Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi - Chương 25

Tác giả: Yuuki9999

Tôi hất bay Tiểu Ngọc vào trong nhà nhỏ rồi bỏ về nhà luôn, chả thèm nói chuyện. Cho ૮ɦếƭ! Cất xe vào nhà, tôi phi thẳng vào nhà, hình như mẹ tôi đang cơm thì phải. Oa! Không ngờ tôi lại đoán đúng như thế, khéo đi làm thầy bói cũng được ấy chứ. Tôi ôm chầm lấy mẹ, cười nói.
- Sao mẹ lại ăn cơm muộn thế?
- À, mẹ cũng vừa mới về thôi. Nếu con đói thì ngồi xuống ăn với mẹ.
Tôi chu mỏ, tay xoa xoa cái bụng căng tròn.
- Thôi ạ. Con mà ăn thì chắc con thành lợn mất. Hì hì, mẹ ăn tiếp đi, con đi tắm đã.
- Ừ.
Cởi bỏ hết quần áo, tôi lao vào phòng tắm, thả mình vào dòng nước ấm áp. Nước cứ từ từ chày dòng dòng, rơi xuống đất, tạo nên một giai điệu. Tôi lau người, vơ quần áo mặc vào rồi ngả mình xuống chiếc giường xinh xinh. Có vẻ như tâm trạng tôi vẫn chả lên chút nào. Bỗng nhiên, hình ảnh lạnh lùng, đáng ghét của tên điên Thiên Ân hiện lên: tức giận, dịu dàng. Tôi đã cố gắng loại hết ra khỏi đầu nhưng lại không thể làm được. Tại sao vậy nhỉ? Câu hỏi đó cứ hiện lên trong đầu. Tôi rất ghét hắn cơ mà nhưng sao tôi lại cứ nhớ đến ngày hôm đó. Những lời hắn nói với tôi là thật hay chỉ là trêu đùa? Tôi không thể hiểu nổi bản thân. Hắn nói thật hay nói đùa thì sao chứ. Tại sao tôi phải để ý đến chuyện đó? Ashiiiii....... Không nghĩ nữa, nếu không đầu tôi sẽ nổ tung mất. Đã có quá nhiều chuyện tôi cần để tâm hơn là chuyện này. Ngồi vò đầu, bứt tai mãi, tôi mới ngủ được một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, những tia nắng ban mai len qua khe cửa, khẽ vuốt ve khuôn mặt, tôi mở mắt tỉnh dậy, vươn vai vài cái rồi thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Mẹ tôi đang nấu bữa sáng, tôi vào cùng phụ với mẹ. Hoàn thành, tôi cùng mẹ thưởng thức bữa sáng với biết bao niềm vui xen lẫn là sự hạnh phúc. Dường như mọi suy nghĩ ngày hôm qua cũng đã bay đi hết. Tôi vơ vội cặp sách, tạm biệt mẹ, bon bon đến trường. Mới sáng sớm nên mặt trời vẫn chưa thức giấc. Mọi vật đều bị nhấn chìm trong màn sương mỏng tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Gió thổi. Chiếc áo mỏng không thể giúp tôi đỡ lạnh được. Cả cơ thể run lên. Ông mặt trời cũng chịu chui dậy, từ từ ló dạng sau những tòa nhà cao tầng. Sương tan, chỉ còn lại những giọt sương đọng trên lá. Con đường dần dần trở nên đông đúc. Vậy là một ngày mới lại bắt đầu!
Trong trường mới chỉ có vài học sinh đến. Tôi thong thả dựng xe vào lán, sau đó mới tiến về phía lớp mình. Và tôi bắt đầu công việc trực nhật lớp. Lấy dụng cụ trong tủ, tôi quét trong lớp và ngoài hành lang.
- Hôm nay đến phiên em trực nhật hả?
Đang chăm chỉ quét, tôi bỗng nghe thấy giọng nói trầm, ấm... là Triết Vũ, sao mà ngày nào tôi cũng gặp đàn anh vậy nhỉ? Tôi ngừng lại, ngẩng đầu lên, cười bảo.
- Vâng. Mà sao đàn anh lại đến lại đến sớm vậy ạ?
Triết Vũ khẽ mỉm cười, lấy dụng cụ trong tay tôi cất vào trong tủ, nói.
- Em trực nhật xong rồi đúng không?
- Vâng ạ. Đàn anh cần gì ạ?
- Vậy em có thể cùng tôi ra phía sau vườn trường nói chuyện một lúc được không?
- Dạ.
Nói xong, tôi cũng Triết Vũ sánh bước đến phía sau trường, nới có khu vườn tuyệt đẹp. Ngồi trên thảm cỏ xanh, tôi ngắm nhìn bầu trời trong xanh, không một gợn sóng. Từ lúc ra đây, Triết Vũ chưa nói câu nào, đôi mắt cứ hướng về nơi xa xăm vô định nào đó trong khoảng không. Bỗng Triết Vũ quay sang nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, ôn nhu. Tim tôi như lỡ một nhịp. Không biết có phải là tôi nhầm hay không nữa? Giọng nói ngọt ngào vang bên tai.
- Sao mặt em đỏ vậy? Chẳng lẽ em bị cúm?
Ặc... Trời ơi, sao tự dưng mặt lại ửng hồng làm gì không biết? Mất hết cả hình tượng. Tôi ấp úng trả lời rồi lảng tránh sang vấn đề khác.
- À... ùm... Em không sao cả đâu, đàn anh. Mà anh định nói chuyện gì vậy ạ?
Hình như Triết Vũ có vẻ không vui, khuôn mặt không bừng sáng như mọi khi. Anh ấy ngập ngừng hỏi tôi.
- Tôi đã yêu một cô gái nhưng đồng thời lại có hai người con trai khác yêu cô ấy, Vì vậy, tôi đã cố gắng thể hiện tình cảm của mình. Chỉ tiếc, cô ấy lại không hề cảm nhận được. Có phải cô gái đó rất ngốc không?
- Đúng, đúng. Cô gái ấy đúng là không có mắt. Một người tốt như đàn anh mà không để ý đến.
Tôi cứ trả lời một cách vô tư, nghĩ gì nói nấy. Và Triết Vũ bật cười lớn, dù đã cố kìm nén nhưng không được. Tôi ngượng ngùng, mặt đỏ chót, không dám nhìn Triết Vũ. Một bàn tay ấm áp xoa đầu tôi, tiếng của Triết Vũ khẽ vang.
- Em đúng là vừa đáng yêu, vừa ngốc nghếch.
Tôi chu mỏ, cãi lại.
- Không có mà.
Nhưng không có hiệu quả. Mái tóc của tôi đã hơi rối. Giờ tôi mới phát hiện khi cười, Triết Vũ trông rất rất đẹp trai (trời ạ, sao giờ mới biết). Chẳng biết từ khi nào tôi cứ nhìn Triết Vũ mãi không rời mắt. Đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Giờ học cũng đã bắt đầu. Chào tạm biệt Triết Vũ, tôi chạy về lớp với tốc độ kinh hoàng. May quá! Cô giáo vẫn chưa đến lớp. Tôi chạy vào chỗ ngồi, Tiểu Ngọc vẫy vẫy. Chẳng nói gì thêm, tôi lấy sách vở cho tiết thứ nhất ra. Vừa lúc đó, cô giáo bước vào. Tiết học bắt đầu một cách suôn sẻ. Nằm dài trên bàn, những lời giảng của cô giáo chẳng thể lọt vào tai tôi. Haizzzz... Buồn ngủ quá! Hôm qua, tôi ngủ chẳng ngon giấc gì cả. Biết thế này, tôi đã cúp tiết ra để ngủ cho rồi. Rồi một ánh mắt dò xét cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi khẽ quay đầu sang. Tiếu Ngọc cười khì khì, sau đó chăm chú chép bài. Ôi trời! Chẳng hiểu con bạn này đang làm cái gi nữa? Nhìn và cười là có ý gid đây? Chắc chắc là có vẫn đề rồi. Mà thôi kệ nó đi. Đến đâu thì đến vậy.
Yeah! Đến giờ nghỉ trưa rồi. Bụng tôi kêu từ nãy tới giờ. Hơ... hơ... hơ... Cuối cùng cũng được ăn chứ không tôi sẽ ૮ɦếƭ vì đói mất. Tôi chạy ù xuống căng tin mà quên mất Tiểu Ngọc. Chen mãi mới mua được 1 cái bánh sandwich và 1 cốc lúa mạch, tôi ngồi vào chỗ vừa chén vừa ngắm cảnh bên ngoài. Bầu trời trong xanh, không một gợn sóng. Đám mây trắng muốt với những hình hài ngộ nghĩnh: một con rồng, một cái bánh, cái đầu heo... Hầu như toàn là tưởng tượng của tôi mà thôi. Mà công nhận vui ghê nha! Tôi cầm cốc lúa mạch nhâm nhi từng chút từng chút. Vị ngọt, mùi thơm ngấm dần trong miệng. Rầm... Chiếc bàn tôi đang ngồi lung lay, giật mình, tôi quay lại nhìn người đối diện. Maria? Cô ta lại định giở trò gì nữa đây? Maria hất mặt, cao ngạo nói.
- Xem ra cô vẫn còn sống tốt nhỉ?
Hừ. Ý cô ta là gì hả? Để xem. Tôi sẽ cho cô một bài học. Cất cao giọng, tôi khinh bỉ trả lời.
- Nhờ phúc của cô, tôi vẫn bình thường. Chứ đâu như một số người ngu ngốc, tầm thường tới mức lòng tự trọng cũng chẳng còn.
Hơ... hơ... Maria tức tới nỗi mặt mày đỏ bừng, tay nắm chặt, móng tay cắm vào ***.
- Mày, mày,... Sao mày dám nói tao là ngu ngốc, tầm thường hả?
- Tôi nói cô bao giờ? Công chúa chắc tai cô có vấn đề rồi đó. Cần tôi giới thiệu chỗ khám cho không?
- Được lắm. Tao đã định tha rồi nhưng mày lại dám nói như vậy. Nếu mày muốn ૮ɦếƭ thì tao sẽ chiều theo ý mày.
- Vậy thì phải cảm ơn cô rồi.
Tôi mỉm cười đắc thắng, bỗng mặt đanh lại, gắn từng tiếng.
- Nhưng tôi sẽ không dễ dàng để cô làm gì thì lám đâu. Muốn thử thì cứ việc. Tôi sẽ chờ xem cô định làm gì với tôi.
Toàn bộ học sinh trong căng tin tròn mắt nhìn tôi, rồi bàn tán rầm rộ. Maria che miệng cười như con ma nữ, trừng mặt.
- Được. Kịch hay còn ở đằng sau.
Rồi cô ta quay lưng, ngúng nguẩy bỏ đi. Maria, cô nghĩ tôi vẫn là con bé yêu đuối chắc. Hừ. Tôi sẽ dành một bất ngờ cho cô đó. Hơ...hơ... Tôi khẽ cười, đứng dậy đi về phía lớp để lại mấy trăm con mắt ngạc nhiên hướng về mình...
Và tiết học tiếp theo bắt đầu. Thế là một tin đồn về tôi lại được lan truyền khắp trường. Các bạn trong lớp nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ và ghen ghét cũng có. Chợt Tiểu Ngọc khẽ thì thầm.
- Hương à, sao hôm nay bà lại bỏ tôi ở lớp mà đi ăn trưa một mình chứ?
- Tôi xin lỗi. Tại tôi quên mất. Hì hì.
Tôi gãi gãi đầu, vẻ ăn năn vô cùng. Cứ tưởng nhỏ dỗi luôn, ai ngờ, mắt Tiểu Ngọc sáng lên như đèn pha ô tô, chớp chớp làm tôi nổi hết cả da gà. Tôi ấp úng, nói.
- Bà sao vậy? Có chuyện gì à?
- Đừng có giấu nha. Tôi thấy mấy đứa trong lớp kháo nhau về bà nhiều lắm. Chúng nó nói bà bị Maria gây sự, kiếm chuyện nhưng mà chính cô ta lại gặp quả báo. Miệng lưỡi của bà ngày càng ghê đó.
- Xời, cứ tưởng chuyện gì. Cô công chúa cao quý Maria ấy toàn lý sự cùn thôi. Nếu phải bà thì cũng chẳng nói lại được ấy chứ.
Nhỏ bật cười man rợ. Tôi nặn mãi mới được một nụ cười méo mó. Tất cả học sinh liếc mắt nhìn chúng tôi như nói: \\\\\\"Im lặng đi\\\\\\" Tất nhiên, tôi nhanh chóng bịt miệng nhỏ lại, mặc cho nhỏ kêu la đi chăng nữa. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc