Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi - Chương 30

Tác giả: Yuuki9999

Oái! Giọng nói này... là... là... tên Thiên Ân? What? Sao hắn biết tôi ở đây vậy trời? Thế nào cũng bị xử đẹp cho coi? À, giớ mới nhớ lúc nãy hắn nói cái gì ấy nhỉ? Làm tốt lắm là sao? Tôi mở mắt, nhìn thấy cái tên đáng ghét đang vỗ vai cái thằng cầm đầu định đánh tôi lại còn cười nói nữa chứ. Chuyện này là sao? Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Mấy cái thằng điên kia là đàn em của tên Thiên Ân. Hắn nói muốn thử sức tôi xem thế nào. Ngọn lửa đam mê ý nhầm tức giận bùng bùng cháy, tôi dậm chân uỳnh uỳnh, hét.

- ĐỪNG ĐỂ TÔI NHÌN THẤY CÁI TÊN ĐÁNG GHÉT NHÀ ANH NỮA. - Quay sang Kin vẫn đang bình thản như không - CẢ ANH CŨNG VẬY ĐẤY.
Sau đó bỏ về nhà không nói thêm câu nào cả. Để mấy người còn lại đần mặt, im thít. Tôi đóng cửa phòng cái rầm, rồi đi tắm. Tự dưng tôi thấy tổn thương vô cùng, lại còn khó chịu nữa chứ. Sao họ lại có thể xem tôi như một thứ đồ chơi vậy chứ? Tôi thấy ghét hai người đó ghê gớm và không muốn gặp họ một chút nào cả. Thả mình vào dòng nước ấm áp, tôi muốn thanh thản hơn. Khoảng 30 phút sau, tôi nhảy khỏi bồn tắm, mặc quần áo, mở cửa, nhảy lên chiếc nệm êm tuy không phải của tôi. Mai nhất định tôi sẽ không thèm nói chuyện với hai người kia cho coi. Mà vết thương của tôi gần khỏi rồi chắc là khoảng 1, 2 ngày nữa có thể tháo băng. Yeah! Tôi sắp thoát khỏi đây và được gặp rồi. Vui quá đi! Tôi nhảy tưng tưng trên chiếc nệm. Không biết mẹ tôi có ăn uống đầy đủ không nữa? Chắc mẹ tôi chẳng sao đâu. Bà ấy khỏe như vậy cơ mà. Oáp... Oáp... Ngủ thôi! Mắt díp lại rồi. Cứ thế, cứ thế, tôi chìm vào mộng không gọi là đẹp có thể coi là ác mộng cũng được. Ngày hôm sau. Tôi tỉnh dậy, tâm trạng vẫn còn tức giận lắm đó nhà. Ai nói gì là tôi xử đẹp luôn tất nhiên là trừ mẹ tôi ra rùi. Chui ngay vào phòng tắm, tôi liền đánh răng, rửa mặt. Tự dưng, tôi nhớ giấc mơ hôm qua \\\\\\"đẹp\\\\\\" thế không biết làm tôi mấy lần bật dậy. Oa oa oa. 

Mắt thâm quầng, tóc tai bù xù vì lăn đi lăn lại, quần áo nhăn nheo... có khác nào quỷ không hả trời. Tôi không ngờ nó lại \\\\\\"vui\\\\\\" đến vậy. Khéo mai tôi phải cầu trời khấn phật tha làm ơn làm phúc THA cho đứa con gái bất hạnh này đi ạ. Đẹp, đẹp đến mức khủng khiếp luôn. Giá mà tôi ૮ɦếƭ quách đi cho xong. Mơ gì mà đáng sợ thế cơ chứ. Rùng mình. Tạt nước vào mặt, phải tình hắn mới được. Hôm nay tôi vẫn muốn trở thành con người đáng sợ như hôm qua. Oa. Phục mình quá đi. Tôi với bộ quần áo chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng mặc vào người sau đó ruỳnh ruỳnh bước ra. Cả căn nhà rung chuyển như động đất 9.99 độ hite. May là chưa sập. Tôi uyển chuyện xuống nhà với vận tốc nhanh như à không nhanh hơn gió ấy chứ. Và kít, tôi phanh lại khi nhìn thấy hai sinh vật nhầm hai người trước mặt, ngay sau đó, lướt qua, không để tâm, bắt tay vào làm bữa sáng cho mình, chỉ có mình tôi được ăn ấy ạ. Tôi cũng muốn Linh nhi vào ăn nhưng biết là mình không có quyền nên tí nữa sẽ nấu cho cô bé sau. Mùi thơm nức thay nhau tỏa ra khắp căn phòng. Bụng tôi bắt đầu biểu tình dữ dội. Này, phải chờ chút chứ, sắp xong rồi. Chị sẽ cho em ăn no thì thôi. Xong xuôi, tôi dọn thức ăn ra bàn, ngồi từ từ ăn và hai người đối diện tôi coi như không khí. Ngon quá! Đúng là món tủ mà. Khoảng 15 phút sau, tôi hoàn tất bữa ăn. Dọn dẹp và rửa bát, tôi bỏ ra phòng khách ra xem phim. 

À, hình như hôm nay bác sĩ đến kiểm tra vết thương thì phải. Không biết đã khỏi hẳn chưa nữa, vui thiệt! Chẳng may, tôi đánh mắt trúng phía hai người kia, miệng há to có thể nhét vừa một con chó. Hóa ra, tôi làm cho họ bất ngờ đến thế cơ à. Mà thôi, xem hoạt hình đã. Vâng, tôi cứ ngồi ôm bụng cười ha hả vì bộ phim Tom & Jerry đễn nỗi chảy cả nước mắt cơ mà. Xem đi xem lại mà vẫn thấy hay và hài vô cùng. Hai con người trong bếp ấy ạ, vẫn đang dửng dưng uống cà phê hay gì đó, chắc là ổn định tinh thần rồi đấy. Tôi chống cằm gật gù. Khi đó, chuông cửa reo. Sau đó, Linh nhi bước vào cùng với bác sĩ tên Điền. Cô bé cúi chào tôi và hai người kia (quay sang họ, quay lại) thông báo.
- Cô chủ, bác sĩ đã đến rồi ạ. 

- Ừ. Mời bác ngồi. 

- Em xin phép đi làm việc khác ạ.
- Vậy thì em đi nhanh đi không cần thẩn bị đuổi việc đấy. 

Tôi đánh mắt nhìn hai cái người đáng ghét kia, cố tình nhấn mạnh từ đuổi việc. Như hiểu ý tôi, Linh nhi cúi đầu, đi ra. Và bác sĩ Điền hỏi thăm tình hình của tôi.
- Cháu thấy thế nào? Có sót hay mọc mủ gì không?
- Dạ, không ạ. Cháu không còn thấy đau nữa.
- Để bác kiểm tra xem sao. 

Bác Điền nhẹ nhàng gỡ gạc băng ra khỏi má trái của tôi. Nhìn một lát, bác ấy cười bảo.
- Tốt, tốt. Tình hình vết thương đã gần khỏi hẳn. Chỉ còn một vết sẹo bé đang dần lành. Khoảng một ngày nữa là sẽ không sao.
- Vâng ạ. Bác uống nước đi ạ. 

Tôi mỉm cười, nói chuyện với bác Điền một lúc lâu. Được một chút, bác ấy có việc nên phải về. Tôi cũng không nên giữ lại, tiễn bác đến khi bóng khuất xa ngôi nhà. Vườn hoa! Tôi chạy thẳng ra nơi đó. Ngồi trên đám cỏ đáng yêu, tôi cười toe toét, vuốt nhẹ những bông hoa. Gió khẽ thổi, tạt nhẹ vào mặt khiến tôi thích thú, cảm thấy hơi nhột. Bọn mày muốn chung niềm vui với tao đúng không? Vậy thì phải mở tiệc chứ nhỉ. Tôi lấy giấy Pu't, viết một danh sách dài những thứ cần dùng nhưng chưa có ở nhà đưa cho chị Minh ra siêu thị mua. Phi như bay vào trong nhà, tôi định coi phim tiếp nhưng lại bị hai người kia chiếm chỗ mất rồi. Tôi lén lút rình xem họ đang xem cái gì. Ặc. Tom & Jerry? Tưởng chỉ có mình tôi trẻ con ai ngờ... Lại còn cười khì khì nữa chứ. Đó là chưa kể, tên đáng ghét Thiên Ân cố gắng bịt tay, không cười nhưng chẳng nhịn được. Nhìn họ đáng yêu thật. Éc. Bảo giận nhưng khi nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy tôi lại chẳng thể. Với lại, hôm qua họ làm như vậy là chỉ muốn chắc chắn tôi có an toàn hay không? Thôi vậy. Tôi đi đến gần, đập vào vai mỗi người một cái, trêu.
- Bắt quả tang hai người đang xem phim hoạt hình. 

Kin và Thiên Ân tròn mắt nhìn tôi như người ngoài hành tình. Im ắng. Im ắng. Mãi lúc sau, Kin mới lên tiếng.
- Nhóc không giận anh nữa à?
Tên Thiên Ân nhìn vui vẻ lắm nhưng vẫn tinh vi, giọng có phần hờn dỗi. 

- Sao em không giận tôi đi?
Mất cả hừng. Dù gì bổn cô nương đang vui nên không chấp. Tôi tinh nghịch, nháy mắt mà chính bản thân đang nổi da gà.
- Muốn giận mà không được.
- Thật?
Kiệm lời thế. Cả hai hiểu nhau trước đâu mà trả lời đồng thanh thế.
- Ừm. Hôm nay sẽ tổ chức tiệc tại khu vườn hoa nhà anh đấy, Thiên Ân.
- Tại sao?
- Vết thương còn một chút xíu nữa là khỏi.
Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu, trông có vẻ buồn buồn. Hay là linh cảm tôi sai nhỉ? 

- Thế thì chuẩn bị thôi.
Vâng, Kin phá tan cái bầu không khí ảm đạm này.
- Nhưng chị Minh đi mua đồ cần dùng chưa về? 

- Bày bàn ghế cơ mà.
- Cứ để cho người hầu làm cũng được.
Lại là hắn đấy ạ. Một câu lạnh mà súc tích là phong cách của tên này. Tôi trừng mắt, đe dọa.
- Nếu muốn thế thì đừng tham gia nhá.
- Không muốn là được chứ gì? 

Cộc lốc. Mất hết cảm xúc. Vui nên mới tha chứ không tôi xé xác hắn ra rồi. Công việc bắt đầu. Tuy không chỉ định nhưng mọi người đều giúp đỡ rất tận tình. Nếu bảo tôi nói ai lười nhất thì là hắn - Thiên Ân. Sai bảo với hắn là chủ yếu. Hết thuốc chữa với tên này luôn. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc