trên giường. Vừa nghe xong câu đó, toàn thân tôi tê cứng, đâu còn nói được gì nữa..."
Nước mắt tôi đã không còn chỗ để chứa nữa, nó trào ra dữ dội: "Ngốc ơi! Thật ra người nằm trên giường lúc đó không phải Lý Na, mà chỉ là một người bạn ở Tô Châu, là một chàng trai..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc