Những ngày tháng yêu thầm - Chương 22

Tác giả: Chí Vô Ý

Đây là lần thứ 2 đến Tô Châu, lần trước đến vào mùa hè, bây giờ trời đang vào đông. Lần trước có anh bên cạnh, lần này chỉ có một mình! Có lẽ ngoại trừ Bắc Kinh thì Tô Châu là thành phố mà tôi ở lại trong thời gian dài nhất. Tại nơi này tôi cũng đã quen biết được nhiều bạn tốt, họ cũng như thành phố này, để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi.
Lúc này thời tiết đang vào đông, ngoài trời đang mưa phùn, những hạt mưa dày đặc nặng trĩu, không khoa trương tựa mưa giông mà lại êm dịu bình lặng tựa phong cách của thành phố này. Lịch sử 2500 năm đã khiến thành phố nhỏ này thản nhiên đối mặt với sự thay đổi của thời gian, "vinh nhục bất kinh". Theo tôi nghĩ, Tô Châu chính là thành phố mang đậm tính Trung Quốc nhất: cổ kính, thâm túy, tĩnh mịch.
Đường xá ở Tô Châu không rộng nhưng dông dài bất tận. Từ đầu đường nhìn theo hướng cuối đường chỉ thấy bóng râm bất tận của cây xanh, không biết đâu mới là điểm cuối của con đường. Cánh cổng hư ám không thể che giấu những tang thương của dĩ vãng từ bên trong lẫn bên ngoài. Suy cho cùng, thời gian không thể thay thế lại càng không thể ngụy trang tất cả. "Nước nào sánh bằng nước biển khơi, mây nào sánh bằng mây Núi Vu!". Thời gian có thể làm đổi thay rất nhiều thứ, rất nhiều thứ có thể bị cuốn trôi đi, nhưng đồng thời cũng lắng đọng cũng không ít sự việc. Những con sông ở đây nước xanh trong vắt, khúc khuỷu như mình con rắn.
Sông nước hữu tình, êm đềm như mơ, nhất động nhất tĩnh trong sự dịch động dịch tĩnh, lung linh huyền ảo, đây chính là đặc thù sông nước của Tô Châu. Tôi thích đứng trên cầu nhìn những dòng nước chảy, cảm giác đó giống như tâm trạng con người, có lúc dâng trào dậy sóng, khi lại phẳng lặng tĩnh mịch.
Nước là linh hồn của xứ sở này, "kỳ sơn dị thủy, thiên hạ độc tuyệt, nhân gian thiên đường, danh bất hư truyền". Có thể nói, chưa đến Tô Châu thì không thể nào biết được cái đẹp của Giang Nam. Hậu Hoa Viên nơi này không nơi nào sánh bằng, rất thích hợp cho con người đến đây thư giãn, dạo bước trong khuôn viên thu nhỏ này, có thể xoa dịu con tim bôn ba mỏi mệt của con người.
Tô Châu không chỉ là tọa lạc trong khuôn viên rừng cây mà là bị rừng cây bao quanh. Có 4 Hậu Hoa Viên cổ điển danh tiếng nhất thiên hạ, 1 Tô Châu độc chiếm 2 trong số đó. Đây còn là nơi duy nhất của Giang Nam ngưng tụ vẻ đẹp lung linh huyền ảo, u dật minh khiết. Năm bước một mái hiên, mười bước một mái đình. Bước di cảnh dời, phương kiến kỳ diệu.
Dạo bước quanh đình, tiếng lá tre, tiếng hoa rơi xào xạc pha lẫn vào nhau tạo thành thú vui tao nhã. Tiếp bước đến hành lang khiến tôi nhớ đến "Ái Liên thuyết" của Châu Đôn Di: "Hương viễn ích thanh, đình đình tĩnh thực", nên mới biết được nơi này tại sao được gọi là "viễn hương đình". Tiếc thay thời tiết gió thu mưa thu, chỉ thấy cảnh tượng "còn lại sen tàn nghe tiếng mưa". Có người lại nói Tô Châu thiếu đi khí phách bá vương. Không có "cung vệ nghiêm thâm", mà chỉ mang đặc thù của những vườn cây. Không có chiến trường "thiếc mã kim ca", mà để lại một "ủng thành" cho hoàng hôn. Không có đại lộ như phố Trường An, mà chỉ có những con hẻm ngoằn ngoèo giống nhau.
Hơn thế nữa, dòng nước nơi đây quá trong xanh, thức ăn nơi đây quá ngọt lịm, ngôn ngữ nơi đây quá êm dịu, tơ lụa nơi đây quá bóng loáng, thư pháp nơi đây quá phóng khoáng, ca từ nơi đây quá mượt mà, văn nhân nơi đây quá nho nhã... Nơi đây không có vẻ "hoa quí đại khí" của Hàn Châu, không có vẻ "Lục Triều Kim Phấn" của Kim Lăng, càng không có vẻ "trang nghiêm trọng hậu" của Tây An. Nơi đây chỉ có "Hồng Nhan di hận" của thời Xuân Thu, và mang tội danh vong quốc suốt hai ngàn năm nay. Tôi nghĩ, một thành phố như vậy vốn dĩ không thích hợp với "gió tanh mưa máu", nó chỉ có thể mang sự thuần khiết vốn có là gần gũi mà không trang trọng, không màn đến hương khói trần gian. Có lẽ "thoát khỏi thế tục", "ẩn cư đào viên" mới là phong tục tập quán của nơi đây.
Đứng tại cây cầu bên rừng lá Phong, Vận Hà năm xưa đã bị tà dương của ngày nay chen vào vẻ "một nữa nhấp nhô, một nữa ửng hồng", "trầm tư năm xưa lập tàn dương". Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chuông không biết mỏi mệt của Hàn Sơn Tự, vang vọng hàng ngàn năm nay. Vận Hà trước mắt vẫn giữ được phong thái hùng vĩ uy nghiêm của năm xưa, từng đợt sóng cuồn cuộn đã cuốn trôi dĩ vãng tan theo mây khói, cửa khẩu Thiết Linh vẫn cổ kính nghiêm trang trước bao sự đổi thay, tiêu tiêu lạc mộc đem lại cảm giác "Phong lạc Ngô Giang lạnh" năm xưa.
"Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự, chuông đêm thanh vắng vọng thuyền ai!".
Tô Châu, thích nhất vẫn là cái phong thái ngàn năm không đổi của Người, hãy để "bài hát thiên cổ" của Trương Kế làm bằng chứng bên Người cho đến vĩnh hằng!
Tiểu Huy là người như thế nào nhỉ? ngay cả tôi cũng không rõ, lần đầu tiên gặp anh ta là lần gặp tại nhà của anh Ba, còn nhớ lúc đó trong nhà rất đông người, không khí trong nhà rất hỗn độn, người thì đánh bài, người thì nấu ăn trong bếp, người thì ôm nhau tác dóc. Đó là lần đầu tiên tôi đi chơi chung với hội của anh Ba, không ngờ tôi với Tiểu Huy lại cùng một sở thích, ngồi nhìn chằm chằm vào cái TV, không những chỉ có vậy mà còn xảy ra tranh chấp. Tôi đang coi live show, đang đến phần biểu diễn của Thái Tịnh, chưa nghe được mấy câu thì màn hình tự nhiên chuyển sang thế giới động vật, vừa quay lại thì thấy cái remote trong tay anh ta, tôi có chút nổi giận, nhưng nghĩ là lần đầu gặp nhau nên im lặng chịu đựng, chỉ nhìn anh ta rồi nằm xuống sofa định nhắm mắt, không ngờ hắn càng không biết điều, lay tôi dậy:
"Nhìn kìa! con beo đó..." tôi mở to mắt, con beo đang đuổi bắt con hưu cao cổ tội nghiệp, tôi mặc kệ hắn, hắn bĩu môi rồi tiếp tục chăm chú theo dõi.
Lần này thì tôi độc chiếm máy tính của anh Ba và đang chat với một người bạn. Còn hắn thì đang xem kinh kịch, còn hát theo nữa. Tôi vốn không biết gì về kinh kịch, nhưng lại bị giọng hát uyển chuyển êm dịu của hắn mê hoặc. Sau đó chúng tôi bắt chuyện làm quen nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn xì xầm về đám người hỗn loạn trong nhà này nữa, và cũng không biết chúng tôi đã thân nhau từ lúc nào.
Hắn nhìn không giống gay, mọi người đều nhận xét như vậy, lại càng ghét người ta nói hắn là gay, nhưng lại lao đầu vào trong giới này để tìm kiếm cái gì đó. Có người nói muốn kiss hắn và lên giường với hắn, hắn không từ chối nhưng khi người ta muốn làm thiệt thì lại sợ mất cả hồn vía. Chính vì vậy mà hắn rất khác biệt với đám người trong nhà này, nên mọi người cũng rất thích hắn. Còn tôi thì không như hắn, tôi có thể chấm một người nào đó để "one night stand". Bọn người đó cũng hiểu tính tôi nên cũng ít khi ***ng chạm đến tôi. Giữa đám người đó, 2 chúng tôi bị coi là 2 người lập dị, nhưng họ lại không phàn nàn khi chúng tôi có mặt tại đây.
Tiểu Huy ở lại Bắc Kinh 2 tuần, lúc đó tôi còn đang học đại học, ngày nào cũng dắt hắn đi chơi, lúc đó rất vô tư, không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn không tìm ra ở hắn có điểm nào giống gay, tôi chỉ có cảm giác hắn là một con người rất đặc biệt. Hắn học về âm nhạc ở Tô Châu nhưng lại ít thấy hắn ca hát, chỉ ngẫu nhiên lắp bắp trong miệng vài ba câu. Khi hắn mà đi cùng với anh Ba, 2 người hát hò "sến" đến nỗi rất dễ khiến người ta phun cả thức ăn trong miệng!
Hắn đến sân bay đón tôi, mấy năm không gặp, hắn cũng không có gì thay đổi, mặt mày sáng sủa, nước da trắng hồng, hấp dẫn nhất vẫn là cặp mắt 2 mí to. Vừa thấy tôi là liền chạy đến ôm thật chặt. Sau đó dẫn tôi về chỗ hắn ở, cách trường đại học Tô Châu không xa, chỉ là một căn nhà cũ, có 2 tầng lầu:
"Người thuê nhà ở đây đều là thanh niên, sinh viên, người đến đây du lịch và có cả Tây nữa nên rất náo nhiệt. Vì không đủ phòng nên anh chịu khó ở chung phòng với tôi nhé!"
Cứ như vậy mà tôi ở lại Tô Châu, mục tiêu trong lòng là chỉ muốn quên đi tất cả, nhưng có thật sự quên được chăng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc