Những ngày tháng yêu thầm - Chương 44

Tác giả: Chí Vô Ý

Khoảnh khắc ấy tôi rất muốn nắm lấy tay hắn, tôi có thể cảm giác được hắn cũng có ý với tôi, nhưng không biết tại sao, mỗi khi đến thời khắc quan trọng tôi lại tỏ ra nhu nhược, bàn tay không biết nghe lời ấy lại không ngừng do dự, chỗ không nên đặt thì cũng đã đặt rồi, chỗ nên đặt tại sao muốn đặt mà không thể điều khiển nỗi. Nhất thời tôi không thể tìm ra vật gì làm rào cản cho sự manh động của tôi. Bởi vì không tìm ra nguyên căn, cho nên đã lực bất tòng tâm, nên khiến tôi rất oán hận bản thân.
Xe đưa tôi đến khu ngoại vi gần nhà, thật ra tôi rất muốn mời hắn lên nhà dù chỉ là ngồi chơi một lúc, nhưng cuối cùng cũng không biết tìm lý do gì, hắn cũng im lặng, chỉ cười với tôi và nói hẹn gặp ngày mai.
Đúng vậy! Tôi tự an ủi bản thân mình, không phải vẫn còn ngày mai sao? ngày mai vẫn có thể gặp nhau mà! những gì muốn nói, những việc nên làm ngày mai vẫn còn cơ hội mà, không đúng sao? Theo lối suy nghĩ ấy nên tôi cũng đành chào hắn và nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh.
Vừa quay mặt thì tôi lại cảm thấy rất hối hận, liền thay đổi ý định định gọi hắn lại, xe đang khuất dần vào trong màn đêm, hắn vẫn còn thò đầu ra xe quay lại vẫy tay chào tôi, tôi cực kỳ xúc động chạy theo vài bước, nhưng chiếc xe lại càng chạy càng nhanh và càng xa dần dần khuất bóng trong làn tuyết trắng xoá đang tung bay phất phới. Nhưng khoảnh khắc hắn thò đầu ra vẫy tay chào tôi dù cho thế nào đi chăng nữa hình ảnh ấy cũng không thể tan biến trong đầu tôi, tôi lại chạy theo hướng có hình ảnh vẫy gọi đó được một đoạn rất xa, rất xa...
Đột nhiên tôi lại nhớ đến giấc mơ đó, dường như nó đang dự báo một điều gì đó, nhưng lại không thể nào lý giải được. Khi đi ngang một tiệm bán đĩa CD ở dưới nhà, một bài hát của Triệu Toàn đang vang vọng ra, tôi lặng người đi khi nghe lời bài hát...
Vốn dĩ tình yêu sao có thể nói nên lời
Nỗi uất ức trong lòng rất khó chịu
Nếu đời này có em, anh sẽ không kiềm được nước mắt
Lần đầu tiên được nắm tay em, các ngón tay chuyển tải sự dịu dàng (của em)
Mỗi lần sau ánh mắt chứa chan tình cảm sâu sắc ấy
Ai biết được nó mang bao nhiêu ưu tư, bao nhiêu sầu muộn...
Đúng vậy! tình yêu của tôi dành cho hắn làm sao có thể nói nên lời! Tuy rằng tôi biết hắn đối với tôi cũng có chút tình ý tương đồng. Nhưng sau khi vén bức màn cuối cùng này rồi, tôi e rằng sẽ không còn lối thoát nữa...
Đột nhiên tôi thèm ***, móc trong túi quần ra vẫn là cái quẹt zippo hắn tặng tôi...
Hôm sau đi làm tôi gặp Lưu Giai, cuộc sống có nhiều lúc thật buồn cười, tôi luôn xem cô ta như một người em gái, luôn thương yêu lo lắng cho cô ấy. Còn cô ta cũng kính trọng tôi như một người anh trai, nhưng tạo hoá thật trêu ngươi, tạo ra một trò đùa phải nói là rất động trời, tôi và cô ta cùng yêu một người đàn ông!
Tuy rằng tôi đã quyết tâm dốc hết sự can đảm để giành lấy, nhưng khi đối mặt với cô ta, tôi lại không tránh khỏi sự tự ti, không những chỉ là vẻ đẹp duyên dáng trong sáng của cô ta, mà cái quan trọng là cô ta không cần do dự bất cứ vấn đề gì, danh chính ngôn thuận thổ lộ tình cảm đối với hắn ngay trước mặt tôi, bởi vì tình yêu của cô ta là một điều hiển nhiên và một sự tất yếu. Một cô gái xinh đẹp duyên dáng yêu một anh chàng đẹp trai tài ba, trong cuộc sống chúng ta, đây không phải là vấn đề mang đầy ý nghĩa sao? Có thể khiến người ta vui mừng và thậm chí biểu hiện sự đố kỵ. Còn tôi, chỉ có thể mải do dự danh bất chính ngôn bất thuận mà yêu thầm hắn trong bóng tối. Bởi vì tình yêu của tôi dành cho hắn bị xem là ngược với luân thường đạo lý, một người đàn ông lại yêu một người đàn ông cùng giới tính, trong cuộc sống chúng ta, có lẽ đây cũng là một đề tài nóng bỏng, có thể kích hoạt sự hiếu kỳ, có thể thoả mãn thói ngồi lê đôi mách của những kẻ ăn không ngồi rồi, cũng như dắt con chó đi dạo ngoài công viên chẳng hạn.
Tôi phải làm sao đây? tôi chỉ có thể lặng lẽ theo dõi sự vui sướng phấn chấn của cô ta, Trương Nhuệ đối xử với cô ta ra sao ra sao. Đúng! dường như đã nắm tay rồi, cô ta lại đáp lại như thế nào như thế nào. Cuối cùng tôi có thể nắm được một thông tin từ lời nói của cô ta...
10 giờ tối hôm qua 2 người đó vẫn bên nhau, bởi vì cô ta bị cảm nhẹ...
Nhớ lại tình hình khoảng 10 giờ tối hôm qua, tôi đang nằm trên giường, trên tay đang cầm cái zippo hắn tặng, máy tính đang phát bản nhạc guitar nổi tiếng do chính tay hắn đàn, trong đầu thì phảng phất những hình ảnh từ lần đầu gặp hắn đến mỗi lần chia tay, từng lời nói của hắn, từng ánh mặt cử chỉ của hắn, luân phiên lấn chiếm đầu óc tôi.
Tôi không muốn nói mình đang ghen, như vậy chẳng khác nào tự hạ thấp mình như một người phụ nữ nhỏ mọn. Nhưng lại cảm thấy có chút đắng cay, đó tuyệt đối là thứ cảm giác rất đàn bà. Đúng vậy! Không thừa nhận thì đã sao? Bởi vì sự thật là tôi đang ghen!
Thật không ngờ ban ngày tôi ghen còn chưa đủ, ban đêm rồi mà vẫn còn bắt tôi tiếp tục phải ghen. Sau giờ tan ca, cô ta bất chợt nổi hứng rũ đi Bar giữa đêm đông gió rét, tôi thật sự không muốn đi chút nào, nhưng cô ta đã lôi kéo luôn Trương Nhuệ và Châu Dương, Châu Dương lại nói cô gái lần trước anh ta quen trong quán Bar cũng đến đó, lần này thì tôi không còn lý do nào để từ chối nữa.
Tình hình trong quán Bar hôm đó thế nào thì tôi nhớ không rõ lắm, thậm chí ngay cả khuôn mặt cô bạn gái của Châu Dương cũng nhìn không rõ thì tôi đã say không biết trời trăng rồi. Cuối cùng, nếu tôi không say thì Châu Dương đưa bạn gái anh ta về, hắn đương nhiên là phải đưa Lưu Giai về rồi, còn tôi, bức quá thì một mình một bóng đi về.
Phải thừa nhận rằng cơn say R*ợ*u của tôi là một âm mưu, bởi vì kết quả tối hôm đó lại là Lưu Giai vác cái miệng méo xệch đi về một mình. Còn tôi thì khoác vai Trương Nhuệ lên taxi. Tôi nghĩ lúc đó tôi hoàn toàn tỉnh táo, rốt cuộc tôi không thể nào phủ nhận âm mưu của mình, hơn nữa là một âm mưu thật bỉ ổi mà dụ dỗ hắn từ tay Lưu Giai, thậm chí tôi còn rất tỉnh táo để nhớ từng chi tiết những sự việc đã xảy ra đêm đó.
Trên taxi tôi dốc hết lòng can đảm ngã vào lòng hắn, cố tình thở vào mặt hắn hơi thở nồng nặc mùi R*ợ*u, cuối cùng thì đầu tôi đã nằm gọn vào trong ***g *** hắn, dường như tim hắn đang đập rất nhanh và loạn nhịp, khuôn mặt đang áp sát của tôi có thể cảm nhận từng nhịp từng nhịp đập ấy.
Khi đầu tôi sắp tuột xuống bụng hắn thì hắn liền đưa tay đỡ lấy, tay hắn đặt lên khuôn mặt tôi, áp sát vào khuôn mặt tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận từng ngón tay hắn đang vuốt ve cặp môi tôi...
Khi bị lôi ra từ taxi, một cơn gió lạnh vuốt qua mặt tôi, lúc này tôi thật sự đã tỉnh táo hẳn, nhưng tôi lại không muốn mình tỉnh lại trong giây phút này và cũng không muốn hắn biết tôi đã tỉnh R*ợ*u. Quả nhiên hắn đã cõng tôi trên lưng, cho đến khi đến trước cửa nhà tôi, tôi lại sơ hở để lòi đuôi cáo của mình ra, móc ra chìa khoá nhà đã được chuẩn bị sẵn trong túi, đút ngay ổ khoá để mở cửa không hề sai sót một ly một tí. Cánh cửa mở ra, thật ra trong lòng tôi thật sự không nhẫn tâm để hắn cõng tôi lên tận lầu 6, dường như hắn đã nghi ngờ và nhìn tôi, tôi cố tình làm mặt dày nhắm tịt mắt lại không nhìn hắn.
Hắn đặt tôi xuống giường, tôi chỉnh sửa lại tư thế nằm cho thoải mái nhất, phải nói là tư thế Kh**u gợi nhất. Hắn lại nhìn tôi, lắc đầu rồi loay hoay tìm khăn và nước nóng lau mặt cho tôi. Động tác ấy thật dịu dàng làm sao, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt hắn nữa, sợ rằng bắt gặp phải ánh mắt dịu dàng ấy. Nhưng nước mắt tôi không thể nào khống chế được và đã chảy không đúng lúc. Dường như hắn rất kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng lau nước mắt cho tôi.
Không còn gì để do dự nữa, cuộc đời còn cơ hội như vậy lần thứ 2 nữa sao? Người mình yêu thương đang dịu dàng tận tụy hầu hạ bên mình, nhân lúc hắn đang ngây người nhìn tôi, tôi khe khẽ hỏi:
"Trương Nhuệ! Anh thích con vật nào nhất?"
Tôi bất ngờ mở to mắt, đúng lúc hắn hoàn toàn ngây người nhìn tôi, đôi chân thì đang quỳ bên cạnh giường ngay chỗ đầu tôi đang nằm, hắn đang cố hết sức để mở to cặp mắt nhỏ xíu ấy và không biết trả lời như thế nào, tôi cười nói:
"Con quạ, đúng không?"
Hắn liền gật đầu. Đột nhiên tôi nắm lấy tay hắn, hắn có chút do dự, dường như muốn vùng vẫy thoát khỏi tay tôi, tôi lại càng xiết chặt hơn, thà ૮ɦếƭ cũng không buông, giây phút này dường như đã được chờ đợi suốt cả thế kỷ, sự đợi chờ của tôi đã đến cực điểm, đã đến lúc phải bùng phát ra, quyết không thể để hắn tẩu thoát. Tình yêu! không phải nên khư khư giữ chặt trong tay sao?
Một lúc sau, dường như hắn đã hiểu được điều gì đó, hỏi với vẻ thật ngốc nghếch: "Ý gì đây?"
Tôi không nói gì, liền ngồi bật dậy, chồm lên ôm lấy hắn và từ từ đưa môi lên, hắn không hề cự động, hoàn toàn cứng đơ như khúc gỗ, tôi có chút hụt hẫng, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì. Khi môi tôi chạm vào môi hắn, toàn thân hắn bỗng run rẫy như bị điện giựt, và rõ ràng đang lùi dần về phía sau, tôi nắm lấy tay hắn và lôi về phía tôi, nhưng hắn lại cố chấp lùi dần. Bởi vì ngay trong khoảnh khắc tiếp xúc ấy tôi đã nếm được vị ngọt trên môi hắn, bây giờ tôi như con nghiện đang lên cơn thèm thuốc không thể nào thoát khỏi cơn nghiện, vì vậy toàn thân tôi đã lao về phía hắn.
Tình hình tiếp theo không cần nói chắc cũng có thể đoán được, tôi mất thăng bằng ngã nhào xuống đất và nằm đè lên người hắn, môi thì dán chặt vào môi hắn, tôi đưa tay ôm lấy đầu hắn, dốc hết sức mà hôn đấy hôn để ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc