Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi - Chương 26

Tác giả: Yuuki9999

Tan học. Tiểu Ngọc chạy đến nhà Hải Đăng chẳng thèm nói câu nào với tôi hả. Thiệt là, sao nhỏ lại có thể bỏ bạn vì trai thế nhỉ? Tôi vừa lầm bầm vừa thu dọn sách vở vào cặp. Giờ trong trường chẳng thấy bóng dáng một học sinh nào cả. Bỗng đằng sau gáy tôi lành lạnh, chẳng hiểu vì sao. Tôi định quay lại. Bốp... Ai đó đánh vào gáy. Cơ thể tôi từ từ đổ xuống, mắt nhắm dần lại không nhìn rõ người đánh mình. Trước mắt là một màu đen bao phủ.
Khi tỉnh dậy, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Lạ thật! Đây là nhà kho đựng dụng cụ thể dục mà. Sao tôi lại ở đây? ૮ɦếƭ tiệt, tay tôi bị trói chặt còn miệng được bịt bởi băng dính. Là ai đã bắt tôi vào đây? Cố gắng vùng vẫy, tìm cách trốn thoát. A? Có một mạnh thủy tinh vừa cứa phải tay tôi. Nắm chặt lấy mảnh thủy tinh, ra sức cứa đứt dây thừng. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, khoảng 5, 6 người đi vào. Tôi có chút giật mình, nhưng lấy lại được bình tĩnh, tôi lại tiếp tục cắt dây thừng. Bỗng tiếng nói của một cô gái vang lên.
- Dám qua mặt tao hả?
Và cô ta vứt mảnh thủy tinh trong tay tôi ra xa, cười man rợ.
- Mày tưởng có thể thoát dễ dàng như vậy hay sao?
Giọng nói này? Maria? Hừ. Không ngờ là cô ta lại dùng thủ đoạn này. Cô ta kéo băng dính trên miệng tôi ra, khẽ cười.
- Bất ngờ không? Món quà này tao cố dành tặng mày đó.
- Công chúa Maria, tôi cứ tưởng cô như thế nào. Hóa ra cũng là một kẻ hèn hạ.
Bốp... Hình như cô ta kích động quá thì phải. Giáng cho tôi một cái tát đau điếng nhưng tôi không khóc, vẫn giữ trên môi nụ cười nửa miệng. Cô ta quắc mắt, đe dọa.
- Mày hãy xin lỗi tao và tránh xa hoàng tử Thiên Ân thì tao có thể tha thứ cho. Còn không thì... mày cũng biết hậu quả của nó đó.
- Hừ. Nếu tôi không đồng ý thì cô sẽ giết tôi chắc?
- Không. Tao sẽ ђàภђ ђạ mày theo cách khác.
- Vậy thì để tôi xem cô định làm cái gì.
- Ý mày là mày không đồng ý với điều kiện tao đưa ra.
Tôi cười lạnh, nhìn thẳng vào mặt Maria.
- Phụt. Cô nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi. Nếu muốn tôi đồng ý thì đợi mấy thiên niên kỉ nữa đi.
Bốp... Bốp... Hai cái tát được đặt trên mặt tôi đau đớn. Cô ta đã đi quá xa rồi. Một vật lóe sáng trên tay Maria. Dao? Chẳng lẽ cô ta định...?
- Ha ha ha... Đúng như mày nghĩ. Tao sẽ rạch trên khuôn mặt này những đường hoàn hảo. Mày nghĩ sao?
- Tốt nhất là mày hãy xin chị hai tha thứ đi. - Đám con gái hùa theo
- Đừng tưởng tôi sẽ sợ. Thử xem. Tôi sẽ trả gấp mười lần, công chúa à nhầm phải gọi là rắn độc chứ.
- Thôi được, Tao sẽ khiến mày đau đớn.
Con dao từ từ tiến thẳng về phía tôi. Không, tôi không muốn như thế. Nhưng tôi đành phải chịu đựng. Không thể cô ta đắc ý được. Tôi vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn cô ta, Ngược lại, trong lòng đang lo sợ khi mẹ biết chuyện này. Dù không có nhan sắc cũng chẳng sao nhưng tôi không muốn mẹ phải bận tâm vì tôi. Chỉ còn 1 cm nữa. Và lưỡi dao cắm vào mặt khiến tôi đau buốt, nó cứ thế. Rầm... Cánh cửa đổ xuống mặt đất. Maria hoảng hốt buông con dao xuống, run sợ. Thiên Ân? Sao hắn lại ở đây? Máu trên má cứ chảy dòng dòng. Nhìn hắn kìa, khuôn mặt thật đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng, đôi môi khẽ nhếch lên. Bốp... Maria ngã xuống, từ miệng chảy ra một chất lỏng màu đỏ. Năm người còn lại ngồi thụp xuống, van xin. Bụp... Tất cả đều bất tỉnh. Ánh mắt đau khổ của Thiên Ân xoáy sâu vào tim tôi. Tại sao lại như thế? Nước mắt cứ lần lượt tuôn ra trên hai gò má. Bao nhiêu uất ức, sự sợ hãi bùng nổ không thể kìm nén thêm. Thiên Ân ôm tôi thật chặt, giọng nói gần như lạc đi.
- Xin lỗi em, xin lỗi. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu.
- Sao anh lại đối xử với em như thế? Anh chỉ trêu đùa cô ta thôi đúng không?
Maria ngỡ ngàng, hét lớn. Đôi mắt của Thiên Ân lóe sáng, nhưng chỉ trong chốc lát, sự lạnh lùng bao phủ. Hắn trừng mắt, gằn từng tiếng.
- Tôi cấm cô động vào cô ấy. Nếu không thì đừng mong sống sót.
Mơ hồ. Tôi gần như lịm đi trong vòng tay của Thiên Ân. Hắn bế tôi ra khỏi cái nơi đáng sợ đó, bỏ lại sau lưng là sự tức giận của Maria, và tôi loáng thoáng nghe được câu cuối cô ta nói.
- Thiên Ân, anh là của tôi. Tuyệt đối tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu, Đinh Ngọc Thiên Hương.
Cùng với ánh mắt chất chứa hận thù và tiếng cười man rợ. Giờ, tôi đang yên vị trên giường bệnh. Tên điên Thiên Ân bị tôi sai đi mua đồ ăn rồi. Má bên trái của tôi đã được bác sĩ giỏi nhất băng bó. Đáng lẽ, tôi từ chối nhưng hắn ép quá nên đành đồng ý cho qua chuyện. Mà công nhận, chẳng có một chút đau đớn gì khi băng cả. Nhưng mà oa oa oa... mặt tôi bây giờ nhìn cứ làm sao ý, trông sờ sợ. Giống đầu gấu cực luôn. Còn một vấn đề đáng lo ngại. Vết thương này còn lâu nữa mới lành, thế thì tôi làm sao dám về nhà cơ chứ? Mẹ mà biết, chắc sẽ lo lắng, không khéo lại ảnh hưởng đến công việc thì ૮ɦếƭ, Tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ chẳng để ý có người bước vào. Thơm quá! Mùi cháo gà. Ở đâu? Ở đâu? Quay mặt lại, tôi nhìn tháy cái bản mặt siêu siêu đáng ghét của tên điên Thiên Ân. Cũng tại hắn mà tôi mới trở thành thế này. Tôi muốn đạp cho hắn bẹp dí, now - ngay bây giờ. Nhưng nể tỉnh hắn mua cháo gà nên tôi tạm tha chứ không giờ này hắn không còn ở đây rồi. Hơ... hơ... Ôi! Thức ăn yêu quí! Chị đến đây! Tôi nhảy xuống giường, giật phắt bát cháo trên hắn ăn lấy ăn để. Ngon quá! Kỉ lục. Vâng, chưa đầy 2 phút sau, bát cháo bóng loáng không còn gì bên trong. Tôi lấy giấy, lau miệng, tay còn lại xoa cái bụng no căng. Rầm... Suýt nữa, tôi đâm đầu xuống đất. Tên điên kia cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm rồi tự dưng cười. Chẳng lẽ tại tôi không cho để phần đồ ăn nên hắn tức quá hóa điên à? (Ặc. Bà này ngây thơ quá) Cái điệu nhìn quái dị, tôi buộc phải cất tiếng vàng oanh.
- Này, anh sao vậy?
Im lặng. Tôi huơ huơ tay nhưng hắn vẫn ngồi im như tượng. Đúng là đồ dở hơi. Và thế là tôi đập cái bốp vào người hắn, hét.
- NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!
Hơ... hơ... Tự dưng hắn bật dậy, hốt hoảng, nói.
- Có chuyện gì vậy? Em thấy đau hả? Để tôi đi gọi bác sĩ.
Oh my god. Hắn nghĩ cái quái gì vậy? Định trù tôi ૮ɦếƭ chắc? Haizzzzzzz.... Chẳng biết nên làm gì với hắn nữa? Tôi thở hắt ra, lấy hết sức, phóng loa.
- STOP!
Tên điên Thiên Ân đứng im, quay lại như rô bốt. Nhìn hắn buồn cười quá đi mất, tôi hắng giọng.
- Tôi không bị sao hết. Chẳng qua tại anh cứ nhìn tôi nên đành phải làm cách đó thôi!
- Vậy hả?
- Ừ. Mà anh đã ăn gì chưa?
- Em quan tâm hả?
- Tôi chỉ muốn cảm ơn thôi. Đừng hiểu lầm.
- Ừ. Lúc nãy khi đi mua cháo cho em tôi đã ăn rồi.
Bỗng dưng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng còn một tiếng động. Đột nhiên, giọng hắn trầm xuống, sự đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt hoàn hảo.
- Về chuyện hôm nay, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã để em tổn thương. Tôi nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Tôi nghe lầm chăng? Tim như lỡ một nhịp. Tôi xúc động vô cùng nhưng không bộc lộ ra ngoài, mỉm cười tinh nghịch.
- Lần này anh đã cứu tôi nên tôi tha cho đó. Chứ không thì đừng hòng nha. Và tất nhiên là không có lần sau rồi.
Hắn cũng bật cười, khẽ xoa đầu tôi như con cún. Oa oa oa. Lợi dụng vừa thôi nha. Mặt tôi nghiêm lại.
- Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Với một điều kiện.
- Được. Nếu em muốn thì 100 điều kiện cũng được.
- Anh phải cho tôi ở nhờ, OK?
Hắn tròn mắt nhìn tôi, mặt đần như phỗng, rồi hét lên.
- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA? Em... nói... gì... vậy?
- Cho. tôi. ở. nhờ. nha,
- Sặc. Sao tự dưng em lại đưa ra cái điều kiện quái dị vậy hả?
Tôi gãi gãi đầu, cười xòa.
- Cũng không có gì. Tại tôi sợ mẹ biết sẽ lo lắng. Lúc đầu, tôi định đến nhà Tiểu Ngọc cơ nhưng lại sợ nhỏ mách lẻo với mẹ. Nên sự lựa chọn cuối cùng là đến nhà anh thôi. Hơn một tuần. Thế nào? Anh có đồng ý không để tôi còn biết lối tìm người khác?
- Thôi được.
- Yeah!
Tôi nhảy cẫng lên mặc cho hắn nhắc là nguy hiểm. Thế là chẳng phải lo lắng nữa rồi. Nhưng mà... Haizzz. Tôi thấy sờ sợ. Số phận nó vậy rồi. Chấp nhận đi, Thiên Hương!
Theo như kế hoạch, tôi đã gọi điện nói dối mẹ là phải học ở nhà bạn mấy ngày nên không về được. Mẹ tôi đã tin và chấp nhận. Thiên Ân thì sai người đến lấy đồ đạc mang đến nhà hắn. Hoàn thành! Mọi thứ không nằm ngoài dự tính. Mẹ tôi không có một sự nghi ngờ nào! Mai tôi sẽ được xuất viện. Vui quá! Không bị giam cầm bởi nơi này nữa rồi. Tranh thủ thời gian, tôi đi dạo lòng vòng khu vườn sau bệnh viện. Một đám trẻ khoảng 6, 7 tuổi tung tăng chạy nhảy. Và tôi cũng gia nhập vào cũng chơi với bọn trẻ. Chúng đáng yêu lắm! Cuối cùng, mệt, mấy chị em ngồi xuống thở dốc. Dường như thời ấu thơ của tôi sống lại trong một khoảnh khắc. Bỗng chú nhóc tên Jun kéo tay tôi, cười, hỏi.
- Chị, chị đã có người yêu chưa ạ?
- Chưa. Nhưng sao em lại hỏi vậy?
- Thế thì tốt. Từ nay, chị là của em nga~.
HẢ? Nhóc Jun nói gì vậy nhỉ? Hơ... hơ... Chắc tôi nghe nhầm.
- Em đùa hả, Jun?
- Dạ, không. Em chấm chị rồi.
- Jun, em nói gì lạ vậy?
- Hì. Em quyết định rồi đó. Chị không thay đổi được đâu nha. Với lại khuôn mặt chị sắp lành đúng không? Em nhất định sẽ đến thăm chị. Mà nhà chị ở XXXYYY đúng không? Vậy nha. Em đi đây.
Đó là địa chỉ nhà hắn mà sao nhóc Jun lại biết cơ chứ? Tôi đang định nói thì chẳng thấy bóng dáng nhóc Jun đâu. Chỉ còn lại 4 đứa trẻ bên cạnh. Tôi chẳng thể hiểu nổi. 

Còn nữa.... ( Cả nhà quay lại ThichTruyen để đọc những chương tiếp theo nhé )
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc