Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi - Chương 44

Tác giả: Yuuki9999

Thế là kết quả hai người lao vào đánh nhau. Tôi tung tăng rời khỏi chỗ đó, đi về lớp trên môi còn nở nụ cười đắc thắng. Cứ đánh tiếp đi, thật nhiều vào. Hơ… hơ… Công nhận chiêu này của mình độc thật. Phải thường xuyên sử dụng mới được. Tôi tung tăng chạy nhảy như con sóc. Suốt cả buổi học cứ ngồi cười tủm tỉm như một con điên mới trốn trại ý. Ngay cả đứa bạn thân là Tiểu Ngọc cũng bảo: \\\\\\"Mày có cần tao đưa đến bệnh viện không?\\\\\\" Thế mới đau chứ. Nhưng tại nghĩ đến hai bà kia nên mới vậy chứ thực ra, tôi hơi bị hiền nha, còn lễ phép đến chào hỏi đàn \\\\\\"chị\\\\\\" cơ mà. Thế mà còn có người hiểu nhầm đấy. Cứ thử chơi với tôi mà xem, đảm bảo ai cũng khen tôi tốt bụng cho coi (Tự sư*ng vừa thôi bà ơi, sao lắm bom mà nổ thế). Wầy, chán thế! Chẳng lọt được vào tai những gì mà thầy giáo giảng nữa. Ai mượn ông này hôm qua phạt tôi làm tôi mất mặt làm gì, hứ. Đã thế bổn tiểu thư cũng ghét luôn chứ không cần đâu nha. Và quyết định cuối cùng là tôi quay ra ngoài ngắm cảnh chứ tuyệt đối không ngắm ông thầy đầu hói kia đâu nhá. Nhưng chẳng ai mà ngờ, hành động kì quái của tôi đã lọt thẳng vào đôi mắt của ông thầy. Vù… Cốp… Tiếng phấn bay và chạm đúng đầu tôi cái “cốp”. Hu hu hu, tự dưng lại có một quả ổi mọc ngay giữa trán. Quá đáng! Tôi có làm gì đâu, chỉ là muốn xem trời đất như thế nào thôi mà. Đã vậy lại còn bị, ông thầy trừng mắt, nhắc nhở, hay nói đúng hơn là bị đe dọa.

- Nếu em không học được thì ra ngoài, hiêu chưa?

Cả lớp quay xuống nhìn tôi như người mới rơi từ sao Hỏa xuống. Xấu hổ quá! Tôi lí nhí trả lời.

- Dạ, em xin lỗi.

Ấy thế mà Tiểu Ngọc còn len lén nhìn tôi bụp miệng cười bé. Được lắm! Đồ bạn xấu xa! Liếc nhỏ một cái sắc lẻm, tôi quay mặt đi không thèm bắt lời luôn. Cứ như vậy, tiết học thứ năm trôi qua. Tôi cất hết sách vở vào trong cặp, bỏ đi luôn mặc đứa bạn đang gào gọi đến đau cả họng. Kết quả của việc cười tôi đấy (đó mà là tốt bụng hả). Định đạp xe về nhưng “bùm” một cái. Hức hức. Đau, quá đau. Cái xe yêu quí của tôi bị thủng xăm, giờ phải căng hải về nhà rồi. Cái số nó đen đến mức đấy đó! Ông thần xui, giờ ông để cho tôi yên nếu không tối nay đừng hòng có cơm mà ăn nhá. Linh thật! Một chiếc xe Limo màu bạc đỗ trước mặt, à không, trước cổng trường, một người con trai lạ hoắc. Thế là ông ta không chịu buông tha rồi. Đột nhiên giọng nói sát thương cao vang lên từ anh chàng đó.

- Chị dâu! Lên xe đi chứ.

Mặt tôi méo xệch đi 360 độ, chắc là không phải tôi đâu nhỉ. Tiếp tục dắt xe, lủi thủi như học sinh bị cách ly. Rồi bỗng, một bàn tay phải nói làm sao nhỉ, to nhưng lại trắng trẻo như con gái, kéo lại, thở hổn hển như người hết hơi.

- Em còn chưa nói hết cơ mà! Sao chị dâu lại bỏ đi?

Hả? Chẳng lẽ anh ta bị thần kinh? Ế. Tôi quay lại, mỉm cười cực kì đáng yêu.

- Này, anh nhầm người rồi hả? Tôi không phải là chị dâu của anh đâu nha.

Vẫn không buông tay. Lại còn cười khiến bao đứa con gái nghiêng ngả, bàn tán, tất nhiên tôi là ngoại lệ.

- Đúng là chị mà. Tên là Đinh Ngọc Thiên Hương đúng không?

- Ừ.

- Vậy là đúng. Thôi được rồi, chị đi với em nếu không thủ lĩnh nổi giận thì toi.

- Còn xe của tôi?

- Sẽ có người mang về tận nhà cho chị.

Rồi tôi bị lôi lên xe một cách không thương tiếc. Hu hu hu. Ông trời ơi! Con có làm gì nên tội đâu mà ông gây cho con bao nhiêu thảm cảnh thế này hả giời? CỨU VỜI – Tiếng kêu trong thâm tâm trỗi dậy. Chiếc xe dừng trước một quán bar có tên “Devil – Ác quỉ”. Cánh cửa bật mở. Nhạc mở rầm rầm, tất cả mọi ánh mắt như hướng về tôi, nghi hoặc, sau đó lại tiếp tục nhảy điên cuồng với vũ điệu hoang dại. Nhìn mà thấy ghê! Tôi mà biết thằng nào kêu tôi đến đây thì sẽ băm nó ra thằng nghìn mảnh rồi vứt xuống sông làm mồi cho cá ăn. Và giờ tôi đang đứng trước căn phòng VIP – 1. Chàng trai kia khép nép, gõ cửa, giọng nói lễ phép lắm nhá.

- Thủ lĩnh, chị ấy đến rồi.

- Để cô ấy vào. Cậu quản quán đi.

- Vâng. – Quay sang tôi, nói – Chị tự nhiên đi nha. Thủ lĩnh đang chờ trong đó.

Sau đó, anh chàng biến mất khỏi tầm mắt tôi luôn. Hu hu hu, Tôi còn nhỏ, tha tôi đi. Được rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi. Hít một hơi, tay tôi run run mở cửa, mắt nhắm tịt lại. Và cuối cùng cũng vượt qua cơn sợ hãi, mắt tôi mở to như ốc nhồi, nhìn cái người đang ngạo nghễ uống R*ợ*u. Giờ thì tôi biết rồi. Thiên Ân – thủ lĩnh bang Akuma. Tưởng là ai chứ? Sao cứ phải là hắn nhỉ? Cái vẻ mặt trông mà ghét thế không biết.

- Ngồi xuống! Nhìn cái mặt của cô y như trái bí ngô ấy.

- Hả? Này nhá, anh đừng có mà xỉ nhục người khác như vậy nhá. Đã ***ng chạm gì đến anh chưa hả?

Đóng cửa cái “Rầm”, ngồi phịch xuống ghế, tôi hất mặt. “Phì” Rõ ràng là hắn đang cười trộm mà. Tự nhiên muốn đập cho hắn mấy cái quá đi mất.

- Đã không đập được lại còn nghĩ.

Éc. Sao hắn biết? Chẳng lẽ hắn đọc được suy nghĩ của người khác? À, chắc là may mắn đoán được thôi.

- Đừng nghĩ nữa thì tôi không đọc được.

- Anh là cái giống gì vậy hả? Sao cứ nói toẹt hết ra những gì tôi nghĩ vậy hả?

- Thích.

Cái người này đang cố tình trêu ngươi tôi đây mà. Không nể tình ngươi là bang chủ bang Akuma thì ngươi ૮ɦếƭ với ta.

- Không phải là nể tình mà là sợ quá không làm gì được.

- Đã bảo đừng có nói ra cơ mà. Ai sợ hả?

- Thì đừng nghĩ nữa.

Nhịn. Nhịn. Tôi nắm mái tóc, cười méo mó, hỏi.

- Gọi tôi đến đây làm gì?

- Chơi.

- Tôi không phải đồ chơi hiểu chưa? Đừng có ép buộc người khác làm điều họ không thích.

- Đó là quyền của tôi.

Rồi hắn nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi quán bar, lôi thẳng vào xe, phóng thẳng, khiến tôi ú ớ cũng chẳng được. Đúng là tình cảnh trớ trêu. Tên khùng này nữa! Đợi đó, ta nguyền rủa, nguyền rủa, không ai sẽ trở thành người yêu ngươi. Ủa? Đây chẳng phải là nhà tên đáng ghét đó hay sao? Tự dưng đưa tôi đến đây làm gì vậy không biết. Haizzzz… Chẳng hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì nữa. Mà thôi nhân cơ hội này tôi phải tranh thủ đi thăm mọi người mới được. Bước vào trong, tôi lăng xăng chạy đến nơi mọi người đang làm việc mà chẳng thèm để ý đến người kia. Chỉnh lại tư thế, tôi vui mừng hét lớn khiến ai cũng phải giật mình quay lại.

-Mọi người, Tiểu Hương đã trở lại rồi đây.

Tất cả đều ngạc nhiên đến nỗi làm rơi dụng cụ làm việc. Rồi như vỡ òa, họ chạy đến bên tôi, cười, hỏi thăm tình hình của tôi.

-Cô Thiên Hương, cô vẫn khỏe chứ?

-Hình như cô có vẻ gầy đi đấy

Blap… Blap…Bọn họ thật là tốt đối với tôi. Nhưng sao tôi lại chẳng thấy Linh nhi đâu nhỉ? Tôi gọi chị Minh, nhẹ nhàng nói.

-Chị có thấy Linh nhi đâu không?

- Rõ ràng là lúc nãy em ấy vẫn còn ở đây mà.

- Em biết rồi.

Đảo mắt nhìn qua một lượt trong căn biệt thự, một hình bóng nhỏ bé, quen thuộc đang nấp sau cánh cửa bếp. Cả than hình run run như đang sợ hãi điều gì đó. Chẳng lẽ Linh nhi không còn nhớ đến tôi hay sao? Tiến gần đến phía cô bé, tôi ôm chầm lấy Linh nhi, xoa đầu cưng như bảo bối, nở một nụ cười thêm vào đó là những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bảo.

-Linh nhi, chị rất nhớ em đó, cô em gái bé bỏng.

Bỗng từng tiếng nấc lớn, vang bên tai, buông Linh nhi ra thì tôi thấy nước mắt đã rơi lã chã từ lúc nào, dù vậy em ấy vẫn cố nén khóc, môi mím chặt lại. Tôi vỗ về mãi Linh nhi mới nín. Hóa ra là vì quá bất ngờ khi tôi trở về nên em ấy mới không dám đến gặp. Đúng là một đứa em gái dễ thương. Cuối cùng, hai chúng tôi vào phòng nói chuyện sẽ rất vui vẻ nếu không bị Thiên Ân cắt ngang. Đột nhiên, hắn lao vào phòng kéo tôi đến phòng hắn. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây. Tôi cảm thấy có chút lo lắng. Và hắn giơ ra trước mặt tôi một sợi dây truyền bằng bạc có một nửa trái tim, nhìn tôi đầy dịu dàng, ôn nhu nói.

-Em có thế giữ lấy sợi dây chuyền này được không? Đây là chứng minh tình cảm của tôi dành cho em. Hãy giữ nó cho đến khi em thực sự yêu tôi và khi đó hãy đeo sợi dây chuyền lên cổ.

Thế này là sao? Tôi nên làm gì bây giờ? Từ chối hay chấp nhận. Chuyện này thật quá đột ngột khiến cảm xúc hiện giờ của tôi hỗn loạn. Phải giải quyết chuyện này như thế nào bây giờ. Tôi cũng không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh khi hắn nói như thế. Sao anh lại làm tôi bối rối đến thế này cơ chứ? Chẳng lẽ…? Chắc không phải đâu, làm gì có chuyện đó. Tôi cố gắng thoát ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn kia. Nghĩ đến chuyện đó làm gì nữa không biết. Lắc đầu thật mạnh, tôi hít một hơi thật sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời.

-Tuy tôi không biết tại sao anh lại yêu tôi nhưng thật sự thì tôi không ghét anh. Giờ tôi rất phân vân, chưa biết nên quyết định ra sao. Thôi thì tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị này. Nếu qua một thời gian mà tôi không có tình cảm với anh thì tôi sẽ tự động trả lại sợi dây chuyền.

Hắn cười – một nụ cười thật sự. Nó đẹp lắm. Tôi đã phải ngẩn ra đến 5 phút mới tỉnh lại. Tôi không nghĩ là cũng có lúc hắn lại vì câu nói của tôi mà vui đến thế. Cũng chính vì thế tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Kết thúc. Tôi chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Hình như vui quá nên dây thần kinh của hắn bị chạm hay sao ý. Tự dưng lại còn cho Linh nhi ngồi xuống cùng ăn theo đúng ý tôi, miệng cứ cười tươi như hoa. Ngồi trong bàn mà tôi cứ nổi da gà và ớn lạnh những mấy lần. Thật khủng khiếp. May mà tôi không ói ra đây đấy. Đến chiều 2h, tôi sung sướng khi được đưa đến công viên Clover. Yeah! Mong ước của tôi trở thành hiện thực rồi. Hay quá! Suýt nữa tôi còn nhảy cẫng lên ôm lấy hắn, haizzzz… vui quá mất khôn. Hì hì. Tôi kéo tuột hắn đến chỗ mua vé đi tàu lượn siêu tốc. Trò này là tôi khoái nhất đấy.

-AAAAAAAAAAAAAAAA… 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc