Những ngày tháng yêu thầm - Chương 17

Tác giả: Chí Vô Ý

Tôi muốn đi vệ sinh nhưng hắn lại ở bên cạnh, như vậy tôi rất không tự nhiên, bước từng bước ngập ngừng, hắn vô tư đến nỗi không hề nhận ra điều này, cứ cầm lấy bình nước biển mà đi bên cạnh. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa:
"Cái này... cái này... anh có thể đưa bình nước biển cho tôi không? tôi tự đi được rồi!"
Đôi mắt nhỏ xíu của hắn chớp chớp rồi quay qua nhìn tôi: "Anh xem anh kìa, bước đi còn không vững, một mình đi vô đó được à?"
Tôi không nói gì, đưa tay giựt lấy bình nước biển: "Chỉ đi tiểu thôi mà, có gì mà không được? tôi tự đi được rồi!".
Hắn né qua một bên, ánh mắt hơi kì quái nhìn tôi: "Sao vậy? sợ tôi thấy à? có gì to tát chứ? tôi cũng có vậy!"
Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn kiên quyết: "Anh đứng bên cạnh tôi ... tôi tiểu không ra..."
"Không được! Lần này tôi nhất quyết phải xem cho bằng được, lần trước bị anh thấy hết rồi, lần này phải xem lại mới công bằng chứ!"
Tôi không còn hơi sức mà tranh cãi với hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đến nhà vệ sinh, tốn không ít thời gian mới có thể tháo mớ dây, ống chằng chịt ra, không để ý đến hắn, đang cố giải quyết bầu tâm sự. Nhưng càng căng thẳng thì cái bàng quang ૮ɦếƭ tiệt ngày càng thu nhỏ lại, lâu thật là lâu cũng không hề có chút động tĩnh gì, có lẽ hắn chờ lâu nên thấy bực mình, quay sang nhìn tôi, thấy vậy tôi càng căng thẳng hơn:
"Chỉ có vậy thôi à! hèn chi..."
Bị hắn nói khích, không ngờ cái bàng quang ૮ɦếƭ tiệt cuối cùng cũng chịu buông tha cho tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Không mạnh mẽ hơn của anh sao? không biết lượng kích thước của mình mà còn ở đây dám nói vớ vẩn!"
"Thôi! bỏ qua, nể tình người đang bị bệnh nên không đã kích sự tự tin của anh..."
Trở về giường bệnh, hắn đem ghế ngồi ngay đầu giường bên cạnh nhìn tôi chằm chằm, tôi không thoải mái lắm, thấy không tự nhiên, tại sao tôi không đủ can đảm mặt đối mặt với hắn chứ?:
"Anh đừng nhìn tôi như vậy có được không? nhìn như vậy làm sao tôi ngủ được?"
"Vậy tôi nhìn cái gì? nhìn 4 bức tường à? he... he... ở đây chỉ có anh đáng để tôi nhìn thôi..." hắn cười nham nhở.
Tôi cũng làm bộ làm mặt sợ hãi, còn cố tình châm chọc lại hắn: "Đừng như vậy mà... đừng... người ta còn "zin" đó..."
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Quả nhiên hắn đỏ mặt, tôi thì thầm bên tai hắn: "Những gì hôm đó anh nói có phải là sự thật không? anh còn "zin" hả?"
Hắn có vẻ kích động: "Ai nói tôi còn "zin"? body giống ta đây...." Hắn liền vỗ ***: "với khuôn mặt đẹp trai như vậy nữa..." vừa nói vừa liếc mắt nhìn tôi: "Chỉ cần tôi muốn, không có ai không bị mắc câu đâu!"
"Vậy có nghĩa là đã thừa nhận còn "zin" rồi chứ gì!" tôi cười sặc sụa, hắn giống như quả bóng bị xì hơi, mặt mày bí xị, Ha... Ha... Ha... quả nhiên đúng là còn "zin"....
"Có thể lấy cho tôi bình nước nóng không? tôi đến giờ uống thuốc rồi!" hắn vui vẻ nhanh nhẹn đi về phía để bình nước, đổ nước vào ly, Có lẽ nước sôi quá, hắn thổi một lúc rồi mới đưa tận tay tôi. Tôi uống thuốc xong, nhìn hắn: "Người thân anh đâu hết rồi? chưa bao giờ nghe anh kể về chuyện gia đình!"
"Có một người chị, ba mẹ mất sớm nên tôi lớn lên bên chị ấy!" Khi nói những lời này tôi không hề thấy hắn tỏ ra đau lòng, hắn vốn dĩ kiên cường hơn tôi.
"Ah! Vậy chắc anh thương chị ấy lắm, phải không?"
"Đương nhiên rồi! Chị ấy là người tôi tôn kính nhất, nuôi tôi khôn lớn bất chấp bao nhiêu gian khổ..." hắn cười, chắc đang nhớ đến người chị đó. Lúc này hắn chỉ im lặng, sau đó lại hỏi tôi: "Còn anh thì sao? sao không thấy ba mẹ đến thăm anh?"
"Lúc nãy ba tôi có đến, mới rời khỏi không bao lâu thôi! còn mẹ thì đã mất khi tôi còn rất nhỏ." Gia cảnh của tôi và hắn có nhiều điểm rất giống nhau, tôi hỏi tiếp: "Anh còn nhớ đến hình ảnh của ba mẹ anh không?"
"Không nhớ gì cả! chị tôi đã từng lấy hình cho tôi xem, nhưng không có chút ấn tượng gì hết!" lúc này hắn tỏ ra rất đau buồn.
"Tôi cũng vậy thôi! mẹ bị bệnh qua đời khi tôi còn rất nhỏ, nên mỗi lần bị bệnh tôi đều không dám nhắm mắt ngủ, sợ rằng sẽ giống mẹ, sẽ không bao giờ tỉnh lại..."
Sau đó chúng tôi hỏi han nhau về hoàn cảnh gia đình, những kỉ niệm thời thơ ấu. Tôi cảm giác được chúng tôi có rất nhiều điểm tương đồng, tuổi thơ cô độc, nhưng hắn còn có một người chị. Có lẽ cũng chính vì người chị này mà hắn trở nên tự tin phóng khoáng chăng? Nói được một lúc thì tôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Đêm hôm đó tôi ngủ một giấc thật sâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy có mảnh giấy để lại:
"...Tiểu Hải! Tôi phải đi làm rồi, bình giữ ấm có đồ ăn sáng trong đó, anh thức dậy nhớ ăn nhé! tôi sẽ ghé thăm anh buổi trưa!"
Nhìn bình cháo trắng trên bàn, tôi không thể nào kiềm chế được xúc động đang dâng trào mạnh liệt, sự quan tâm chăm sóc của hắn càng khiến tôi chìm đắm vào sự mê man khó hiểu!
Trưa hôm đó, Lưu Khải đến thăm tôi, còn đem theo một bó hoa rất lớn. Con người anh là trước giờ vẫn vậy, lâu lâu lại thích tạo một chút không khí lãng mạn, nếu là trước đây thì có lẽ tôi sẽ cảm động đến chảy nước mắt và chạy đến ôm chầm lấy anh. Nhưng hiện tại thì khiến tôi chỉ cảm thấy đây là một gánh nặng trong lòng. Tôi cũng không muốn làm anh khó xử, dù gì thì cũng xuất phát từ tấm lòng anh nên tôi cười đáp lễ cảm ơn anh. Anh ngồi ngay đầu giường và hỏi han tôi về bệnh tình, tôi cũng hỏi thăm anh về cuộc sống, về công việc. Đúng vậy, ngoài những vấn đề đó ra thì tôi và anh còn biết nói gì hơn!
Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng ồn, vừa nghe thoáng qua, tôi đã đoán được Lưu Giai đến. Cửa phòng hé mở, quả nhiên đúng là cô ta, còn có Châu Dương và Trương Nhuệ nữa. Lưu Khải liền đứng dậy cáo từ:
"Đồng nghiệp của em đến rồi, anh cũng phải đi rồi, em cố gắng nghỉ ngơi và giữ gìn sức khoẻ!" Tôi gật đầu và dùng ánh mắt tiễn anh ra khỏi cửa.
Lưu Khải vừa ra khỏi cửa thì Lưu Giai lập tức chạy đến bên tôi, nhìn tôi đắm đuối và thở dài ngao ngán:
"Nhìn kìa! nhìn kìa! một anh chàng đẹp trai như vậy sao lại bệnh ra nông nỗi này chứ?"
Thật ra cơn bệnh lần này cũng không nhẹ, bị cảm biến chứng thành viêm phỗi cấp tính, con người cũng cảm thấy nhẹ hẳn và ốm đi nhiều:
"Sao? thấy thương xót tôi à? vậy sau này phải làm bạn gái tôi và chăm sóc tôi thật chu đáo nhé! Chứ đừng như tình trạng bây giờ, "đứng núi này trông núi nọ"!" Nói xong tôi liền nháy mắt với Trương Nhuệ.
Bị tôi nói vậy cô ta có vẻ mắc cở: "Cái tên này! bị bệnh rồi mà vẫn còn "độc mồm độc miệng", thật đáng đời!"
"Được rồi! đừng đấu khẩu nữa, ăn chút thức ăn đi!" Châu Dương cười can ngăn và lôi cô ta qua một bên, nhìn tôi và nói: "Anh đỡ nhiều chưa?"
"Khoẻ nhiều rồi, cám ơn các vị!" tôi nói lời cảm ơn tận đáy lòng tôi.
Châu Dương liền tiếp lời: "Anh khách sáo quá rồi! Quan hệ của chúng ta đâu chỉ dừng lại ở đồng nghiệp! Anh thấy không! đây đều là thức ăn chúng tôi cố tình chuẩn bị cho anh, đều là thức ăn rất tốt cho bệnh của anh!" Đúng là rất nhiều đồ ăn, có cả những món tôi thích.
Hắn cũng tiếp lời của Châu Dương: "Bị cảm nên ăn thức ăn đạm bạc, như vậy sẽ tăng thêm cảm giác thèm ăn vì người bệnh thường hay biếng ăn!" hắn ngập ngừng rồi nói tiếp: "Anh ăn nhiều vào sẽ mau hết bệnh!"
Nghe xong tôi có cảm giác ấm áp trong lòng, thì ra hắn cũng có lúc biết quan tâm đến người khác, tôi vừa định lấy thức ăn thì Lưu Giai đã giành lấy:
"Nằm im! Đừng cử động! bổn cô nương niệm tình ngươi bị bệnh nên không so đo, hôm nay hy sinh một lần" Nói xong cô ta cầm chén lên: "Đây! để bổn cô nương phục vụ nhà ngươi!"
Mọi người đều phá lên cười. Tôi cũng không nỡ chối từ, cô ấy đút một muỗng thì tôi ăn một muỗng. Thời gian cứ thế mà trôi qua, chúng tôi vừa cười vừa nói rất nhiều vấn đề, về công việc chẳng hạn. Khi tôi ăn xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa:
"Các vị nên về rồi, thời gian không còn sớm nữa, yên tâm đi, tôi không sao đâu!".
Mọi người chào tôi ra về, hắn là người đi sau cùng, trước khi đóng cửa hắn còn quay lại nói với tôi:
"Tối nay tôi sẽ đến với anh!"
Tôi cười và gật đầu, cánh cửa từ từ khép lại...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc