Những Chàng Trai Của Màn Đêm - Chương 08

Tác giả: Bạch Y Tiên Sinh

Những ngày hè dường như không khác gì nhau cho lắm. Vẫn cái không khí oi bức. Thỉnh thoảng trời lại đổ vài cơn mưa vô duyên khiến nhiều người không khỏi oán trách.
Trong canh phòng màu hồng, Thiên Kim không biết làm gì liền lôi quyển sách Giải Phẫu Học của sinh viên Y năm nhất ra xem. Đọc trước để đến khi năm học mới bắt đầu khỏi phải ngỡ ngàng.
Cuốn sách bản A4 dầy nửa tấc, nặng đến nỗi đứng trên lầu thả xuống có thể gây thương tích cho người đi đường.
"Tim là một khối cơ rỗng, vừa hút vừa đẩy máu đi khắp cơ thể, có bốn ngăn, hai tâm nhĩ nhận máu từ tĩnh mạch, hai tâm thất đẩy máu ra động mạch,..."
Nào là tâm nhĩ, tâm thất, động tĩnh mạch. Càng đọc càng khiến Thiên Kim bấn loạn đầu óc. Cô như đi lạc vào một thế giới xa lạ với những ngôn từ phức tạp. Cô ước gì có một quyển từ điển sống ngay bên cạnh, vì tra trên mạng rất tốn thời gian lại còn không chính xác.
Trong đầu cô chợt hiện ra bóng dáng thư sinh nho nhã của anh khi đọc sách. Anh sải chân dài trên chiếc salon màu tối, lưng dựa nhẹ vào thành ghế ung dung thư thái trong tiếng nhạc Beethoven sầu thảm. Là do anh ít khi cười, hay nhìn anh chất chứa một nỗi niềm sâu sắc mà cô nghĩ thế.
Càng ngày hình bóng anh càng chiếm lĩnh tâm trí cô như một căn bệnh tiến triển nhanh.
Nếu qua nhờ anh giảng bài thì có quá đáng không. Lý do nghe có vẻ chính đáng.
"Cộc cộc". Thiên Kim đứng trước cửa chừng mười mấy phút đắn đo suy nghĩ, tay trái ngăn tay phải mãi mới dám gõ cửa.
Cô mặc quần jean bó, áo thun trắng có cổ trông khá kín đáo. Gương mặt mộc mạc không son phấn nhưng vẫn đẹp rạng ngời.
Cánh cửa dần mở ra, tiếng nhạc Beethoven dịu nhẹ mang theo một cảm xúc cô liêu vọng ra. Anh đứng sừng sững ngay trước mặt. Thân hình cao lớn che bớt ánh sáng ấm cúng từ trong căn phòng khiến anh như một tâm điểm.
"Em tìm tôi?" Anh buông một ánh nhìn xuyên thấu.
"Có vài chỗ em không hiểu" Cô chỉ tay vào cuốn sách Giải Phẫu Học.
Cô chợt cảm thấy lo sợ. Có khi nào anh sẽ nói: "Tôi không phải giảng viên đại học."
"Em vào trong đi". Anh nghiêng người chỉ tay về chiếc ghế salon.
Cô ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan ngoãn.
Hương thơm nồng nàn của trà hoa cúc phảng phất khắp gian phòng. Đây là lần thứ hai cô bước vào phòng của anh. Cảm giác vẫn còn chút quen thuộc. Anh bưng ra hai tách trà trầm bổng khói mờ. Anh cũng giống như loài hoa cúc, dù bông hoa héo khô vẫn bám lấy cành, mãi trung thành với lý tưởng của mình.
"Em không hiểu chỗ nào?" Anh nhẹ nhàng cất lời.
"Chỗ nào cũng không hiểu hết." Cô đưa tay gãi đầu.
Anh nhíu mày. " Đưa tôi xem!"
Anh đọc lướt vài trang sách rồi tỉ mỉ giảng giải từng câu từng chữ khiến cô khai thông đầu óc. Người này khi làm việc gì cũng đều nghiêm túc. Thiên Kim chỉ có thể im thin thít mà lắng nghe. Thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt tò mò lên nhìn anh. Gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người đàn ông.
Sau gần một tiếng đồng hồ giảng giải cho cô về giải phẫu học của trái tim, cả người nói và người nghe đều thấm mệt.
"Em tiếp tục được không?" Anh tỏ vẻ quan tâm.
Cô ấp úng: "Dạ được ạ."
Thấy cô mệt, anh liền chuyển chủ đề thú vị hơn.
"Em thử nói xem, vì sao trái tim lại trở thành biểu tượng của tình yêu."
Cô chợt bất ngờ vì câu hỏi của anh, cô không nghĩ anh là người lãng mạn như thế. Nhưng chủ đề này khiến cô thích thú.
"Có phải vì trái tim là bộ phận quan trọng nhất."
"Trong cơ thể, có nhiều thứ rất quan trọng, không có nó ta sẽ ૮ɦếƭ, đâu riêng gì trái tim." Anh hơi cao giọng.
"Vậy thì tại sao?" Cô tỏ ra bất lực.
"Khi nhìn thấy người mình yêu thương, cơ thể sẽ tiết ra các loại kích thích tố, khiến mạch máu co lại, nhịp tim tăng lên, và nhiều biến đổi khác nữa. Nhưng điều mà ta cảm nhận rõ nhất, chính là thứ đang đập loạn xạ trong Ⱡồ₦g иgự¢. Vì vậy mà trái tim trở thành biểu tượng thiêng liêng của cảm xúc, đặc biệt là tình yêu." Anh mỉm cười nhẹ nhàng.
Ngay lúc này, Thiên Kim nghe như có tiếng trống thình thịch trong иgự¢. Cô dặn lòng mình không hề có tình cảm với anh. Chỉ mới tiếp xúc vài lần, làm sao cô có thể yêu anh được chứ. Lý trí và con tim bắt đầu mâu thuẫn.
Cô cố giấu đi sự lúng túng của mình, đặt câu hỏi lại cho anh: "Theo anh, trái tim như thế nào là đẹp nhất?"
Anh chau mày, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi bình thản đáp: "Trái tim chấp vá."
Cô im lặng, hai mắt nhìn anh xem anh giải thích thế nào.
"Mỗi một lỗ thủng tượng trưng cho tình cảm cho đi, mỗi một mảnh vá tượng trưng cho tình cảm nhận lại. Tình cảm cho đi chưa chắc đã được nhận lại đầy đủ. Bởi vậy những mảnh vá chẳng bao giờ vừa vặn. Một trái tim càng rách nát, càng nhiều mảnh vá, chẳng phải đó là trái tim tràn đầy tình yêu thương hay sao? Còn gì đẹp đẽ hơn?" Giọng anh trầm ổn lên xuống nhịp nhàng khiến câu nói thấm đậm vào tâm can. Đôi mắt anh tối đen như khoảng không gian vô tận thông nối với tâm hồn sâu thẳm của mình.
Cô lại nhìn anh ngơ ngác. Người đàn ông trước mặt cô như khác hẳn thường ngày. Anh có một nội tâm sâu sắc khiến cô cảm động. Cô thật sự muốn moi tim anh ra. Nếu có bất kỳ khiếm khuyết nào, cô sẵn lòng lấy mảnh tim của mình đắp vào chỗ đó.
Anh đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, thiếu tình yêu thương của đấng sinh thành. Trái tim anh làm sao có thể nguyên vẹn.
Hiểu Minh cảm thấy lòng mình sắp bị cô nhìn thấu, liền chuyển chủ đề: "Chúng ta tiếp tục thôi. Em có biết ở trên иgự¢, vết thương nào nguy hiểm nhất không?"
"Dao đâm vào иgự¢ trái, hình như mỏm tim nằm lệch về bên trái." Cô vô ý đặt tay lên иgự¢ mình, rụt rè rút lại.
" Đúng là mỏm tim lệch trái, nhưng nơi đó cơ tim rất dầy, dao đâm sâu vào chưa chắc đã tử vong ngay. Nếu đâm vào phần cao hai bên xương ức (*), làm rách các mạch máu lớn, mất máu ồ ạt vào khoang Ⱡồ₦g иgự¢, tử vong rất nhanh."
(*) xương ức: một tấm xương dẹt nằm ngay chính giữa, trước иgự¢, có thể sờ được.
Cô nhìn anh trầm trồ ca thán, cái này hình như không có trong sách.
"Sau này em trực cấp cứu, nếu gặp người bị thương như thế phải lưu ý ngay." Anh lên giọng nghiêm túc.
"Dạ, em biết rồi." Cô ngoan ngoãn đáp.
*****
Cô bước tới cửa, trong lòng vẫn quyến luyến điều gì.
"Hôm nay nhờ anh mà em biết được rất nhiều thứ. Cảm ơn anh."
"Ngày hè tôi khá rảnh rỗi. Em cần gì thì cứ qua tìm tôi. Đừng ngại." Anh thản nhiên đáp. Khóe miệng nở nụ cười tươi sáng như hoa cúc dại.
Cô cũng cười với anh. Quay mặt bước đi mà lòng thầm vui sướng.
Ngoài trời mây mờ che lấp ánh trăng, những ngôi sao xa xăm cũng chẳng thể khoe thân mình lấp lánh. Thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng eng éc não nề của loài chim cú lợn. Không khí nặng mùi u mê.
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi xua tan không khí tĩnh mịch. Hiểu Minh đang đứng ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời thê lương.
"Alo..." Hiểu Minh nghe máy.
"Anh... Hiểu Minh... Thiên Kim... Thiên Kim không xong rồi..." Giọng nói run rẩy của Gia Phúc ẩn chứa đầy sự sợ hãi.
Nét mặt anh cứng đờ. Ruột gan như đảo lộn, nôn nao dày xéo. Nhưng vẫn cố hạ giọng nói rõ từng từ một.
"Cậu bình tĩnh lại kể rõ tôi nghe."
"Thiên Kim... cô ấy mất tích rồi anh ạ."
"Đã chia người đi tìm chưa." Mặc dù đã cố kìm nén, nhưng cách nói của anh trở nên тһô Ьạᴏ.
"Rồi ạ. Mấy anh em trong võ quán đang tìm kiếm xung quanh. Bảo Anh cũng báo cảnh sát rồi." Gia Phúc run rẩy.
"Đầu đuôi như thế nào?" Giọng anh gấp gáp hơn.
"Sau giờ tập luyện, nhóm tụi em rủ nhau đi ăn khuya, Thiên Kim đi vô nhà vệ sinh nữ, một lúc sau không thấy ra, Bảo An và Bảo Anh vào trong không thấy."
"Cho tôi địa chỉ, mau lên." Anh quát vào điện thoại. Gia Phúc cảm thấy sợ hãi vì trước giờ chưa từng thấy anh như vậy.
******
Ngồi trong chiếc xe Lexus màu đen, Hiểu Minh nhấn hết ga. Xe lao nhanh, luồn lách không màng nguy hiểm. Thoáng chốc đã đến nơi.
Xe dừng bên đường, người đàn ông ăn mặc lịch thiệp bước xuống xe, quần đen áo sơ mi trắng. Hiểu Minh đi nhanh vào trong quán xem xét tình hình. Bắt gặp Gia Phúc đang đứng ngay đó, gương mặt trắng bệt hốt hoảng lo lắng.
"Anh tới rồi, em lo quá." Gia Phúc nói.
"Có điều gì bất thường không?" Hiểu Minh trầm tĩnh hơn trước.
"Lúc nãy có một đám bốn người thanh niên đi bộ đến. Họ ngồi ăn ở bàn bên phía xa kia. Có hai người đi vệ sinh sau Thiên Kim. Sau đó hai người còn lại nghe điện thoại xong tính tiền rồi ra về. Một lát sau, hai người đi vệ sinh trở ra rồi đi thẳng ra ngoài luôn. Nhưng vẫn không thấy Thiên Kim đi ra."
"Cậu có nhớ mặt của bọn chúng không."
"Ngồi xa quá, em không thấy rõ." Gia phúc nhăn mặt, cảm thấy áy náy.
"Bao lâu sau khi hai tên kia bỏ về đến khi hai tên còn lại trở ra?"
"Lúc đó em có xem đồng hồ, khoảng 5 phút."
Hiểu Minh nhìn vào bàn ăn của bốn người đàn ông lạ mặt. Ánh mắt chăm chú đến từng chi tiết. Thức ăn trên bàn còn nhiều, bia trong ly vẫn còn đầy. Dân nhậu không bao giờ để ly còn đầy mà ra về. Trừ phi, có việc gấp. Ngoài những thứ bình thường như thịt chó, mắm tôm, ít lá mơ và củ giềng, anh chẳng để ý thấy một điều khác lạ nào nữa.
Anh tiến thẳng về phía nhà vệ sinh.
Khu nhà vệ sinh nam và nữ nằm kề nhau. Anh liền đi vào khu nhà vệ sinh nam. Đó mà một nơi khá sạch sẽ, ngoài hai cái bồn tiểu đứng còn có một căn phòng nhỏ bên trong. Mở cửa căn phòng nhỏ, đập vào mắt anh là một cái bồn cầu sạch bóng. Phía trên có một chiếc cửa sổ bằng kính vừa vặn một người chui qua. Như đúng suy nghĩ trong đầu, anh lật nắp bồn sứ xuống. Trên đó là vài dấu giầy loang lổ.
Tiếng nói vọng lên trong đầu anh: "Ta đã hiểu rồi. Lũ khốn." Ánh mắt anh trở nên sắc bén, ánh mắt của loài thú săn mồi về đêm.
Chúng gọi nhiều đồ ăn và bỏ phí chứng tỏ hành động bắt cóc không hề chuẩn bị trước. Hoàn toàn ngẫu nhiên. Vì vậy chúng sẽ không mang cô ấy đến nơi xa lạ, mà mang về hang ổ để tránh phạm sai lầm. Chúng đi bộ đến đây, chắc chắn hang ổ phải gần đây.
Vì lý do nào đó tại hiện trường mà cô trở thành mục tiêu của chúng. Chúng đánh thuốc mê, lôi cô vào nhà vệ sinh nam. Sau đó gọi điện thoại cho đồng bọn. Bọn chúng phối hợp trong ngoài đưa cô chui qua cửa sổ nhà vệ sinh.
Nếu vác cô đi ngoài đường rất dễ gây sự chú ý. Chắc chắn hai tên đồng bọn chạy bộ về nhà, lấy xe hơi vòng ra sau nhà vệ sinh. Thời gian từ lúc hai tên trước rời quán đến khi đồng bọn trở ra khoảng 5 phút. Tốc độ chạy của người trưởng thành khoảng 10km/h. Nếu mất khoảng 3 phút để chạy bộ về nhà. Khoảng 0,6 phút để lái xe đến. Khoảng 1 phút để đưa Thiên Kim qua khe cửa sổ. Vậy bọn chúng ở cách đây khoảng 500 mét.
Bọn chúng không sử dụng xe hơi để đi ăn, một phần vì nhà gần, có thể một phần vì đó là xe chuyên dùng gây án. Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên phạm tội.
Đó là những gì anh suy luận trong đầu.
Anh thật sự nổi điên rồi. Bùng nổ trong thinh lặng. Anh bỏ mặc mọi người. Lập tức trở về chiếc xe Lexus lái vòng ra phía sau quán ăn, cũng chính là đằng sau nhà vệ sinh. Dừng xe bước xuống.
*******
Trong một căn nhà cách đó không xa có bốn tên thanh niên và một cô gái đang nằm bất động trên nền nhà với bộ váy trắng lem lúa bụi bẩn.
"Sao mày liều lĩnh thế, ra tay gần nhà lại gấp gáp như vậy..." Một tên mập buông lời trách móc.
"Nó vô tình nghe được bí mất của tụi mình." Tên đầu đinh với đôi mắt gian xảo giải thích.
"Cũng tại mày cứ khoe khoang chiến tích". Tên mắt hý trách móc.
"Tao tưởng ở đó không có ai cả." Tên đầu đinh nói.
"Làm gì với nó?" Một tên da ngâm đen, cử động đôi môi thâm mỏng phát thành tiếng.
"Ngon lành thế này, tao thèm muốn được ђàภђ ђạ nó, nghe nó kêu la van xin." Tên đầu đinh há miệng cười hả hê, ánh mắt đượm màu dâm tà.
"Mang nó xuống hầm, đợi nó tỉnh lại đã." Tên mắt hý xuống giọng cẩn trọng.
Bên dưới tấm đệm trải nền nhà là một cánh cửa nằm. Đằng sau nó là một cầu thang tối mờ mờ ảo ảo. Bọn chúng vác Thiên Kim chầm chậm bước xuống. Tiếng bước chân vang lên cành cạch đánh động nỗi sợ hãi của những sinh vật bên trong căn hầm ẩm thấp. Một mùi hôi hám khó chịu xộc vào mũi. Mùi của thức ăn lâu ngày trộn với mùi ẩm mốc.
Ánh đèn lóe lên. Canh phòng trở nên rõ nét đến từng chi tiết. Phía sau song sắt là hai cô gái quần áo bị xé rách nát với nét mặt đầy sợ hãi. Những tên thanh niên càng tiến lại gần, hai cô gái càng lùi ra xa, dựa sát vào mép tường. Thân hình trắng nõn nà nhưng tiều tụy run lên từng hồi. Làn da mịn màng nổi lên những vết hằn như roi quất, còn rỉ máu. Đôi chỗ có vết bỏng lở loét như bị điếu thuốc lá dí vào.
Bên ngoài Ⱡồ₦g sắt, một thân thể lõa lồ bị treo lơ lửng. Mái tóc dài rối bời xõa xuống che gần hết khuôn mặt gầy guộc. Hai mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi và đau đớn. Thân thể cô cũng không khác gì hai cô gái trong Ⱡồ₦g. Thương tích khắp người.
Bọn chúng đặt Thiên Kim vẫn còn bất tỉnh vào Ⱡồ₦g sắt rồi khóa lại.
"Biết bao giờ nó mới tỉnh, tao sắp chịu không nổi rồi." Tên đầu đinh lộ ánh mắt thèm khát dâm đãng.
"Nó bây giờ khác gì một con 乃úp bê, chơi với nó không vui gì cả. Mày chơi đỡ hàng cũ đi. Tao muốn nghe chúng ՐêՈ Րỉ. Thật sướng tai." Tên mắt hý cười khoái trá.
Tên đầu đinh tỏ vẻ bướng bỉnh nhưng vẫn bước đến cạnh cô gái đang bị treo lơ lửng. Đầu lưỡi hắn mơn mê trên làn da mềm mại khiến cô gái co rúm lại. Hắn càng tỏ ra thích thú. Bàn tay dơ bẩn chọc ngoáy тһô Ьạᴏ. " Á... đừng mà... làm ơn". Cô gái yếu ớt van xin. Lúc này đầu lưỡi của hắn đã di chuyển lên nơi căng mọng. Hắn dùng răng cắn mạnh khiến cô la hét thảm thiết. “Làm ơn… Gi*t tôi đi…”
"Ding Ding". Tiếng chuông cửa vang lên.
" Để tao ra xem" Tên mập khẩn trương lên tiếng.
******
Hiểu Minh chú ý xung quanh. Ánh mắt anh dừng lại trên vết bánh xe còn mới. Anh vội leo lên xe. Đi được khoảng 300 mét anh bắt đầu giảm tốc độ, dõi mắt quan sát từng căn nhà hai bên đường. Đi được thêm một đoạn vài trăm mét. Anh nhìn thấy ba căn nhà có gara xe hơi. Mắt anh sáng rực lên như thấy được thứ mình tìm.
"Dinh Doong" Hiểu Minh đứng trước cửa căn nhà thứ nhất.
"Anh tìm ai?" Một người đàn ông cao lớn mở cửa.
"Tôi tìm một cô gái?" Hiểu Minh nói.
"Ở đây không có cô gái, đàn ông được không?" Người đàn ông nở nụ cười mờ ám.
"Xin lỗi đã làm phiền!" Hiểu Minh quay người bỏ đi.
******
"Ding Ding" Hiểu Minh đứng trước căn nhà thứ hai.
"Tìm ai?" Một người mập mạp hé cánh cửa.
"Tôi tìm một cô gái?" Hiểu Minh nói.
"Tôi không thấy cô gái nào cả." Tên mập đáp chậm rãi.
"Xin lỗi đã làm phiền!" Hiểu Minh quay người bỏ đi. Tên mập đóng chặt cửa.
Câu "tôi tìm một cô gái" trong tình thế này sẽ được hiểu là "có cô gái nào sống ở đây không?". Hắn nói "không thấy cô gái nào cả". Chả lẽ hắn biết anh đang tìm một cô gái mất tích. Chính là hắn. Mùi mắm vẫn còn đậm nồng trong hơi thở.
Hiểu Minh vội vã quay vào trong xe. Mặc áo khoác màu đen, đội mũ màu đen, đeo khẩu trang màu đen. Bây giờ, anh là Hoàng Tử Bóng Đêm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc