Những ngày tháng yêu thầm - Chương 40

Tác giả: Chí Vô Ý

Tôi và hắn cứ thế tay trong tay, phong cảnh trước mắt đẹp tuyệt, bầu trời trong xanh cao chót vót. Chúng tôi cứ thế mà tay trong tay đi bên nhau, nhưng không biết tại sao, tay tôi đã tuột mất rồi. Hắn vẫn vậy, đeo ba lô và tiến thẳng về phía trước, còn tôi vẫn khẩn trương bám theo, tôi và hắn dường như đã chạy suốt đêm dài... Cuối cùng tôi đã không còn ý thức, và đã chìm dần vào trong giấc ngủ mê man...
Khi tỉnh dậy, tôi cố chấp vá nghiền ngẫm lại từng chi tiết của giấc mơ đêm qua. Nhưng tôi thật sự không biết cuối cùng sẽ ra sao, tôi có bám theo kịp hắn không? Phải chăng tôi sẽ được tay trong tay với hắn đi dưới ánh nắng ban mai xanh thẳm của bầu trời, tay trong tay thật hạnh phúc đi trên thảm cỏ xanh mơn mởn đến tận chân trời kia! Hay là tôi chỉ có thể dốc hết sức mà đeo bám lấy hắn mà hắn chỉ thỉnh thoảng quay lại cho tôi một nụ cười dịu dàng? Cũng có thể cuối cùng hắn sẽ biến mất trong tầm nhìn của tôi, còn tôi thì không ngừng gào thét và không ngừng tìm kiếm!
Trước tiên tôi đến thăm ba, vừa bước vào nhà thì tôi đã thấy một cậu bé, dì Tôn còn dạy cậu nhóc này kêu tôi là anh trai, một đứa bé rất đáng yêu, cặp mắt tròn xoe long lanh đang đổ dồn sự thắc mắt về phía tôi. Ba tôi cho tôi biết rằng đứa bé này ông nhận nuôi từ viện phúc lợi, ba và dì Tôn cũng muốn có đứa con bên cạnh để an hưởng tuổi già. Nghe xong những lời này bỗng nhiên tôi cảm thấy trong lòng đang xót xa. Thật ra tôi rất thấu hiểu cách nghĩ của ba, có lẽ đứa con trai như tôi đã khiến ba quá thất vọng. Nhưng còn ba thì không thích can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi, đúng vậy, ba đã hoàn toàn chấp nhận sự thật tôi là Gay.
Đối mặt với một người cha khoan dung độ lượng như vậy tôi còn biết nói gì hơn nữa! Đột nhiên tôi có cảm giác ba vốn hiểu rất rõ về tôi, chỉ là do trong nhà chỉ có 2 người đàn ông, chỉ vì ba cũng như tôi, không thích thổ lộ tình cảm của mình mà thôi. Cho nên, trước giờ tôi vẫn hiểu lầm sự quan tâm âm thầm lặng lẽ mà không thể hiện bằng hành đông cử chỉ ấy chính là vách ngăn tình cảm cha con. Khi nghe thấy đứa bé này kêu mình là anh trai, khoảnh khắc ấy tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Bữa cơn trưa hôm đó, dì Tôn đã làm rất nhiều thức ăn, cả nhà ngồi bên nhau ăn cơm, cái cảm gíac ấy mới ấm cúng, mới hạnh phúc làm sao! Đứa bé đó đã dần thân mật với tôi. Tôi biết ba rất thích uống trà, nên đã cố tình mua trà đặc sản của Tô Châu cho ông, ba rất vui vẻ nhận lấy. Ba nói sẽ chuẩn bị cử hành hôn lễ với dì Tôn bằng những nghi thức cực kỳ đơn giản. Nghe xong tôi đồng ý ngay, còn hỏi rằng phải chăng cả nhà nên chụp tấm hình làm kỷ niệm. Vừa ngẩng đầu lên tôi bắt gặp ánh mắt mang đầy sự cảm kích của dì Tôn, tôi cười lễ phép đáp lại.
Đáng lý ra người phải nói lời cảm kích chính là tôi, có dì bên cạnh ba, tôi có cảm giác áp lực của mình được vơi đi rất nhiều. Em trai cũng vỗ tay tán thành việc đi chụp hình, bữa cơm trưa hôm đó, tôi ăn rất ngon miệng và rất hạnh phúc.
Ăn cơm xong, tôi đang phụ dì Tôn dọn dẹp bàn ăn, ba đột nhiên nói với tôi:
"Tiểu Hải! con dừng tay, để dì Tôn dọn dẹp được rồi, con theo ba vào phòng làm việc nói chuyện một chút!"
Bước vào phòng làm việc của ba, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là quyển sách của Lý Ngân Hà, tôi liền hỏi: "Ba mua nó khi nào vậy?"
Ba nhìn tôi với ánh mắt âu yếm: "Mấy năm rồi, và đã đọc mấy lần rồi. Viết rất hay!"
Tôi khẽ gật đầu, một lần nữa tôi lại bị cảm động bởi tấm lòng khoan dung độ lượng của ba.
"Con trai à! Ba nói như vậy không phải ép buộc con phải làm gì, con nghĩ xem, con và Lưu Khải đã chia tay rồi. Ba cũng đã tìm đến chuyên gia tư vấn về vấn đề này và biết được có rất nhiều người như con họ cũng lập gia đình, cuộc sống sau này cũng rất hạnh phúc. Ba nghĩ con cũng không còn nhỏ nữa, phải chăng nên tìm một cô gái để quen thử xem sao?"
"Ba à! Con biết con nói những lời này có thể khiến ba đau lòng, con thật sự không thể, con thật sự không muốn làm người khác bị tổn thương, mong ba hiểu cho con..."
Ba buông hơi thở dài ngao ngán: "Được rồi! Tiểu Hải, ba không ép con, dù cho thế nào đi chăng nữa, đây cũng là nhà của con, con cũng đã thấy dì Tôn rồi, dì ấy là một người phụ nữ tốt, ba hy vọng con mãi mãi xem đây là ngôi nhà của con, có vấn đề gì mà con không giải quyết được thì ba có thể chia sẻ phần nào với con..."
Ba đã thay đổi rất nhiều, có lẽ do tuổi tác nên đã thấu hiểu và rộng lượng hơn, có lẽ cũng do dì Tôn, hay là do sự đã kích của tôi trong suốt mấy năm qua, trái tim vốn rất kiên cường bất khuất ấy nay cũng đã trở nền mêm dẻo tận tụy rồi!
Tôi ở nhà ba chơi đến chiều mới về. Tôi thử gọi cho Lưu Khải, khi bắt máy lên anh tỏ ra rất ngạc nhiên:
"Tiểu Hải! Là em à?"
"Sao vậy? Em không gọi cho anh được à?" Tôi cố gắng thả lỏng bản thân: "Gần đây anh sống ra sao rồi?"
Anh có vẻ không thoải mái lắm, chờ rất lâu cũng không thấy trả lời, tôi cười nói: "Sau khi kết hôn chúng ta không thể làm bạn được à?". Thật ra tôi hiểu rất rõ, tôi và anh nếu như vậy mà mất đi liên lạc, đối với cả 2, đây chính là cái nút thắt trong lòng không thể nào gỡ ra được. Chỉ có thể làm bạn, hiểu rõ về hoàn cảnh sống của nhau, biết rõ đối phương đang sống trong hạnh phúc, như vậy mới có thể gỡ cái nút này ra.
"Không! Tiểu Hải! Anh mãi mãi xem em như người bạn tốt nhất trong suốt cuộc đời anh mà!".
Cũng đúng thôi, tôi và anh, chỉ có thể xem nhau là bạn bè, nếu muốn hơn thế nữa thì chỉ có thể thêm chữ "tốt nhất" trước chữ "bạn" mà thôi. Tôi nghĩ, dùng 3 từ này để hình dung mối quan hệ của tôi và anh, như vậy là quá đủ rồi.
"Vậy cũng tàm tạm!" Tôi cười và tiếp tục: "Nghe nói anh sắp làm cha rồi phải không? Phải chăng em nên mời anh, người bạn tốt nhất dùng một bữa cơm để ăn mừng, được chứ?"
Anh có vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng đã bị niềm vui được làm cha che lắp đi sự ngại ngùng đó: "Ha ha... được thôi, em nói đi, ở đâu?"
"Vậy là nên ăn một bữa thịnh soạn rồi, đến quán "Ngư Ông Ngư Bà" ở góc đường Tam Hoàn nhé!" Tôi biết anh rất thích ăn những món ăn có vị cay, nên đã quyết định chọn quán đó.
"Được! Anh tan sở sẽ đến thẳng đó luôn, cần anh đến đón em không?"
"Không cần đâu! Em sẽ đợi anh ở đó lúc 7 giờ!" Ngập ngừng một lúc, tôi lại tiếp tục: "Nhớ dẫn chị theo nhé, đã lâu lắm rồi em không được gặp chị!" Anh do dự, nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng đồng ý.
Gần 7 giờ tôi đến đó thì đã thấy anh và Tạ Mẫn, người mang theo cái bụng bầu đến. Chị ta cũng như bao người phụ nữ mang thai khác, vẻ mặt đầy hạnh phúc đi bên người chồng yêu quý. Tạ Mẫn tự hào nắm tay người chồng, lần này gặp tôi, chị ta không còn e lệ như lần trước nữa, không còn nhìn tôi với ánh mắt thăm dò như lần trước nữa. Người phụ nữ này rất khéo xử sử làm sao không gây khó xử cho người đàn ông của mình. Tôi cứ nghĩ lần này gặp họ có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi đã sai, khi thấy họ hạnh phúc bên nhau, lúc này tôi mới thật sự cảm nhận được người đàn ông mà tôi đã từng yêu quý nhất nay đã thực sự thuộc về người phụ nữ khác, sự lạc lõng ấy không duy trì quá lâu trong tôi, chỉ vài giây sau tâm trạng tôi đã phục hồi như nguyên trạng, tôn vinh sự vị đại của chị ta bằng nụ cười niềm nở.
Khi thức ăn được dọn ra, tôi và chị vẫn đang bàn luận về đứa bé sắp ra đời, từ việc đặt tên đến việc thôi nôi ... rất nhiều chuyện để bàn luận. Cuối cùng chị cũng thoát ra từ cảm giác hạnh phúc ngọt ngào ấy và chuyển đổi đề tài:
"Tiểu Hải! nghe Lưu Khải nói, em vẫn chưa có bạn gái, đúng không?"
Tôi nhìn anh, anh cười có vẻ hơi ngại ngùng, tôi nói: "Lần này chính vì muốn báo cho anh chị biết em đã tìm được người yêu rồi!" Nói xong tôi bèn theo dõi xem phản ứng của anh, anh vẫn không tỏ vẻ gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
"Vậy à! Chị cứ nghĩ người đẹp trai như em mà không có bạn gái thì đúng là một điều kỳ lạ!"
Tôi nghĩ thầm, tôi như vậy mà có bạn gái mới là chuyện lạ, nhưng tôi vẫn cười nói: "Cũng đúng, không phải bây giờ đã tìm được rồi sao!"
"Ah! Chị còn dự định xem mấy chị em nhà chị xem ai có thể xứng đôi với em và định giới thiệu cho em nữa chứ. Xem ra chị không cần phải bận tâm rồi!"
Trên đường đi nhà vệ sinh, quả nhiên Lưu Khải đã chạy theo, anh ôn tồn hỏi: "Chuyện lúc nãy là thật chứ?"
"Chuyện gì mà thật hay giả?" Tôi trả lời cho qua chuyện.
"Chuyện em có người yêu!" Ánh mắt anh nhìn tôi dường như đang nghi ngờ điều gì đó.
Tôi cười nói: "Đương nhiên là thật rồi, không lẽ anh nghĩ em nói đùa à?"
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Nam hay nữ?"
Câu hỏi của anh thật buồn cười, tôi không nhịn được và phá lên cười ngặt nghẽo rất lâu: "Theo anh thì sao?"
Anh giằng giọng tỏ vẻ nghiêm túc: "Anh hỏi em thật tình, đừng đùa nữa!"
Môi anh khẽ lay động và không nói gì thêm nữa, tôi biết nếu tôi nói là nữ, có lẽ anh sẽ nghĩ giữa anh và tôi vẫn còn cái gì đó có thể dây dưa. Nhưng nếu tôi nói là nam, như vậy rất rõ ràng muốn nói với anh rằng, giữa anh và tôi đã thật sự kết thúc rồi! Anh là người hiểu rõ tôi nhất, khi tôi đã thích một người đàn ông thì đó là tình yêu thật sự.
Thời gian tiếp theo của bữa cơm rất ảm đạm vô vị, anh có vẻ ủ rũ mặt mày. Còn tôi chỉ có thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của "người yêu" mình thông qua lời kể của Tạ Mẫn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc