Những Chàng Trai Của Màn Đêm - Chương 07

Tác giả: Bạch Y Tiên Sinh

Tiếng vun vút của kim loại bay trong gió từng tiếng từng tiếng một, vừa rõ ràng vừa nhịp nhàng. Ánh kim lấp lánh ảo diệu thỉnh thoảng lại lóe lên chạy dọc theo chiều dài của thanh katana (kiếm Nhật). Đôi bàn tay rắn chắc nắm chặt cán, chém từng đường kiếm ngọt sớt như xẻ gió. Mội người đàn ông cao gầy khi cởi trần để lộ thân hình rắn chắc ướt đẫm những giọt mồ hôi nóng bỏng. Cường độ tập luyện thay đổi nhịp nhàng. Lúc thì nhanh như luồng ánh sáng xuyên không gian, lúc thì chậm rãi như ngọn sóng uốn lượn. Vẻ mặt tuấn tú càng thêm thu hút bởi sự tập trung cao độ. Khóe mắt nhắm chặt để lộ hàng lông mi dài cong vút.
Điện thoại cất tiếng nhạc thê lương thảm khóc cộng hưởng với luồng sát khí trong căn phòng u ám.
"Alo". Người đàn ông bắt máy với giọng nhẹ nhàng.
"Hạo Ca, chiều nay anh có rảnh không. Đi chơi với tụi em. Có cả Thiên Kim và Bảo Anh nữa. Để cám ơn hôm bữa anh cứu em. hì." Bảo An có chút lúng túng trước người cô để ý.
"Được đi cùng với ba vị mỹ nhân thì còn gì bằng. Nhưng mà..." Thiên Hạo lấp lửng.
"Có vấn đề gì hả anh". Bảo An tỏ vẻ lo lắng.
"Anh dẫn theo bạn anh được chứ". Khóe miệng Thiên Hạo nhếch lên mờ ám.
Bảo An im lặng, trong lòng cảm thấy ngổn ngang, cô muốn hỏi rằng bạn anh là ai, trai hay gái nhưng lại thôi. "Dạ được ạ, 17h gặp ở Huong Vung Plaza."
"Ok em. Gặp em sau nha. Bye Bye!"
******
Huong Vung Plaza là một khu trung tâm nằm giữa thành phố. Tứ phía là đường lớn ùn ùn xe cộ qua lại. Ở đây tụ họp rất nhiều loại hình giải trí. Có rạp chiếu phim, nhà hàng, khu trò chơi, khu mua sắm và đặc biệt có cả sân đá bóng đá mini nhân tạo.
Đúng 17h, Bảo An và Thiên Kim diện váy dài hiền thục một trắng, một hồng như hai nàng công chúa đang đứng đợi trước cung điện hào nhoáng. Hai thiếu nữ xinh đẹp loay hoay hết xem đồng hồ rồi lại ngó điện thoại khiến không ít chàng trai đi qua phải ngoái đầu lại.
Một chiếc taxi dừng lại. Chàng thanh niên bước ra khiến khung cảnh trở nên nổi bật. Áo thun có cổ kèm với quần lửng bó sát tạo nên sự trẻ trung mới mẻ thu hút nhiều ánh nhìn. Đôi giầy mọi tới mắt cá chân lại càng khiến anh thêm cao ráo.
Nhìn thấy anh, ánh mắt Bảo An lóe lên sự vui mừng hớn hở. Vẫy vẫy tay ra hiệu.
"Hai em tới lâu chưa, Bảo Anh đâu?" Thiên Hạo mỉm cười lịch lãm.
"Cậu ấy chờ bạn đến đón, còn bạn anh đâu?" Ánh mắt Bảo An long lanh như chờ mong điều gì đó.
"Chắc cũng sắp đến rồi. Anh tưởng chỉ có ba vị mỹ nữ. Hóa ra là bốn à?" Thiên Hạo nở nụ cười bông đùa.
"Không phải đâu, lát nữa anh sẽ biết, hì." Thiên Kim chen vào.
Đang mải mê nói chuyện, họ không để ý một thân người cao ráo xuất hiện. Một chiếc sơ mi màu xanh nhạt là phẳng tắp, phối với một chiếc quần dài đen và đôi giày tây bóng da khiến anh lịch lãm hơn người. Sự có mặt của anh càng khiến đám người xung quanh thêm chú ý. Anh gằn giọng một tiếng khiến cả ba đồng loạt quay lại. Thiên Kim không khỏi bất ngờ. Tại sao anh ta lại ở đây. Cô cảm thấy lo lắng rồi nhìn lại quần áo đang mặc xem có đủ xinh đẹp không. Sau đó lại nhận ra mình đang làm điều kỳ cục gì vậy.
"Cậu tới rồi sao." Thiên Hạo dùng lưng bàn tay che miệng vì không muốn để lộ nụ cười đắc ý.
Hiểu Minh nhìn anh ta bằng ánh mắt hình viên đạn. Nhớ lại, mẩu giấy dán trước cửa phòng với nội dung: "17h, đến Huong Vung Plaza nếu không muốn bại lộ thân phận."
"Không ngờ hai anh lại là bạn của nhau đấy?" Bảo An ngạc nhiên.
Hiểu Minh liền hiểu ra vẫn đề. "Xin lỗi, tôi tới trễ." Cười gượng gạo
"Không sao đâu, vẫn còn người chưa tới mà." Bảo An cười trừ vài tiếng rồi thì thầm với Thiên Kim: "Hai người này làm gì mà lâu thế không biết. huhu!"
Thiên Kim ngó nghiêng xung quanh. "A, họ tới rồi kìa". Gương mặt cô rõ mừng.
Một đôi nam thanh nữ tú nhìn qua đã biết trời sinh một cặp. Bảo Anh và Thiên Quân mặc một bộ đồ tình nhân xì teen, tay trong tay nở nụ cười thân thiện đi về phía mọi người.
Nhìn thấy đôi trai gái từ xa, Thiên Hạo lỡ miệng phán một câu khiến cả ba người còn lại đều bất giác thất kinh. "Vừa hay đủ ba cặp."
Ý anh là Bảo Anh và Thiên Quân, Bảo An và anh, Hiểu Minh và Thiên Kim ư? Đâu còn cách phân chia nào khác. Bảo An ngượng chín mặt nhưng trong lòng thầm sung sướng. Hiểu Minh và Thiên Kim vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh. Bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau. Biểu hiện này vô tình bị Thiên Hạo bắt gặp. Hắn nhếch môi lộ ý cười kỳ quái.
"Chào mọi người. Đường kẹt xe quá." Thiên Quân cười ngượng ngùng.
"Phải không. Hay là hai người mải mê tâm tình mà đến trễ." Thiên Kim phóng ra một ánh nhìn tinh tướng.
Bảo Anh lườm cô một cái.
"À. Quên chưa giới thiệu. Đây là anh Hiểu Minh và anh Thiên Hạo trong võ quán chúng em." Bảo An chỉ tay về phía hai người đàn ông. "Còn đây là Thiên Quân, anh trai của Thiên Kim, đồng thời là chồng tương lai của Bảo Anh." Bảo An chỉ về người đến cùng Bảo Anh. "Mọi người làm quen nhau đi."
Thiên Quân? Cái tên này Hiểu Minh nghe rất quen tai. Ngay cả gương mặt của hắn cũng rất quen như đã gặp ở đâu rồi. Thoáng chốc, sắc mặt anh trắng bệt. Không phải trùng hợp thế chứ. Nguyễn Hoàng Thiên Quân, đội trưởng đội phòng chống tội phạm. Ở ngoài nhìn hắn thân thiện hơn trên TV rất nhiều.
Ông trời đúng là khéo sắp đặt. Trên đời rất ít người có thể khiến anh kiêng dè. Vậy mà hôm nay lại có đến hai kẻ anh không hề muốn chạm mặt. Nghiệt ngã đến thế là cùng. Anh đưa ánh mắt oán hận về phía Thiên Hạo.
Hắn vươn vai, nhướn lông mày tỏ vẻ vô tội. Đúng là hắn cũng không ngờ đến tình huống này. Trái ngược với Hiểu Minh, ánh mắt hắn lại tỏ rõ sự thích thú. Như sắp có chuyện hay để xem rồi.
Thiên Quân nhìn hai người đàn ông khí thế ngời ngời, không phải kẻ tầm thường. Anh lại càng hiếu kỳ hơn vì trách nhiệm của một người anh trai đối với những người đàn ông bên cạnh em gái mình.
Ba người trao nhau những cái bắt tay thận trọng.
*******
Sau cánh cửa kính rộng lớn được nhân viên bảo vệ lịch thiệp mở ra mỗi lần có khách qua lại là một khung cảnh hoành tráng hoa lệ. Tầng thấp nhất là những gian hàng trang sức lấp lánh với những nhân viên nữ mặt xinh dáng đẹp khoác bộ đồng phục gợi cảm. Họ nhanh chóng lướt qua những thứ xa hoa lấp lánh tiến thẳng về phía thang máy lên tầng năm, rạp chiếu phim
"Hôm nay có một phim nghe nói cực hay. Để em đi mua vé với đồ uống." Bảo An mở lời, nở nụ cười thân thiện.
"Anh đi cùng em." Thiên Hạo ân cần nói với theo. Ánh mắt hắn nhìn Bảo An rõ là ngọt ngào, khiến những người còn lại không khỏi ngượng thay.
"Mình ra kia chụp hình đi anh". Bảo Anh nũng nịu với Thiên Quân.
Chàng trai thương cô bạn gái hết mình nên cũng vui cười chiều theo.
Thiên Kim chợt nhận ra chỉ còn lại hai người đứng bất động. Cô tỏ ra lúng túng. Thỉnh thoảng đảo mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh. Quả thật, khi con người thấy cái đẹp họ khó làm chủ ánh mắt của mình. Cứ thôi thúc, muốn nhìn thêm một lần, rồi một lần nữa. Cho đến khi bị ánh mắt sáng như sao trời của anh bắt gặp, cô vội vàng quay mặt đi. Che giấu đôi má ửng hồng đáng yêu.
"Gương mặt tôi xấu xí đến nỗi khiến em vừa nhìn đã không chịu nổi sao. Hay là em rất ghét tôi." Giọng trầm ấm phảng phất cùng hương trầm nhẹ nhàng K**h th**h khứu giác cô. Người có khí chất đến cả mùi cơ thể cũng đặc biệt lôi cuốn.
Tất nhiên gương mặt anh không xấu. Vậy ý anh là cô ghét anh ư. Sao anh lại biết. Với những biểu hiện của cô thì anh nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Cô không biết phải trả lời anh làm sao.
"Em ghét tôi đến thế cơ à. Ngay cả việc nói chuyện cũng không thể." Đôi mắt anh trùng xuống nhìn cô.
Trái tim cô lại loạn nhịp vì anh một lần nữa.
"Không phải..."
Anh nhìn cô trìu mến, trông chờ những lời tiếp theo từ bờ môi mềm mại.
"Chỉ là không biết phải nói gì." Cô bấu chặt Ng'n t vào váy.
"Vì tôi không thực sự hiểu cảm nhận của phụ nữ, nên đã làm tổn thương em. Xin lỗi em."
Thật là đáng yêu mà. Anh không cần xin lỗi, lỗi cũng không phải do anh. Cô cũng đã không còn ghét anh nhiều đến thế. Đến khi anh mở lời bắt chuyện với cô, cô mới thấy anh thật dịu dàng. Làm sao cô có thể ghét anh nữa chứ. Cô không nhận ra rằng trong cô luôn xung đột giữa ghét anh và để ý đến anh. Bây giờ thì đã không còn lý do gì để ghét nữa rồi.
"Em cũng xin lỗi vì đã đánh anh." Cô cúi mặt nói lí nhí.
"Ý em là lúc ở trên giường, hay võ đường..." Hiểu Minh cất giọng ngơ ngác.
Mặt cô ửng đỏ hơn, vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại. Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào bờ môi mềm mại tạo ra một luồng điện lan tỏa vào hai con người K**h th**h hệ thần kinh giao cảm. Một loạt hiệu ứng sinh học xảy ra. Đồng tử giãn, tăng nhịp tim, tăng tần số hô hấp, thân người cũng nóng dần lên.
Có thể nói anh đẹp nhất ở đôi mắt. Tuy nằm trên một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt ấy biết cười, vừa xa xăm sâu thẳm, lại vừa gần gũi ấm áp. Ánh mắt ấy đang nhìn cô chăm chú, như tìm cách chui vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô. Như bị thôi miên, chả thể nào thoát ra được.
"Hụ hụ". Thiên Hạo gằn giọng. Hắn nhận ra sự chú ý đặc biệt đối với đối phương khiến họ chợt lúng túng. Lại nở một nụ cười mờ ám.
"Tiếc quá hết vé rồi. Hay là chúng ta đi ăn trước." Giọng nói thánh thót của Bảo An vang lên.
"Ở lầu dưới có một nhà hàng Hàn Quốc, quán đẹp, đồ ăn rất vừa miệng." Thiên Kim đúng là dân sành ăn.
Dù ở bất cứ đâu, phụ nữ cũng đều là người quyết định. Đàn ông chỉ nên im lặng nghe theo.
Đang bước về phía thang máy, một đám nữ sinh trung học vội vây lấy họ. Chính xác hơn là bám lấy Hiểu Minh.
"Anh có phải là người mẫu Hiểu Minh không ạ?" Một cô bé xinh xắn ăn mặc sành điệu trong nhóm nắm tay anh.
"Là tôi." Có vẻ kiệm lời.
Đám nữ sinh la ó, mừng rỡ vì gặp được thần tượng.
"Ở ngoài anh đẹp hơn trên tạp chí rất nhiều. Anh chụp hình chung với tụi em được không?" Ánh mắt cô gái nài nỉ rất đi vào lòng người.
"Tôi đang bận..." Nhìn thấy nét mặt thất vọng anh không thể kìm lòng. "Tôi đang bận... nên tất cả chụp chung một tấm, được không cô bé xinh xắn."
Lời nói của anh như nắng ấm làm tan chảy những trái tim mới lớn.
Họ nhanh chóng chụp một tấm hình với những nụ cười. Chỉ riêng anh không cười.
"A... Anh là Thiên Quân, chàng cảnh sát đẹp trai nhất thành phố." Một cô gái khác trong nhóm nữ sinh hô lên.
Thiên Quân nở nụ cười thân thiện. Sau đó, họ cùng nhau chụp hình.
Có một người cảm thấy thua thiệt. Miệng lẩm bẩm: "Biết vậy mình đã đi làm ca sĩ hay diễn viên gì rồi."
Không khí ấm áp lan tỏa ngập tràn trong khu nhà hàng sang trọng. Cách bài trí nội thất đơn giản, màu sắc nhã nhặn tạo cho thực khách một cảm nhận tinh tế.
Một cô gái mặt mũi sáng sủa tiến về phía họ. Trên mình là bộ Hanbok truyền thống với áo trắng váy đỏ nhìn rất bắt mắt, tạo ra một cảm giác chuyên nghiệp.
"Anh chị chọn món gì?" Cô phục vụ nhẹ nhàng mở giọng.
"Thiên Kim, em quen thuộc nơi đây nhất, hay là em chọn món đi." Thiên Quân nở nụ cười tươi rói, với hai chiếc răng khển dễ thương.
"Hai đĩa sườn bò tẩm gia vị nướng, một đĩa đậu phụ kim chi xào, hai đĩa miến tôm trộn, một đĩa gỏi mực, một đĩa cá đuối trộn gia vị, và hai bình R*ợ*u gạo. Cám ơn." Thiên Kim nói một loạt văn vắt như thuộc lòng.
Món ăn nhanh chóng được mang lên. Những miếng thịt bò tẩm gia vị đậm đà được bỏ lên vỉ nướng. Theo làn khói trắng, hương thơm ngào ngạt bay xộc vào mũi khiến người chưa ăn đã cảm thấy ngon miệng. Họ rót đầy những chiếc chén kim loại bằng thứ R*ợ*u gạo màu trắng ***c như sữa. Nhắp vào đầu lưỡi dung dịch ngọt ngọt chua chua này có thể xua tan đi ưu tư phiền muộn.
"Hiểu Minh, tôi mời cậu một chén, nghe nói cậu học bác sĩ đa khoa, em gái tôi cũng mới thi đậu vào trường, ngành giống cậu, sau này nhờ cậu trông nom, chỉ bảo cho nó." Thiên Quân ăn nói rõ thẳng thắng.
Câu nói này khiến Thiên Kim đang ăn bỗng dừng lại. Anh trai có cần bán em gái mình như vậy không.
Hiểu Minh cũng có chút ngạc nhiên khi biết cô sắp vào trường mình, nâng chén R*ợ*u lên cung kính đáp. "Anh yên tâm. Em sẽ để mắt đến em ấy." Những lời này nghe còn nồng hơn cả chén R*ợ*u trước mặt, khiến Thiên Kim chưa uống đã say. Hai mắt ngơ ngác nhìn anh.
Thiên Quân rót đầy chén R*ợ*u thứ hai. Quay qua Thiên Hạo: "Chén này kết thân giao, em vợ họ của tôi nhờ cậu chăm sóc." Đôi mắt chàng cảnh sát này đúng là tinh tường. Anh lại bán em gái thêm lần nữa. Anh mời R*ợ*u hai người mà đến bốn người say đó nha. Không phải dạng vừa đâu. "Không biết cậu đang học hay đi làm rồi?". Thiên Quân cất giọng nghiêm túc.
"Em đang kinh doanh nhỏ thôi." Thiên Hạo nở nụ cười xã giao.
"Cả hai người đều trẻ tuổi. Người tài cao. Người chí lớn. Khí chất vời vợi. Đúng là có duyên mới gặp. Tôi mời hai cậu thêm một chén." Thiên Quân nâng chén R*ợ*u trong tay.
"Anh quá khen." Cả hai chàng trai đồng thanh đáp.
Thiên Quân nhìn hai cô em gái đáng yêu đang e thẹn, phán một câu mà anh nghĩ lại thì mình đã lỡ lời: "Sao hôm nay hai đứa ăn ít vậy". Hai cô em gái không tiếc một cái liếc mắt đe dọa. Tốt nhất anh nên tập trung ăn thay vì nói. Anh không có ý gì, nhưng người ta sẽ hiểu là bình thường tụi cô ăn nhiều. Anh ta cảm thấy có lỗi, cầm chén R*ợ*u lên nhăm nhi cho qua chuyện.
Con gái nhạy cảm quá nhỉ!!!
Thiên Hạo thấy thế liền ***ng đũa, gắp cho Bảo An một miếng thịt vừa chín thơm vào bát. Khiến cô cảm động muốn rụng rời tay chân.
Thiên Kim nhìn thấy hai cặp *** mà lòng đầy tủi hờn. Cô liếc nhìn anh. Nhưng cô biết rõ mình với anh chả là gì. Cô lại ngậm ngùi cúi đầu.
Đột nhiên, một miếng sườn vừa chín tới rơi gọn vào trong bát của cô. Cô ngước lên nhìn thấy ánh mắt anh đầy vẻ quan tâm.
"Anh trai em nhờ tôi trông nom em." Hiểu Minh bình thản nói.
Cô nghĩ anh chỉ đang thương hại cô. Nhưng trong lòng cũng vui lên phần nào.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Thiên Quân vội vàng nghe máy. "Alo...Ok". Thần sắc của anh chuyển sang gấp gáp.
"Bạn anh rủ đá banh, vừa vặn thiếu ba người, hai cậu giúp anh một chân được chứ." Ánh mắt Thiên Quân như nài nỉ.
"Chuyện nhỏ". Thiên Hạo dứt khoát. Lúc này tất cả ánh mắt đổ dồn về Hiểu Minh.
"Tối nay tôi cũng không bận gì." Nghe có vẻ miễn cưỡng, dù không muốn tham gia nhưng anh lại càng không muốn mọi người mất vui.
"Quyết định vậy đi." Thiên quân chốt lời.
*******
Sân banh nằm ngay trên sân thượng của trung tâm. Bốn phía và ngay cả trên không đều được bọc bằng lưới kim loại vững chắc. Trên lầu cao, gió thổi ***g ***g, đá banh như này mới gọi là biết hưởng thụ.
Ba chàng trai không thể cứ mặc nguyên vậy mà chơi đá banh được. Họ đổi bộ đồ thể thao màu đen có in hình mặt hổ trắng trông rất mạnh mẽ. Chiếc áo ba lỗ để lộ đống cơ bắp săn chắc. Trông họ không khác gì những chiến binh tinh nhuệ.
Ba cô gái ngồi ở khán đài lặng lẽ nhìn những chàng trai của mình ra sân. Sự xuất hiện của ba cô gái xinh đẹp giữa một rừng nam nhi khiến mọi người chú ý. Đã là con trai chính tông, khi đứng trước phái đẹp, họ sẽ thể hiện hết mình. Tinh thần và khí thế của đấng nam nhi như được nâng lên tận cùng giới hạn. Dự là một trận đấu quyết liệt sẽ diễn ra giữa những chiến binh màu đen và những vị bảo hộ màu trắng.
Khoác đồng phục trắng là một đội bóng lớn của thành phố. Đấu với hạng cao thủ này liệu những chàng trai tay ngang có cơ may cầm cự.
"Tuýt". Tiếng còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu. Thiên Hạo quay qua nhìn Hiểu Minh tỏ vẻ thân thiết: "Tí có banh nhớ chuyền qua cho tôi". Hiểu Minh vờ như không nghe thấy.

Một nửa trận đấu trôi qua không có một bàn thắng nào được ghi. Hai bên phòng thủ lẫn tấn công đều rất dữ dội. Chỉ riêng Hiểu Minh không được nhiệt tình cho lắm. Có banh là anh chuyền ngay cho đồng đội, không màng thể hiện một chút tuyệt chiêu nào, cũng chẳng hề nghĩ tới việc ghi bàn thắng. Còn Thiên Hạo tỏ vẻ hứng thú ra mặt. Hắn là loại người thích bị thử thách, việc gì càng khó càng K**h th**h hắn mãnh liệt.
Lúc này, Thiên Quân đang giữ bóng trong chân. Chợt có một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu anh. Anh vờ như chuyền bóng từ xa cho Hiểu Minh nhưng lỡ chân sút thật mạnh. Trái bóng bay thẳng về phía Thiên Kim như quả đại pháo. Cô vô cùng hốt hoảng. Mặc dù cùng lắm trái bóng chỉ bay sượt qua tóc cô. Nhưng nhìn với góc độ của Hiểu Minh, đây là một tình huống vô cùng nguy hiểm. Anh liền nhảy lên lấy thân người mình đỡ cho cô. *** anh đau như vỡ. Cô gái đằng sau mở to mắt nhìn anh mà trong lòng chua sót, cùng một chút cảm động.
Người đàn ông trước mặt cô vô tình tạo cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối, cảm giác được chở che bao bọc. Phận nữ nhi yếu đuối, ai chẳng muốn tìm một người đàn ông như thế cho suốt cuộc đời còn lại.
"Xin lỗi, anh lỡ chân, cậu không sao chứ?" Thiên Quân hô lớn qua phần sân bên kia
"Em ổn." Hiểu Minh trầm giọng đáp.
Chỉ là thử người ta thôi mà. Anh có cần mạnh chân vậy không?
Vài phút sau, bóng lại vào chân Thiên Quân. Khóe môi anh nhếch lên ẩn ý cười mờ ám. Rõ ràng cuộc thử nghiệm của anh chưa hoàn tất. Mục tiêu lần này là Bảo An. Và anh cũng căn góc hết sức an toàn. Chỉ tội nghiệp cho Thiên Hạo, phản xạ quá bất ngờ nên hắn đã phải dùng mặt đỡ đòn thay cho Bảo An. Cảm giác của cô lúc này cũng không khác gì Thiên Kim. Hai người con gái mang hai số phận giống nhau liếc mắt lườm người anh trai chịu khó sắp đặt vì em gái.
"Thật sự xin lỗi, men R*ợ*u bắt đầu làm anh choáng váng." Thiên quân giơ tay lên xoa xoa trán.
"Không nhằm nhò gì." Mặt Thiên Hạo đỏ như lửa, ánh mắt có phần phẫn nộ. Hắn tiến thẳng về phía Hiểu Minh. "Tên này đá tệ quá."
"Ừ. Đừng chuyền bóng cho hắn nữa". Hiểu Minh gật gật tỏ vẻ đồng tình.
Mọi người trên sân không biết hai người họ thì thầm với nhau điều gì. Chỉ thấy sau đó, hai người trở nên ăn ý đến kì lạ. Suốt thời gian còn lại của trận đấu họ chỉ chuyền bóng cho nhau, ghi bàn thắng liên tục. Mặc kệ Thiên Quân chạy theo dở khóc dở cười năn nỉ họ chuyền bóng cho mình nhưng vô vọng.
Tự tạo nghiệt, không thể tha.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Chỉ với hai người đánh bại hoàn toàn một đội bóng sáu người. Đúng là chỉ có cao thủ như họ mới làm được. Tốc độ, kỹ năng, thể chất đều hơn mấy lần. So với trò chơi đơn giản này, họ từng luyện tập những thứ còn hà khắc hơn. Mọi người đều được mở mang tầm mắt. Những cô gái phía trên khán đài cũng cảm thấy hãnh diện thay cho họ.
Thiên Kim và Bảo An vội vàng chạy ra hỏi thăm, giọng nói có phần gấp gáp. "Hai anh không sao chứ?"
"Tôi ổn." Hiểu Minh cong bờ môi mỏng ẩn ý cười dịu nhẹ nhưng toát lên khí chất lãnh đạm.
Thiên Hạo đưa tay lên đôi má trắng hồng mềm mại của Bảo An, nhẹ nhàng vuốt ve: "Thà anh đau, còn hơn để cô gái nhỏ bé như em đau đớn". Cô cũng đưa tay lên xoa nhẹ vùng da xưng đỏ trên mặt anh. "Anh chắc đau lắm". Đôi mắt cô long lanh như dòng nước sắp tràn ly, dâng trào vì lời nói của anh.
Hai tình huống như nhau, nhưng họ thể hiện hoàn toàn đối lập. Một người nóng bỏng như dòng dung nham đỏ rực len lỏi trên bề mặt đất cát, nhanh chóng đốt cháy những gì nó đi qua, trái tim phụ nữ dù làm bằng bất cứ vật chất gì cũng phải tan chảy. Một người như băng tuyết ngàn năm, khí lạnh ngập tràn vừa thổi qua khiến vạn vật và thời gian ngưng đọng, người phụ nữ nào có thể thoát khỏi.
Ngọn lửa vĩnh hằng và băng đá vĩnh cửu liệu có tồn tại trên cõi nhân gian. Lửa càng lớn càng cần nhiều nguyên liệu. Băng tuyết giá lạnh liệu hạt giống có thể đâm chồi nảy lộc.
"Hai cậu chơi tốt lắm". Thiên Quân vui vẻ góp lời. Trong lòng anh dường như đã có đáp án thỏa mãn. Hai chàng trai này đáng để anh tin tưởng trao gởi những cô em gái của mình.
Thiên Hạo thì thầm: "Cũng nhờ anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc