Những Chàng Trai Của Màn Đêm - Chương 14

Tác giả: Bạch Y Tiên Sinh

Bầu trời đã gần về khuya, những bóng đèn từ xa lại gần xếp song song hai bên đường hẻo lánh. Thiên Hạo và Thiên Quân phảiđưa Song Bảo về nhà nên đã sớm tách khỏi Hiểu Minh và Thiên Kim. Để lại một cô gái mặc váy trắng hồn nhiên ngồi sau chàng trai bận đồđen huyền bí.
“Sao anh không đưa chịấy về, em có thể tự chạy xe mà?” Thiên Kim thỏ thẻ từ đằng sau.
“Để em về đường vắng một mình sao anh có thể yên tâmđược.” Hiểu Minh đáp, giọng trầmấm.
“Chịấy cũng về một mình, anh không lo lắng sao?” Cô thắc mắc.
“Lo chứ! Nhưng anh đưa em đi, anh phải đưa em về.” Anh hơi ngoảnh đầu lại.
“Vậy ra đó là lý do.” Cô thầm nghĩ, ánh mắtẩn hiện sự thất vọng.
*******
Dưới tòa nhà chung cư.
“Anh đi gửi xe.” Hiểu Minh nói dịu dàng.
“Em muốnđi dạo một lát, anh cứ gửi xe rồi lên trướcđi.” Ánh mắt xa mờ phảng phất nỗi buồn cô liêu.
“Em có tâm trạng sao?” Anh nhướng mày lo lắng.
“Em chỉ muốn đi dạo cho dễ ngủ thôi.” Giọng nói yếuớt nhẹ nhàng.
“Để anh đi với em.” Anh tỏ vẻ quan tâm.
“Không cầnđâuạ. Em muốnđi một mình.” Cô lạnh lùng quay đi.
Ngẩng mặt lên hít vào một hơi thật sâu, ***g *** cô giãn ra nhưng sao con tim vẫn cảm thấy bị đè nén. Cô gái nhỏ lại cúi mặt xuống hàng gạch cũ kỹẩm ướt trên vỉa hè bước từng bước nặng lòng.Cô biết rằng hai người họ vốn trời sinh một cặp vô cùng xứngđôi. Cô chỉ muốn nghĩ về anh hết hôm nay thôi. Ngày mai cô sẽ cố xóa anh ra khỏi suy nghĩ của mình. Cô không chắc mình có thể làm được. Nhưng còn cách nào tốt hơn khi bây giờ cứ nghĩ đến anh lòng cô lại trống trải, một khoảng trống không thể lấp đầy.
Đường phố càng trở nên vắng vẻ. Thỉnh thoảng cô lại thấy vài gánh hàngăn đêm, vài cặp tình nhân trao nhau hơiấm trong không khí se lạnh đầy sươngẩm. Lòng cô lại thổn thức nhớ về hơiấm của anh.
Có tiếng nói vọng ra từ con hẻm trước mặt. Một chất giọng ngọt ngào mê hoặc thu hút sự tò mò của cô. Cô nép vào một góc khuất.
“Cậu bé có đói không? Về nhà tôi, tôi sẽ cho cậu tiền và thứcăn ngon.”
Cậu bé rách rưới gật gật. Gò má hốc hác như bị bỏ đói đã lâu. Ánh mắt có phần đờ đẫn vì mệt và thiếu ngủ.
Người đànông gầy gòăn mặc lịch sự xoa xoa đầu cậu bé. Đôi môi mỏng khẽ nhếch mép cười nham hiểm. Hắn nắm tay dắt cậu bé theo sau.
Thiên Kim giữ khoảng cách bám theo hắn qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo đến một xưởng đồ gốm rộng lớn.
Qua một cánh cửa nâu bằng sắt, hai người lớn bé mất dạng.
Thiên Kim không còn thấy họ. Cô bắt đầu lo lắng cho cậu bé. Đôi tay nhỏ run run lấy điện thoại ra gọi cho anh trai. Đột nhiên, một bàn tay lớnthô ráp tóm lấy chiếc miệng xinh xắn. Đôi mắt khiếp sợ ngước nhìn người đànông to lớn râu ria. Hắn *** lôi cô vào trong xưởng gốm bằng cánh cửa sắt, nơi người đànông và đứa trẻ biến mất.
Một mùiẩm mốc xộc vào mũi. Cảnh tượng đằng sau cánh cửa khiến cô rợn người. Hàng chục chiếc ***g sắt cũ kỹ nhốt người như nhốt thú vật. Cô nhanh chóng được vứt vào trong một chiếc ***g hôi hám. Côđưaánh mắt hoảng hốt nhìn xung quanh. Một người đànông lớn tuổigầy guộc chỉ còn da bọc xươngmặcbộđồ rách nátđang thò đầu vào máng. Ông ta dùng tay bới thứ thứcăn toàn đồ thừa trộn với nhau vào miệng, không cần biết đến mùi vị của nó kinh khủng như thế nào. Bên cạnh có một đứa trẻ với đôi mắt bị lấy đi. Máu đã khô, đứa trẻ nằm co ro bất động như vừa trải qua cơn đau đớn tận cùng, nước mắt làm nhòe vệt máu đông.
Thiên Kim nhìn khắp xung quanh. Ở các chiếc ***g khác cũng là những hoàn cảnh tương tự. Từ trẻ đến già, nam nữ đều có, người lo ăn, người nằm bất động như kẻ sắp ૮ɦếƭ. Tất cả họ đều có một đặc điểm chung là quần áo trên người đều chấp vá rách nát.
“Này! Các người làm gì vậy? Sao lại nhốt tôi vào đây?” Thiên Kim la lên, giọng run rẩy.
“Mày không phải đối tượng của bọn tao. Bọn tao chỉ nhắm đến lũ ăn xin, vô gia cư. Tại mày quá tò mò mà thôi.” Tên râu ria vừa lắc đầu vừa nói.
“Sẽ sớm thôi, từng bộ phận quý giá trên cơ thể mày sẽ được bán với giá cao.” Tên gầy gò với đôi mắt gian xảo nói giọng ma quái.
“Cơ thể ngon lành thế này, mổ xẻ ra có uổng phí quá không. Tụi mày không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Để tao.” Một tên mặt đen với ánh mắt dâm tà chằm chằm nhìn Thiên Kim.
Ngoài ba tên đó, còn có ba kẻ khác đeo găng tay, bịt khẩu trang y tế đang dọn dẹp bàn mổ đầy máu me ở chính giữa khu xưởng.
“Các người là kẻ buôn Bán nội t***?” Cô cất giọng run run, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Cô em nói vậy là nhầm rồi. Bọn tôi cho chúng ăn no, kết thúc cuộc sống khổ cực của chúng. Cơ thể thối nát của chúng không bị hoang phí mà còn đem đi cứu người khác.” Tên mặt đen nói.
“Tôi khinh!” Thiên Kim đánh ánh mắt tức giận về phía hắn.
“Chưa hết đâu, sau khi dâng hiến mình cho y học, những phần thừa thải của bọn chúng còn được cho vào lò nung để trở thành những món kỷ vật đẹp đẽ.” Tên mặt đen nói thêm
Thiên Kim liếc nhìn những lọ đồ gốm được trang trí tinh xảo xung quanh. Một cảm giác ghê rợn ập về khi biết chúng được làm từ chất liệu gì. Cô như muốn nôn ra.
“Alo!” Tên gầy gò bắt máy.
Một giọng khàn khàn phát ra từ điện thoại.
“Ok. Đến ngay đây.” Tên gầy gò cúp máy.
“Có chuyện gì vậy?” Gã râu ria chau mày hỏi.
Ánh mắt tên gầy hiện lên sự vui sướng Biến th'. “Có một thằng cha muốn bán con trai mình, hắn thiếu tiền đánh bạc.”
“Mày đi nhận hàng đi.” Gã râu ria ra lệnh.
“Ok.” Hắn nhanh tay vớ lấy chiếc áo khoác đen chùm kín đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
Gã râu ria đi lại bàn làm việc lấy một ống tiêm còn trong bao bì ném cho tên mặt đen.
“Lấy máu cô ta làm xét nghiệm đi.”
“Vâng… vâng! Nhưng tao có thể chơi đùa với nó đúng không?” Tên mặt đen nhếch miệng cười dâm tà.
“Tùy mày.”
Hắn mở cửa ***g giam, thân hình hắn như che lấp mọi ánh sáng khiến đầu óc cô trở nên tối tăm vô vọng. Cô chỉ biết lùi lại đến khi không thể lùi được nữa. Đôi mắt đầy sợ hãi giãn ra.
Một bàn tay *** nắm lấy tay cô. “Sẽ không đau lắm đâu. Sau đó anh sẽ làm cho em vui sướng.” Mũi kim mỗi lúc càng gần làn da trắng trẻo.
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa sắt bị ai đó đạp văng ra. Giữa khung cửa là một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, mũ đen, khẩu trang màu đen. Ánh mắt anh lập tức hướng về người con gái mà anh yêu thương. Đôi mắt xót xa. Sao anh lại có thể để cô hai lần lọt vào tay quỷ dữ cơ chứ.
Tên mặt đen liền buông tay cô ra. “Thằng khốn nào đây?” Ánh mắt hắn trở nên sắc bén giận dữ.
“Tụi mày lấy hàng ra.” Gã râu ria ra lệnh.
Bọn chúng nhanh chóng vác những con dao lớn vừa dài vừa sắc bén bao vây Hoàng Tử. Ánh mắt hung hãn như muốn làm thịt vị khách không mời. Một tên hô lớn. Cả bọn đồng loạt xông lên chém xối xả. Những đường chém vừa dứt khoát vừa chính xác. Tuyệt đối không phải những kẻ tầm thường. Cho dù tránh né như thế nào, anh cũng bị một nhát vào tay trái. Máu bắt đầu rỉ ra ướt áo.
Cơn đau khiến anh tỉnh táo và cẩn thận hơn. Anh ngả người ra sau, tung chân đá vào đầu một tên gục xuống bất tỉnh. Tay phải nắm lấy tay cầm dao của tên bên cạnh, kéo hắn về phía trước, ra đòn hạ gục hắn.
Ba tên còn lại thấy thế liền trở nên thận trọng. Chúng lùi lại giữ khoảng cách với anh. Hoàng Tử liền ngồi xuống, tháo dây thắt lưng của một tên để làm VK.
Anh tiến tới, sợi dây thắt lưng kêu vun vút. Đầu kim loại của sợi dây bay vù vù chóng mặt. Thoáng chốc ba tên còn lại đã nằm gục dưới mặt đất, mặt mũi xưng tím.
Thiên Kim chầm chậm bước ra khỏi buồng giam. Dáng người trước mặt cô rất quen thuộc. Cô muốn lại gần xem cho rõ đôi mắt anh, ngửi mùi hương của anh. Nhưng anh vội vàng quay mặt đi, ném cho cô một cuộn băng keo như muốn nhờ cô trói chúng lại. Cô ngoan ngoãn làm theo. Khi ngước mắt lên thì anh đã biến mất từ lúc nào.
Anh rất muốn ôm lấy cô vào lòng. Muốn nói lời an ủi cô. Muốn bồng cô nhanh chóng ra khỏi nơi ô uế này. Nhưng không thể được, cô sẽ biết anh là ai.
“Hẻm 343F/4H/5G/65, đường 6K3, em ngươi ở cùng bọn buôn ***.” Điện thoại Thiên Quân rung lên.
*****
Tiếng còi xe inh ỏi cùng những ánh đèn xanh đỏ nhanh chóng vây lấy khu xưởng.
“Em không sao chứ?” Thiên Quân đưa ánh mắt lo lắng về phía em gái.
“Em không sao. Lại là người đó cứu em.” Thiên Kim bình thản đáp.
“Hoàng Tử Bóng Đêm ư?” Thiên Quân nói.
“Anh biết gì về người đó không?” Cô nhìn anh chờ mong.
“Vẫn là một điều bí ẩn.” Thiên Quân nói nhanh rồi choàng cho em gái một tấm khăn bông. Anh biết em gái mình đã bắt đầu nghi ngờ điều gì đó.
“A, vẫn còn một tên.” Ánh mắt cô sáng lên.
“Anh sẽ cho người đi bắt hắn.”
*******
Ở một góc hẻm tăm tối, ẩm ướt, hai người đàn ông run lẩy bẩy đang quỳ lạy trước một kẻ bịt mặt.
“Làm ơn tha cho tôi, tôi sẽ cho anh rất nhiều tiền.” Tên gầy gò nói bằng giọng run run.
Đứa bé ôm trầm lấy cha nó, khóc nức nở.
“Nếu ngươi gặp bạn ta thì đã may mắn hơn rồi. Cậu ấy nhất định không làm gì ngươi. Còn ta thì khác. Làm việc ác sẽ gặp quả báo, không sớm thì muộn. Ngươi đã lấy đi bao nhiêu thứ quý giá của người khác. Bây giờ ta chỉ lấy đi một thứ của ngươi.” Phán Quan nói bằng thứ giọng đanh thép.
Từ trong vỏ kiếm, thanh Katana vút thành một tia sáng lướt qua đôi mắt gian xảo của tên gầy gò. Máu rỉ ra. Hắn ôm mắt kêu la thảm thiết.
Phán Quan nhìn về phía người cha cờ bạc nhẫn tâm bán cả con mình. “Ngươi đánh mất cả nhân tính. Vậy ta có nên lấy đi trái tim thối nát của ngươi không?” Anh chau mày giận dữ, ánh mắt lại ẩn chứa một chút xót thương. Dí mũi kiếm nhọn hoắt vào *** người đàn ông bần hàn.
“Làm ơn đừng giết cha cháu. Chú muốn lấy trái tim của cháu cũng được.” Đứa trẻ vừa khóc vừa tha thiết nói.
Người cha bần hèn ôm chặt lấy con mình. Nước mắt bắt đầu ứa ra từ khóe mắt đầy nếp nhăn. “Cha đáng phải ૮ɦếƭ. Tội cha nặng lắm.” Giọng nói khàn khàn.
Anh liền thu kiếm. Gương mặt lanh lùng quay đi thẳng bước về phía bóng tối. Đôi mắt nhắm lại thưởng thức không khí ban đêm êm dịu.
Một bóng dáng thướt tha lướt qua lướt lại trước cửa phòng Hiểu Minh. Thiên Kim phân vân không biết điều cô sắp làm có đúng không. Ánh mắt ẩn hiện sự lo lắng. Cô đã dặn lòng sẽ xoá anh khỏi tâm trí. Nhưng nếu bây giờ gặp anh có phải mọi công sức đều đổ sông đổ biển. Dù lý do rõ ràng là thế, nhưng ý muốn được gặp anh là điều không thể che giấu. Cô còn phải gặp anh để xác định điều cô nghi ngờ. Nếu người đó là anh thì sẽ như thế nào. Cô sẽ yêu anh hơn, hay sẽ xa lánh anh.
Trong tình yêu luôn tồn tại sự đấu tranh giữa con tim và lý trí. Và lý trí thường bị con tim đánh bại.
“Cộc cộc!” Bàn tay nhỏ nhắn gõ cửa.
Một lúc chẳng thấy hồi âm.
“Cộc cộc cộc.”
Vẫn không có người mở cửa. Lòng cô nôn nao. Liệu anh có xảy ra chuyện gì không? Cô chợt nhớ đến vết thương trên tay anh, nó đang chảy máu.
**********
Bầu trời đêm tĩnh lặng đến kinh người. Đường phố lúc này đã chả còn bóng người nào qua lại.
Một bóng đen chậm rãi từng bước cẩn thận leo lên lầu bốn khu chung cư. Qua cánh cửa kính để hở, Hoàng Tử luồn người vào trong căn phòng tối mờ. Bàn tay dính máu mò mẫm công tắc cạnh cửa. Ánh đèn vàng ấm áp trải khắp căn phòng cổ kính với những giá sách lộng lẫy.
Ánh mắt sắc lạnh chợt mở to ngơ ngác nhìn người con gái nằm trên giường anh. Cô vẫn nằm đấy, gợi cảm và cuốn hút như lần đầu anh gặp cô. Tại sao khi ngủ cô cũng xinh đẹp đến thế?
Hiểu Minh lột bỏ bộ đồ đen trên người rồi rảo bước vào phòng tắm. Dòng nước ấm nóng chảy từ đỉnh đầu lan toả khắp cơ thể trắng trẻo khiến đầu óc tỉnh táo. Anh nghĩ mình đã gặp ảo giác. Cũng phải thôi, cô ấy lúc nào cũng xuất hiện trong tâm trí anh. Anh đã mất quá nhiều máu, không có gì lạ nếu người anh luôn mong nhớ hiện ra trước mắt anh lúc này.
Gương mặt tuấn tú càng rạng rỡ sau làn hơi nước nồng ấm lan toả ra từ cánh cửa phòng tắm. Ánh mắt anh sáng lên vì điều trước mắt không phải ảo ảnh. Cô vẫn nằm đó. Vẫn gương mặt xinh đẹp ngày ngày chiếm lĩnh tâm trí anh.
Anh chăm chú nhìn vẻ ngây thơ đang say giấc. Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc dài thướt tha rồi di chuyển lên bờ má ửng hồng. Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh.
“Bắt được anh rồi nhé.” Đôi môi gợi cảm mấp máy, ánh mắt nhìn anh trìu mến.
Hiểu Minh bị hù đến giật kinh người.
“Sao em lại ở trong phòng anh?” Anh bình thản cất giọng.
“Em lo cho vết thương trên tay anh nên lẻn vào. Không thấy anh nên em đợi, rồi ngủ quên lúc nào không biết.” Cô chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú.
“Anh nhớ mình đã khoá cửa.” Anh thắc mắc.
“Em vô tình nhìn thấy anh bấm mã mở cửa, may là mình còn nhớ. Hì” Ánh mắt đen láy nheo lại nở nụ cười dịu dàng.
“Vậy là em đã biết.” Anh trầm giọng.
“Biết điều gì. Biết anh là Hoàng Tử Bóng đêm. Hay biết anh lén vuốt tóc em.” Cô nhếch miệng cười trêu chọc.
Anh im lặng nhìn cô không biết trả lời ra sao.
“Em tưởng người anh yêu là chị ấy, sao anh lại làm vậy?” Cô chau mày.
“Ai nói anh yêu cô ấy.” Giọng anh có chút gấp gáp.
“Vậy ai?” Ánh mắt cô hiện lên sự chờ mong.
Đôi mắt anh trìu mến, giọng đầy cảm xúc. “Là người đã ôm anh khi ngủ. Người tát anh ngay lần đầu gặp mặt. Người anh thường ngắm nhìn khi ánh mắt anh đang vô thức. Người mà anh đã hai lần đau xót khi cô ấy gặp nguy hiểm. Cô ấy cứ đi loanh quanh trong đầu óc anh mà không bao giờ biết mỏi chân. Thế mà giờ đây cô ấy lại chịu nằm yên trước mắt anh.”
Lời nói ngọt ngào hoà với ánh đèn mờ ảo càng làm không khí trở nên lãng mạn. Lòng cô như thuỷ triều dâng lên tràn ngập vui sướng. Cô sợ mình đang nằm mơ. Nhưng mọi thứ rất thật. Mùi hương của anh thoang thoảng làm dịu khứu giác. Hơi ấm từ sự tiếp xúc thân thể. Đôi môi ngọt ngào từ lúc nào đã dính lấy nhau, bốn mắt nhắm nghiền hưởng thụ cảm giác ***. Bờ môi mềm mại trượt lên nhau, cọ sát hàng ngàn đầu dây thần kinh H**g phấn, làm cho dòng máu nóng chạy nhanh khắp cơ thể khiến gương mặt xinh đẹp càng ửng đỏ. Chiếc l*** tinh nghịch của anh luồn lách vào khoang miệng u mê của cô, không ngừng ngọ nguậy thích thú. Trong khi môi lưỡi không ngừng giao hoà, đôi tay rắn rỏi chậm rãi vuốt ve làn da mềm mại từ gương mặt kiều diễm đến ngọn đồi màu mỡ. Nó không dừng ở đó, tiếp tục men theo đường cong gợi cảm xuống vùng cực lạc chưa một ai khai phá. Đột ngột bàn tay nhỏ bé nắm lại. “Không được!” Cô thở gấp gáp. “Tay anh đang chảy máu kìa.”
Chàng trai sung mãn chợt dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như mãnh thú dịu xuống nhìn cô trìu mến. “Anh xin lỗi!”
“Để em băng bó cho anh!” Giọng cô run run.
Cô gái bé nhỏ đẩy thân hìn*** nề đang đè trên người sang một bên, nhanh chân bước về phía tủ thuốc.
Anh ngồi thẳng trên chiếc giường êm ái vẫn còn đượm hơi ấm của cô, ánh mắt chăm chú theo từng cử chỉ dịu dàng nhưng có phần lúng túng. Bàn tay bé bỏng tỉ mỉ quấn từng vòng khăn trắng quanh vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
“Em không thích anh sao?” Hiểu Minh mở lời xoá tan không khí trầm lắng, giọng bình thản nhưng ánh mắt anh thể hiện một nỗi khó hiểu.
“Không phải vậy!” Cô tránh ánh nhìn tan chảy của anh, cặm cụi băng bó. “Em không biết mình đã yêu anh từ lúc nào mất rồi.” Lời nói e thẹn này càng khiến cô trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.
“Vậy tại sao…?”
“Em muốn làm việc này với chồng em.” Đôi má mịn màng chợt ửng đỏ.
Hiểu Minh nhìn cô một hồi, anh không nhịn nổi phì cười thành tiếng. Ánh mắt sáng rực.
“Anh hiểu rồi, ngày mai ta đi đăng ký kết hôn.” Giọng nói chắc nịch đầy quả quyết.
Rốt cuộc anh vẫn không hề hiểu gì về phụ nữ.
“Không phải thế.” Cô hốt hoảng.
“Vậy em muốn thế nào?” Gương mặt tuấn tú tiến lại gần, thì thầm vào đôi tai bé nhỏ.
Thiên Kim lúng túng một hồi, gương mặt lại càng trở nên đỏ hơn.
“Em muốn hẹn hò.” Cô đáp dứt khoát.
“Được.”
Thật sự anh chưa từng hẹn hò với ai trước đây. Yêu cầu của Thiên Kim có phần lạ lẫm với anh. Một việc mà anh chưa hình dung ra nên làm như thế nào cho người mình yêu hạnh phúc nhất. Nhưng bản năng mãnh thú thì đã có sẵn trong người anh, hay bất cứ người đàn ông chân chính nào khác.
Thân hình gợi cảm bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, đặt gọn gàng trên giường. Cô ngạc nhiên đến nỗi chưa kịp nhận ra chuyện gì thì anh đã ngả người xuống nằm bên cạnh.
“Hôm nay trời lạnh lắm, em ngủ lại đây đi.” Anh quay người sang nhìn cô, giọng trầm ấm.
“Nhưng…” Dù gắng vùng vẫy, nhưng cô lại chẳng dùng hết sức mình. Vừa bị cánh tay của anh ôm gọn, vừa bị sự hấp dẫn của anh trói chặt.
Đôi mắt ẩn chứa sao trời ngước lên nhìn anh. Khoảng cách thật gần, gần đến mức có thể soi kỹ từng kết cấu hoàn hảo trên gương mặt anh. Cô đã từng ước ao mình được anh ôm ấp như thế này. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi niềm hạnh phúc của cô chưa thể đuổi kịp hiện thực.
“Em không ngại việc anh là kẻ làm việc trong bóng tối sao?” Anh khẽ nói.
“Có chứ.”
“Em lo anh sẽ gặp nguy hiểm. Không chỉ là vết thương trên cánh tay như hôm nay.” Thiên Kim sờ cánh tay băng vải trắng.
Đôi mắt anh nheo lại, làn môi mỏng cong lên tựa như mỉm cười hạnh phúc.
“Em muốn anh từ bỏ công việc này ư?”
“Em biết đây là lý tưởng của anh. Em sẽ không ngăn cản. Nhưng xin anh hãy luôn nghĩ đến em mà giữ thân mình bình an. Em sẽ luôn cầu nguyện mỗi khi anh rời đi làm nhiệm vụ.”
“Anh lại có thêm một lý do để yêu em hơn rồi.” Anh nở nụ cười mãn nguyện, bàn tay vuốt ve đôi má ửng hồng.
“Anh có thấy như vầy nhanh quá không, em vẫn nghĩ đây là giấc mơ.” Ánh mắt Thiên Kim ẩn hiện sự lo lắng.
Thứ gì dễ đến thì cũng dễ đi.
“Không nhanh đâu. Từ khi gặp em, hạt giống tình yêu đã bắt đầu nảy nở. Em như tia nắng chiếu rọi tâm hồn sâu thẳm của anh, khiến cây cối không ngừng đâm cành kết trái. Và hôm nay chính là ngày thu hoạch.” Anh lại nói bằng giọng giàu cảm xúc.
“Anh học ở đâu mấy câu này vậy. Ngày thường anh rất lạnh lùng cơ mà.” Cô dúi đầu vào *** anh.
“Anh có thể lạnh lùng với tất cả mọi người. Trừ người anh yêu.” Cánh tay rộng lớn xoa nhẹ đầu cô.
Bất kỳ người đàn ông nào nói câu này có thể là nói dối. Nhưng anh tuyệt đối không.
Đêm đó, anh chỉ ôm cô và ngủ. Cho dù bản năng mãnh thú có lớn đến mức nào. Anh cũng sẽ không làm điều ấy mà cô chưa đồng ý. Anh hoàn toàn tôn trọng cô. Sẽ không vì thoả mãn bản thân mà làm điều gì khiến cô phải tổn thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc